Năm Tháng Trường Ninh

Chương 3: 3: Đáp Ứng




Khi Tô Thiện biết chuyện đã là tối hôm sau,cả ngày hôm qua cô bận rộn đến sân bay đón Tô Văn,tối nay vừa lên mạng đã thấy mọi thứ rối tung lên.

Cô lập tức điện thoại cho Tô Minh Sơ,đầu dây bên kia vừa bắt máy đã ngả ngớn "Tiểu Thiện,nhớ tớ rồi sao?"

Tô Thiện mặc hắn nói nhảm,lập tức vào vấn đề chính:

"Lão Tam,tin tức trên mạng là sao?"

"À... ừm... chọc lão sói già đó nổi điên một chút.Cậu...sẽ không phải tức giận chứ?"Mục đích của cậu ta chính là muốn chọc giận Từ Hy Viễn,dám cho người đánh cậu ta,cậu ta đương nhiên không thể nhịn xuống cục tức này.

Tô Thiện thực muốn đập nát cái đầu của cậu ta,xem trong đó có gì lại ấu trĩ thành ra như vậy,cô nhăn mày "Mau... mau dẹp xuống cho tớ,đừng chọc tớ đánh người."Còn chưa kể tới chuyện ba mẹ cậu ta sẽ phản ứng ra sao với tin tức đính hôn xằng bậy kia,thực chỉ biết gây phiền phức.

Tô Thiện chợt nhớ đến Từ Hy Viễn,cô không dám chắc hắn sẽ để yên cho Tô Minh Sơ,nghiêm giọng dặn dò "Lão Tam,nghe lời tớ,tốt nhất mấy ngày này cậu ngoan ngoãn ở nhà đi."

Đầu dây bên kia cười lớn "Ở nhà cậu được không?"

Tô Thiện còn chưa kịp trả lời,đầu dây bên kia đã vang lên âm thanh hỗn tạp như làm rơi điện thoại,có tiếng la hét nghe không rõ.

"Lão Tam,Lão Tam... cậu đang nghe đó chứ?"

"Tút... tút...."

Tô Thiện lo lắng nhìn điện thoại hiển thị đã ngắt kết nối,cô xoay người lấy áo khoác định ra ngoài.

"Chị,có việc gì sao?"Tô Văn đã sớm kết thúc chương trình học bên đó,cậu lập tức muốn quay về thăm ba mẹ cùng chị gái,lại không ngờ việc đầu tiên về nước Tô Thiện đã trực tiếp đưa cậu đến nghĩa trang.Di ảnh của ba mẹ đập vào mắt trong ngày đầu tiên về nước khiến cậu như chết sửng,một cú sốc suy sụp,tưởng chừng như không thể tin nổi vào mắt mình,cậu ôm Tô Thiện khóc đến lã cả người.

Chính ngày về nước,cậu biết được:Bố mẹ ra đi trong một vụ tai nạn,Tô Thiện vì sợ cậu đau lòng nên không hề mở miệng.

Cậu vừa đau lòng mất đi người thân,lại thương xót chị mình chịu đựng một mình.

Tâm trạng vẫn lơ lửng,chưa rời khỏi cảm giác đau thương từ hôm qua đến giờ khiến cậu không muốn làm gì.Chỉ chôn mình trong nhà Tô Thiện,một chữ cũng không nói,vừa rồi thấy Tô Thiện hốt hoảng muốn rời đi,việc mất đi bố mẹ như ám ảnh trong lòng cậu,run giọng hỏi "Chị,có chuyện gấp sao?"

Tô Thiện nhìn hai mắt sưng đỏ của em trai cùng gương mặt tìu tụy của cậu nhóc,do dự một hồi cô quyết định bỏ áo khoác xuống,đi đến khẽ xoa đầu cậu  "Không có gì cả,em đói chưa?Chị nấu cơm nhé?"Lòng Tô Thiện đau nhói,cô trực tiếp như vậy với cậu vì không muốn tiếp tục lừa dối,sớm muộn gì Tô Văn cũng biết,chỉ là cô đơn giản nói với cậu ba mẹ bị tai nạn,một chữ cũng không nói thêm.

Mình cô ôm ân oán hận thù,là đủ rồi.

Em trai của cô,cô tuyệt đối không muốn cậu nhóc chịu một chút tổn thương nào cả.

Tô Văn ôm lấy cô,nổi sợ hãi mất người thân lại dâng lên ngày một lớn,giọng người thiếu niền khàn khàn vang lên "Chị,em chỉ còn mình chị."

Mắt Tô Thiện thoáng chốc đỏ hoe,cô nhịn xuống cảm giác muốn khóc,hít hít mũi suỵt sùi,đưa tay xoa đầu cậu nhóc "Ngoan nào,chị tuyệt đối không rời khỏi em."

...

Tô Thiện xuống bếp nấu cơm tối,ba món mặn một món chay được đặt lên bàn ăn.Tô Văn nhanh chóng xới hai bát cơm nhỏ,tâm trạng khá lên được một chút  "Chị,chị vẫn còn nhớ những món em thích."

Cô gắp một miếng sườn vào bát cậu,mắt cong lên "Bảo bối của chị thích ăn gì chị đương nhiên nhớ."

Hai chị em đưa mắt nhìn nhau cười,còn chưa kịp động đũa đã nghe thấy có người gõ cửa.

Tô Thiện đặt đũa xuống,lề mề đi ra mở cửa.

Từ Hy Viễn đứng trước cửa,trên tay còn ôm một bó hoa hồng lớn.Hắn bộ dạng cao lớn đứng đó,quần Âu cùng áo sơ mi trắng phẳng phiu,có chút ngốc nghếch nhìn cô "Hôm qua đến tìm em,lại phát hiện em không có ở nhà."

Nói rồi,hắn dứt khoát đẩy bó hồng vào ngực cô,có phần ép buộc "Cái này...tặng cho em."Lúc tối tan làm phát hiện nhân viên nữ của công ti mình có người tặng hoa,cô gái kia rất sung sướng mỉm cười,còn khoa trương nhào vào lòng chàng trai đó.Hắn suy nghĩ một lúc,liền mua hoa đến tìm cô,chỉ hy vọng Tô Thiện cười với hắn một cái.

Tô Thiện nhìn bó hoa hồng có phần phô trương trong lòng,trực tiếp xoay người ném vào sọt rác phía trong góc nhà,cũng lười để ý tới hắn tiếp tục đi lại ngồi vào bàn ăn.

Mặt mày Từ Hy Viễn tối sầm,hắn hít một hơi,kiềm chế tức giận mặt dày đi vào sau cô,mắt liếc bó hoa nằm gọn trong sọt rác không khỏi trách mình ngu ngốc,Tô Thiện chắc hẳn là không thích hoa rồi.

"Chị,có người sao?"

Cô động đũa gắp thức ăn vào bát cậu,mỉm cười "Không có,nhầm phòng."

Từ Hy Viễn lúc đi vào vừa vặn nghe được câu này,hắn nhìn một nam một nữ ngồi ăn tối hết sức vui vẻ không khỏi cau mày.Cậu thanh niên kia hắn đương nhiên nhớ,cậu ta là em trai cô ,nhưng mà có là em trai cũng không được... từ khi nào lại có thể cười nói vui vẻ với Tô Thiện như vậy.

Khi ở với hắn,ngay cả nụ cười cô cũng keo kiệt không cho.

Tô Văn ngây ngốc nhìn người đàn ông đi vào,cậu liếc nhìn chị mình "Chị..."

Tô Thiện ngó đầu sang,hối hận khi nãy mình lại không trực tiếp đóng cửa,trừng mắt nhìn hắn "Ai cho anh vào đây?"

Từ Hy Viễn không thèm quan tâm trực tiếp đi lại kéo ghế ngồi xuống bàn ăn,ra lệch cho cậu thanh niên trước mặt "Cậu,đi lấy cho tôi cái bát."

Tô Văn ngớ người,cậu lại chưa từng thấy người nào ké cơm lại phách lối như vậy,nhưng theo phép lịch sự vẫn đứng lên đi vào trong bếp.

Tô Thiện quay người đưa chân đạp lên chân hắn "Anh có bệnh hả?Anh thiếu chỗ ăn cơm sao?"

Hắn mặc cô đạp đánh,cũng không quá đau đớn,đưa tay sờ đầu cô,có chút ôn nhu mở miệng "Tôi biết tin tức em đính hôn với tên nhãi kia là giả,em yên tâm,tôi sẽ không ngu ngốc tin."Hắn cho người dẹp tin tức kia xuống,chỉ là vừa dẹp xuống,lại có người muốn khơi lên.

Đây không phải là công khai trực tiếp muốn đấu với hắn sao?Tầm thường!

Chuyện này thì có liên quan đến câu hỏi của cô sao,Tô Thiện chán ghét liếc xéo hắn "Biết rồi thì đi đi,nơi này không chào đón anh."Huống hồ ở đây còn có Tô Văn,nay cậu nhóc đã về với cô rồi,hắn cũng không còn cớ uy hiếp,cô còn lâu mới sợ hắn.

"Vợ anh ở đây,anh đi đâu?"

"Xoảng."Cái bát rơi xuống nền, Tô Văn há hốc miệng nhìn người đàn ông trước mặt rồi lại liếc mắt sang chị mình,khó khăn mở miệng "Chị..."Chị cậu kết hôn khi nào?

Tô Thiện hoảng hốt chạy lại,kéo cậu ra,nhìn xuống một chút mảnh vỡ dưới sàn khẽ cau mày:

"Không phải như em nghĩ đâu."

Từ Hy Viễn nhàn nhã cầm đôi đũa của cô lên thoải mái ăn uống,khẩu vị khá tốt,hờ hững mở miệng "Cậu nhóc!Lại đây,gọi một tiếng anh rể."

Tô Văn nhìn không chớp mắt động tác của hắn ta,cậu chậm chạp đi lại,dò hỏi "Anh rể?"Hoá ra chị cậu kết hôn rồi.

Từ Hy Viễn khá hài lòng với cậu em vợ này,hắn đặt đũa xuống,lấy từ ví ra một sấp tiền mặt đặt trước mặt cậu "Tốt lắm!Lì xì cho cậu."

Tô Thiện tức đến mức mặt mày đỏ bừng,không nhịn được đưa tay đánh cái bốp lên đầu hắn "Anh đừng bày hư em trai tôi."

Hắn lớn từng tuổi này lần đầu tiên có người dám đánh lên đầu hắn,còn đem hắn hệt như con nít là dạy bảo.Từ Hy Viễn quay sang nhìn cô,lại thấy gương mặt đang tức giận đến đáng yêu kia,tức giận trong lòng hắn trực tiếp tiêu tan phân nữa,đầu quả tim mềm nhũn,đưa tay sờ đầu cô "Em ngoan một chút,lát lại lì xì cho em."

"Từ Hy Viễn,anh làm xằng đủ chưa hả?"Liên tục quấy rầy cô,hắn rõ ràng là không muốn buông tha cô.

Từ Hy Viễn gắp một miếng thịt mềm bỏ vào miệng,vẫn là hương vị hắn yêu thích,mặt hắn thoáng nghiêm khắc "Vậy còn em,em làm loạn đủ chưa hả?Giận dỗi cũng phải có chừng mực,còn tự ý ra ngoài thuê nhà,em vứt người chồng như tôi đi đâu rồi.Hả?"

Tô Văn há hốc mồm nhìn hai người,lại không ngờ chị mình từ khi nào lại đanh đá như vậy.Cãi nhau với anh rể,liền dọn ra ngoài ở.

Tô Thiện nhìn đôi mắt em trai mình,hiển nhiên đã hiểu lầm cô "Ai là vợ anh.Mẹ kiếp anh nói năng bậy bạ gì đó?"

Từ Hy Viễn tiếp tục làm mặt nghiêm túc,hắn lắc đầu "Xem ra tôi chiều em quá thành hư rồi.Ngay cả người chồng này em còn muốn chối,dỗ dành em em lại toàn muốn cắn tôi."

Tô Văn thấy tình hình không ổn,liền nhìn chị mình,cậu nhỏ giọng "Chị,chị đừng giận dỗi anh rể nữa.Hay là... mình về nhà đi."

Sao thoáng một cái em trai cô lại thành em trai hắn thế này,Tô Thiện tức giận "Không cho phép em gọi hắn ta là anh rể,chị với hắn ta không có quan hệ gì cả."

Từ Hy Viễn vẫn tiếp tục ăn cơm,hắn đưa tay lấy luôn bát cơm của Tô Thiện,mặt không biểu cảm nhìn Tô Văn "Chị cậu ấy à,giận một cái liền muốn cắt đứt quan hệ vợ chồng,còn bỏ nhà ra ngoài.Anh rể của cậu mỗi lần dỗ dành thật khó khăn."

Tô Văn khó xử nhăn mặt,cậu chưa thấy chị mình hung dữ như lúc này,lúc nãy còn chửi tục.Cậu thanh niên lén quan sát người đàn ông trước mặt,ngũ quan cực kì đẹp mắt,dáng vẻ lại cao lớn,ăn mặc phỏng đoán đều là hàng hiệu cao cấp.Đứng một chỗ với chị cậu,cực kì xứng đôi.

Cậu cũng muốn nói giúp cho anh rể,nhưng lại không thể bỏ mặc chị mình,cuối cùng vẫn nhỏ giọng khuyên "Anh rể... phải nhẫn nại một chút."

Từ Hy Viễn thoáng chốc đã ăn xong bát cơm của Tô Thiện,một chút cũng không hề ghét bỏ,thoáng nhìn nhóc con trước mặt,hắn khá hài lòng với cậu nhóc này "Mai lại tiếp tục lì xì cho cậu,hôm nay không mang nhiêu tiền mặt."

Tô Thiện lập tức đá chân hắn "Mai cái gì?Anh đừng có mà tới đây nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.