Năm Tháng Trường Ninh

Chương 17: 17: Chết Rồi




Trân Châu nhìn tấm hình trên màn hình điện thoại, say đắm lướt qua rồi lướt lại từng tấm hình trên đó.

Trân Châu không có khái niệm lắm về Gay.

Và đương nhiên khi nhìn Công Nam trong bộ quân phục đầy mạnh mẽ,một đặc cảnh nằm vùng, chủ lực phá tan một trọng điểm ma túy xuyên Quốc Gia kia, cô chẳng thể nào liên tưởng chút gì đến " bọn bê đê" ẽo à ẽo ợt như sâu trong tiềm thức của cô.

Hành động của Công Nam ngày hôm đó kéo tay hay choàng qua eo Thiên An rời đi, đối với Trân Châu mà nói, chẳng qua đơn giản chỉ là vì thằng bé kia bị mù, không nhìn thấy đường nên mới vậy.

Nhưng kể cũng lạ, chưa từng nghe kể tới rằng trong nhà bà Quỳnh Chi lại có họ hàng xa đến ở nhờ.

Chỉ theo tình hình mà thấy được rằng, có vẻ như Công Nam thực sự quan tâm đến tên nhóc đó, bởi lẽ kể từ hôm ấy, Trân Châu đã vô tình hay tiện đường mà ghé thăm nhà bà Quỳnh Chi thêm vài ba lượt.

Có đôi khi thì gặp được, có đôi khi thì không, nhưng nếu là nhìn thấy thì kiểu gì cũng là đi bên cạnh tên nhóc mù kia.

Chướng mắt đến không thể nào chịu được, cô rõ ràng đứng ngay trước mặt nhưng lại như tàng hình, còn tên nhóc đó có cái gì hay ho? Vừa gầy gò vừa tàn tật, mấy cái thứ ăn nhờ ở đậu, bám dính không buông, càng nghĩ càng ghét.

Trân Châu thở dài một hơi. Công Nam này " rắn" hơn cô nghĩ.

Xem ra, phải tích cực một chút.

- --------

Công Nam chưa chính thức trở lại công việc.

Nhưng việc được thăng lên hàm Trung Tá trước thời hạn và chức Phó trung đoàn trưởng do bố anh nhúng tay vào sắp xếp, đương nhiên cũng cần thời gian để bàn giao và tiếp nhận, không thể nào không đi.

Khoác trên người bộ quân phục mới, đeo trên cầu vai là hai sao hai gạch,tượng trưng cho thành tích suốt những năm tháng gian khổ kia.

Trong lòng Công Nam đương nhiên là phấn khích,

Thiên An không dám nói ra, bởi vì nó vẫn còn chưa khỏi nghĩ rằng, nó chẳng qua chỉ là một tên tội phạm thoát kiếp đi tù mà thôi.

Nhưng thực sự nó tự hào lắm.

Nó lần đến từng cúc áo, tự mình cài lại cho anh.

Anh cũng thản nhiên cong khóe môi nhận " ưu đãi " này. Để từng ngón tay mảnh thay mình vuốt phẳng phiu vạt áo, rồi vòng tay qua mà ôm chặt.

- Anh Nam, sau này em khỏi rồi, em cũng muốn được tận mắt nhìn thấy anh mặc quân phục.

Nó bổ sung:

- Nhất định rất đẹp, rất oai.

Anh bất giác không cười được nữa, dời đi chủ đề:

- Chỉ vậy thôi?

Nó ngơ ngác:

- Cái gì chỉ vậy thôi?

Anh hơi đẩy vai nó ra:

- Chỉ ôm vậy thôi? Hửm? Phải thế nào nữa?

Nó hiểu rồi liền nhanh nhẹn nhón chân, đưa tay bắt lấy má anh trước, để đỡ" hôn chệch".

Trên môi anh, nụ hôn nhẹ như gió lướt qua,

Anh tính giờ cũng sắp muộn, liền dặn:

- Ở nhà nếu có gì, lập tức gọi cho anh. Biết chưa?

- Ừm! ( Gật đầu)

- Còn nữa, khi về anh sẽ kiểm tra, không được lười biếng.

- Em sẽ chăm chỉ nhất!

- Được rồi, bàn giao xong trưa anh sẽ về.

Anh hôn nhẹ lên trán nó, xoay bước chân rời đi.

Nó vui vẻ lắm, tuy rằng chỉ là một màu đen thôi, nhưng nó vẫn cố hướng ra phía cửa nơi bước chân anh từng nhịp,

Nó cảm giác như là nó và anh giống như một đôi vợ chồng mới cưới ấy!

Nó nghĩ thế, đôi má còn hồng lựng lên.

Anh mua cho nó nào máy ghi âm, mp3, rồi gần đây là cả một chiếc điện thoại có nút nữa. Anh cài đặt sẵn rồi. Nó chỉ cần sờ lên số một, ở vị trí này, ấn một lúc sẽ là gọi cho anh. Rồi, số hai này sẽ là gọi cho Bác Liễm. Số ba này sẽ là gọi cho thầy dậy nó làm bánh.

Hiện tại chỉ mới có ba số thế thôi.

Nhưng, nó ôm cái điện thoại cười suốt một ngày. Bởi vì trước đây lời nói của nó vốn dĩ không có chút giá trị nào, cũng chẳng ai buồn nghe nó nói.

Nó định sẵn sinh ra chính là thừa thãi...

Giờ thì, có tới tận ba người.

Bác Liễm rất nhu hòa với nó.

Hữu Thọ chỉ bảo cho nó rất tận tình,

Anh Nam của nó, thì đương nhiên là đặc biệt – là tốt nhất!

Nhưng, nó cũng có một chút băn khoăn rằng.

Gần hai tháng rồi, tại sao mắt nó mãi vẫn chưa nhìn thấy gì như thế?

Nó đã không còn quá sợ mỗi khi tỉnh giấc, xung quanh chỉ là một màu đen dầy tràn. Nhưng nó vẫn thường xuyên giật mình, thường xuyên bị trượt chân hay loạng choạng tới mức phải bám dò vào đồ đạc để có thể di chuyển.

Nó tủi thân.

Cũng không thấy anh Nam đưa nó đi khám lại.

Hay là vì chữa mắt này rất tốn kém?. Mà, nhà anh ấy cũng không có nhiều tiền?

Lần đầu tiên trong đời.

Nó thực sự cảm thấy mình trở thành nỗi phiền phức, là gánh nặng cho Anh Nam của nó.

Thế nhưng suy nghĩ ấy rất nhanh liền thoáng qua,

Không đâu,

Bởi vì khi anh Nam ở bên cạnh nó, anh ấy đã cười rất nhiều.

Và nó còn sẽ lớn rất nhanh nữa, nó nhất định sẽ kiếm được thật nhiều tiền.

Nó vui vẻ ấn lên chiếc máy ghi – phát âm.

Tám giờ lẻ năm phút sáng, còn gần một tiếng nữa mới bắt đầu buổi học.

Nó cầm lấy chiếc gậy dò đường, tiến vào phòng bếp. Nó muốn chuẩn bị sẵn một chút trước khi Hữu Thọ đến.

Nhưng, người tiếp theo đến lại không phải là người thầy quen thuộc mà nó đang chờ. Lại do chưa thể phân biệt được tiếng bước chân, thế nên khi vừa nghe liền đã chào lớn:

- Em chào thầy! Sao hôm nay thầy đến sớm vậy ạ?!

Cô gái mặc chiếc váy xòe, nhìn nó cười:

- Chào em, chị là Trân Châu.

- ...?!!

Nó hơi ngẩn người. Trân Châu.

À, một lúc, đến khi cô gái đã bước tới hẳn bên cạnh nó rồi, nó mới nhớ ra.

Trân Châu, chính là người mà cách đây một tuần đã tới, còn cùng Công Nam nói chuyện nữa.

Đối với người lạ nó không biết phản ứng thế nào mới tốt. Hơn nữa lại hoàn toàn chẳng nhìn thấy gì,

Nó bối rối.

Trân Châu nhìn ra biểu hiện của nó, lập tức tỏ vẻ làm thân:

- Em không cần lo lắng,

- Chị là bạn của anh Công Nam.

- Hôm trước nghe nói anh ấy muốn làm bánh, nên hôm nay chị tới đây xem có giúp được gì không.

Thiên An khó hiểu:

- Anh ấy muốn làm bánh?!

- Không phải sao?. Chị nghe mấy người làm nói, anh ấy còn thuê cả đầu bếp tới đây mà?

Thiên An đơn thuần:

- À, đó là thuê để dạy em.

Công Nam lại thuê cả một thợ làm bánh nổi tiếng trở lại đây để dạy cho cậu ta?

Trân Châu đánh giá gương mặt non nớt trước mặt, liền đưa bàn tay của mình trước mặt Thiên An vẫy qua hai ba lần.

Hoàn toàn không có chút phản ứng.

Quả nhiên là mù hẳn,

- --------

Trân Châu cười nhỏ, kéo cậu ngồi xuống ghế cao trong bếp.

Thiên An ngượng nghịu nhưng cũng không phản đối.

Trân Châu bắt lấy tay cậu:

- Thiên An này. Bình thường em có nghe anh ấy nói thích những cô gái như thế nào hay không?

Thiên An chưa từng nghe, nên đương nhiên thật thà mà lắc đầu:

- Em không biết.

- Vậy anh ấy thích những gì? Ví dụ như thích ăn gì, đi đâu chẳng hạn?

- Hay là đặc biệt thích một cái gì đó?

- Có thói quen gì hay không?

- .....!

Thiên An nghĩ một lúc, rồi trả lời:

- Anh ấy nói thích ăn đồ ăn em nấu.

- Thích đi cùng với em.

- Thói quen thì...

Nó nghiêng nghiêng đầu:

- Mỗi sáng ngủ dậy đều vuốt tóc em tới rối lên.

Trân Châu nhăn chặt mặt:

- Em ở chung phòng với anh Nam?

- Vâng!

- Em... ngủ chung với anh ấy?

- Vâng!, trong phòng chỉ có một giường thôi mà?. Với lại nếu có hai giường thì em vẫn muốn ngủ chung với anh ấy.

- ....!!!

Trân Châu cố gắng trấn tĩnh mình, cố gắng không nghĩ theo chiều hướng xấu kia,

Thở sâu hai ba hơi, hỏi tiếp:

- Em năm nay bao nhiêu tuổi?

- Dạ?

- Em bao nhiêu tuổi rồi?

- Dạ, mười bảy.

Trân Châu thả tay cậu, thở phào một hơi.

Cô đang nghĩ cái quái gì cơ chứ?. Nó là một thằng mù, lại còn là một thằng trẻ con vắt mũi chưa sạch, người gầy như củi, chẳng có một nét gì gợi cảm. Chẳng qua Công Nam chỉ là thương hại nó mà thôi!

Xua tay:

- Thôi, bỏ đi,

- Mà anh Nam đâu? Sao hôm nay không ở đây?

Thiên An đứng dậy, dò tới kệ bếp muốn chuẩn bị một chút:

- Sáng nay anh ấy phải đi bàn giao lại công việc. Có lẽ tới trưa mới về,

- Sao em biết trưa mới về?

- Anh ấy nói mà.

- Xem ra em có vẻ thích bám lấy anh ấy nhỉ?

- Vâng.

- ???!!!

Trân Châu có chút ghen tỵ, lại có chút mất mát, nhớ ra điều gì, chán ghét hỏi:

- Em là họ hàng thế nào với anh Nam?

Thiên An tay vẫn đang sờ tới những chỗ bột nhỏ mới múc ra:

- Không, em không có họ gì cả.

- Không có họ hàng gì, thế tại sao lại đến ở nhờ nhà anh ấy?!

Thiên An mím môi, cậu không muốn trả lời lắm, nên ậm ừ rồi lại thôi.

Trân Châu không vừa lòng:

- Nói đi!, cậu không phải họ hàng gì thì đến đây làm gì?

- Nếu là người làm thì cũng không ai điên mà thuê một thằng mù như cậu?

Trân Châu còn muốn truy hỏi thêm nữa,

- Bịch!

Thiên An không nhìn thấy, thế nên chiếc bánh mà Trân Châu cất công " đi đặt " suốt từ sáng sớm đang để gọn ghẽ trên khay kia, một mực mang tới muốn thể hiện với Công Nam, lập tức trở thành một đống hỗn độn dưới sàn bếp.

Thiên An giật mình,

Trong màn đen đặc kịt trước mắt, nó nhớ rằng ở đó là một khoảng trống, tại sao lại có " thứ gì đó" ở đó để nó gạt phải kia chứ.

Trân Châu trong lòng đang bực liền rít lên:

- Cái thằng mù này!

Thiên An không thích bị gọi là cái thằng mù, vừa cúi xuống cố sờ soạng để dọn, vừa trả lời:

- Em không phải thằng mù,

- Em rất nhanh sẽ khỏi.

Trân Châu nhìn xuống, Thiên An càng muốn dọn, chiếc bánh lại càng nát ra, bực bội:

- Đã mù rồi còn ngu dốt!

Thiên An cũng lớn giọng:

- Em đã nói là em không mù!

- Anh Nam đã nói rồi!

- Chỉ là tạm thời thôi!

Trân Châu mỉa mai:

- Thế nên tao mới nói mày là thằng ngu! Mù là mù – vĩnh viễn là mù, cái gì mà mù tạm thời?!

- Mà làm sao gia đình bề thế như nhà anh Nam có thể để cái thứ chuột chũi như mày chui vào?

- Nói thật đi, có phải mày cố ý tỏ ra tội nghiệp rồi xin xỏ anh ấy nhặt về không?

- Hay là, mày cho anh ấy ăn bùa ngải gì? Thấy anh ấy giàu có thì đeo bám không thôi?

- Mấy cái loại đầu đường xó chợ như mày tao thấy nhiều rồi!

- Mày tính toán cái gì hả?!

Thiên An tức đỏ cả mắt, mấy lời bậy bạ từ sau khi rời khỏi " dây" nó không nói nữa, nhưng hiện tại thì chính là kìm không được:

- Chị cút đi!

- Loại đàn bà thối!

- Anh Nam không bao giờ có cái loại bạn như chị!

- Chị mới chính là thứ chuột chũi! Mở mồm ra là cắn người!

- Chị mới đáng bị ăn bùa ngải!

- Cút đi!

Bóng người phụ nữ trung niên sải bước tới,

Trân Châu vội vàng tỏ ra ủy khuất nép ra phía sau bà.

Ba!

Phát tát vang lên,

Trên mặt Thiên An năm vết ngón tay đỏ hằn.

Bà Quỳnh Chi cau mày thành một đường:

- Thứ vô học này nhặt ở đâu về?

- Bác Liễm, nhốt nó vào phòng sau vườn.

Thiên An ngơ ngác một lúc. Đứng chết trân tại trận.

Cho đến khi Bác Liễm đến lay người nó, nhỏ giọng:

- Thiên An, đi thôi.

Nó không cố ý.

Nó không phải là đồ vô học đâu, nó cũng không phải là đồ ngu dốt.

Một giọt nước mắt rơi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.