Năm Tháng Trường Ninh

Chương 4: 4: Lớn Lên




Hai người bọn họ ngoại trừ giống nhau thì bình thường không phải là loại thân thiết gì, uổng công cho cô lúc đầu còn nghĩ, đã là song sinh thì phải hòa thuận không cãi nhau, Giang Tiểu Khê từ sau khi nhận lại hai anh mới biết mình vỡ mộng.

Mặc dù cô là thiên kim tiểu thư nhà quyền quý, tuy nhiên, trong mắt hai tên hắc ám đó, cô không khác gì người hầu, thích liền gọi, không thích liền đuổi đi.

Ngoài vẻ bù nhìn có anh trai soái ca, cô chính là có nhiều tiền!

Tiểu Khê bị đuổi khỏi phòng sách, cô lủi thủi trở về phòng ôn bài, lúc đi ngang phòng Tiểu Như thì thấy nha đầu cũng đang dụi dụi mắt đi ra.

Lập tức, Giang Tiểu Khê nhếch môi.

- Ha ha hảo bằng hữu, mày giúp tao một chuyện có được không?

Tiểu Như vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cô nhắm một mắt, mở một mắt.

- Có chuyện gì vậy Tiểu Khê? Tao đang muốn tìm Phong Dật Trình, anh ta đi đâu rồi?

Giang Tiểu Khê nén cười, cô giả vờ tội nghiệp, nói:

- Anh hai đang ở trong phòng sách, lúc nãy anh ấy vì thấy tao bước vào còn mắng tao, tao thấy tổn thương lắm!

Sau đó liền nước mắt ngắn, nước mắt dài, Tiểu Như nghe thấy liền chua xót, cô vỗ vỗ vai Tiểu Khê.

- Được rồi đừng buồn nữa Tiểu Khê, để tao giúp mày giải quyết Phong Dật Trình có được không?

Giang Tiểu Khê sụt sùi:

- Cảm ơn mày, mày đúng là bạn tốt nhất của tao!

Tiểu Như nhe răng cười:

- Được rồi, lát nữa gặp!

Dứt lời, cô bỏ đi.

Tiểu Khê trong lòng mừng như muốn mở tiệc, cô chống hông, mặt vênh váo.

- Anh hai đáng chết, em sẽ cho anh biết thế nào là lấy độc trị độc!

***

- Phong lão đại anh, từ bao giờ thích đưa người ngoài về nhà nhỉ?

Phong Dật Trình đứng xoay lưng lại với Phong Hoàng Thần, môi nhếch lên một nửa.

Anh dứt khoát:

- Con bé không phải là người ngoài!

Phong Hoàng Thần căn bản không quan tâm giữa hai người họ là mối quan hệ gì, chỉ là, trong nhà đột nhiên có người lạ xuất hiện liền cảm thấy bức bối 一 rất giống với lúc đó nhận lại Giang Tiểu Khê, hắn nhớ bản thân cũng đã mất khá nhiều thời gian để thích ứng hoàn toàn!

- Cũng phải, dù sao cũng là người anh thích, em không có hứng thú. Lần này về đây cũng chỉ vì công việc, em nghĩ anh cũng nên biết chừng mực trong yêu đương, đừng để tình cảm ảnh hưởng đến sự nghiệp!

Hắn chính là loại người cao ngạo, không thích công việc và tình cảm xen lẫn vào, điều này với Phong Dật Trình lại trái ngược, anh vẫn có thể xem trọng nó như nhau.

Cho dù, đó là Mạch Tiểu Như hay công việc!

- Tiểu Khê nói Phong Dật Trình đang ở trong phòng sách, là phòng này sao?

Bình thường cô rất ít khi đi lung tung, mặc dù trước đó Tiểu Khê đã hướng dẫn cho cô rất nhiều chỗ, nhưng hầu như đều là khu vực không được vào, ngay cả phòng sách nằm ở đâu cô cũng không hề biết.

Lúc nãy chỉ là làm theo trực giác mò đến đây!

Cửa phòng hình như không khóa, bên trong lại không nghe thấy gì, chắc là Phong Dật Trình đang đọc sách!

Nhớ đến gương mặt uất ức của Tiểu Khê, Tiểu Như cũng tỉnh ngủ, cô xoắn hai bên tay áo lên.

- Phong Dật Trình, tôi sẽ giúp Tiểu Khê xử lý anh!

Dứt lời, cô mặc nhiên đẩy cửa vào.

- Phong Dật Trình, tôi muốn nói chuyện với anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.