Năm Tháng Trường Ninh

Chương 37: 37: Chị Dâu




Anh ta chỉ sợ lúc Thẩm Mạc đến, anh ta bước từ xe xuống thì đã chậm

Sao người ta lại phải chờ anh ta chứ?

Mồ hôi nhỏ xuống từng giọt, không phải vì nóng, mà là vì đau

Chỉ một lúc sau, bên phía Vu Thị gọi điện thoại đến, báo cáo tất cả những gì Lâm Tiêu Tiêu đã làm hôm nay cho anh ta

Vu Thiếu Tuấn tức đến mức tay cầm điện thoại trở nên trắng bệch

Anh ta vẫn còn chút tự trọng, nhưng hết lần này đến lần khác, anh ta lại phải chờ lòng thương hại của người khác như chó! Còn Lâm Tiêu Tiêu thì lại khiến anh ta trở thành một con rùa, bẽ mặt trước tất cả mọi người như gái bán hoa vậy!

“Mời cô ta từ nhà họ Lâm về cho tôi.” Vụ Thiếu Tuấn gằn rõ từng3chữ một, chỉ sợ đối phương nghe không rõ.

Sau khi ngắt điện thoại, Vu Thiếu Tuấn đá một nhát vào lan can trước mặt, mà lại còn dùng chính cái chân bị thương đá vào, cả người lảo đảo, ngã ngồi xuống đất

Mà khi anh ta ngã xuống thì lại đúng trung vào người đứng bên cạnh

Người này đang cầm cốc nước định đưa cho anh ta

Nước đổ hết lên đầu Vu Thiểu Tuấn.

Cũng may là nước không nóng, nó chỉ khiến Vu Thiếu Tuấn vốn đang chật vật lại càng trở nên chật vật hơn mà thôi.

Vu Thiểu Tuấn còn chưa kịp nổi điên lên thì đã bị một đám người xúm vào quay lại, giơ máy ảnh lên chụp, vừa nhìn đã biết bọn họ là ai.

Vốn dĩ người của Vu Thiếu Tuấn đang định đỡ anh ta dậy, nhưng không biết là0bị ai kéo ra ngoài rồi cứ thể bị đẩy ra sau

Trong vòng tròn, Vu Thiểu Tuấn chật vật ngồi dưới đất, xung quanh đều là những người mang vẻ mặt trào phúng.

“Có câu, không phải người một nhà thì không tiến vào một cửa

Anh mở một công ty ác độc như vậy, bình thường có được vợ anh ủng hộ không?” “Xin hỏi, anh có biết chuyện vợ và mẹ vợ mình đã ngược đãi cô con riêng của ba từ trước hay không?” “Nghe nói trước kia anh và cô Lâm Sở Sênh là người yêu của nhau, sao bây giờ anh lại cưới cô Lâm Tiểu Tiêu?” “Lâm Sở Sênh từng giúp Vu Thị vượt qua hoạn nạn, sao anh lại qua cầu rút ván? Xin hỏi có phải là ngay từ đầu anh đã lợi dụng cô Lâm Sở Sênh không?”

Vu5Thiểu Tuần nghe đến mức đầu óc muốn nổ tung, anh ta căn bản nghe không rõ người ta đang hỏi cái gì, chỉ thấy dường như cả thế giới này đang mắng chửi anh ta, “Á!” Vu Thiểu Tuần ôm đầu đang đau kêu lên

Mặc dù biểu hiện của anh ta thống khổ như vậy, nhưng vẫn không có ai đồng tình với anh ta, thậm chí còn có những người thấy hả hê

“Ở đây cẩm gây ồn!” Bên này vừa loạn, bảo vệ lập tức tiến đến duy trì trật tự.

“Thẩm tổng.” Không biết là ai phát hiện ra trước, hô một câu, hai bên lập tức tách ra thành một con đường, thái độ cực kì quy củ, khác hẳn với trạng thái vây xem Vu Thiểu Tuấn ban nãy

Vu Thiếu Tuấn nghe thấy Thẩm Mạc đến, vội bò tới trước mặt4Thẩm Mạc, “Thẩm tổng, anh nghe tôi giải thích? Chuyện này chắc chắn chỉ là hiểu nhầm mà thôi!”

Vì Thẩm Mục xuất hiện, người của Vu Thiểu Tuần mới có thể đến gần anh ta, vội vàng nâng anh ta dậy khỏi đôi giày bóng loáng của Thẩm Mạc

Nhưng bây giờ Vu Thiếu Tuấn không thể tự mình đứng vững được, cả người đều dựa vào trợ lý.

“Vu tổng cố ý đứng chờ tôi?” Thẩm Mạc đánh giá Vu Thiếu Tuấn từ trên xuống dưới, không nhịn được lùi lại một bước, trên mặt hiện rõ vẻ ghét bỏ

Vu Thiếu Tuấn vẫn khăng khăng muốn lại gần Thẩm Mạc, kéo trợ lý phải đỡ về phía trước, “Thẩm tổng, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cho Thẩm Thị một lời giải thích hợp lý về chuyện này, chỉ hi vọng anh sẽ cho tôi9thêm một cơ hội nữa.”

Anh ta tự hại mình trước mặt rất nhiều người như vậy! Thẩm Mạc lại chỉ cười cười, “Vu Thị có chính sách gì tôi không cần quan tâm, nhưng ở chỗ tôi, quy trình bình thường là đòi hỏi anh phải tìm được vật liệu có chất lượng

Chúng tôi cũng đã thương lượng với nhau rồi, tôi sẽ không đề nghị cấp dưới hợp tác với công ty không có cả nhân phẩm lẫn thương phẩm nữa đâu.”

Mặc dù Thẩm Mạc khách khí, nhưng trên cơ bản thì đã chốt hạ mọi chuyện

Chuyện này xem như không còn gì có thể để cứu vãn được nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.