Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở

Chương 57: Cái chuyện sinh hài tử




Tô Niệm Niệm ở trong sơn động nhỏ bé cùng trò truyện với Nguyễn tỷ tỷ, thông qua cuộc nói chuyện phiếm nàng biết được đại khái Nguyễn tỷ tỷ là một nhân vật như thế nào. Vị Nguyễn tỷ tỷ xinh đẹp trước mắt này có thể nói là một cao nhân thế ngoại, bằng hữu của nàng không nhiều lắm, Tô Niệm Niệm xem như là một trong só đó. Hơn nữa vì Nguyễn tỷ tỷ là cao nhân thế ngoại, cho nên bây giờ ở trên giang hồ nàng rất thần bí, cũng không có nổi danh gì, người có thể nhận ra nàng ở trong giang hồ ít ỏi tới mức đếm được trên đầu ngón tay. Tô Niệm Niệm chỉ biết chung chung về tỷ ấy như vậy, về phần tình huống cụ thể ra sao, nàng cũng lười hỏi, dù sao người ta cũng là thế ngoại cao nhân, bảo trì yếu tố thần bí là chuyện dĩ nhiên rồi . Đương nhiên, cả việc tại sao hai người bọn họ lại biết nhau, nàng càng lười hỏi hơn, dù sao nàng cũng không phải chân chính là cô ấy.

Tất nhiên, cũng có chút vấn đề nàng cần phải hỏi rõ ràng. Ví dụ như, tên thật của nàng là gì, xuất thân từ môn phái nào, lại ví dụ như, nàng ở trên giang hồ có ai là kẻ thủ, nhất là hỏi về vị Thiết Đầu đại ca kia, còn có Phong biến thái.

Câu trả lời của Nguyễn tỷ tỷ làm nàng thực thất vọng, nàng nói bọn họ kỳ thật cũng bất ngờ có duyên gặp qua vài lần, nàng không biết rõ hoàn cảnh của Tô Niệm Niệm lắm, cũng không biết nàng xuất thân từ môn phái nào, về phần vì sao nàn đắc tội với Vịnh Mộc sơn trang đại danh đỉnh đỉnh, và một người khác cũng đại danh đỉnh đỉnh là Phong Tịnh Minh, Nguyễn tỷ tỷ cũng nói không biết gì, lý do duy nhất có thể là xui xẻo a. Tuy rất thất vọng, nhưng lý do “Xui xẻo “ này, nói thật là đúng a, nghĩ về một đống sự việc nàng gặp phải trước kia, dùng một tính từ“Xui xẻo” để giải thích thật là hợp lý nhất, nghĩ vậy, Tô Niệm Niệm cũng lười không tìm hiểu mấy chuyện này nữa, nghĩ rằng đã xui xẻo như vậy thì bỏ qua cho khỏe.

Mặc khác, thu hoạch khiến cho nàng vừa lòng nhất đó là nàng đã biết tên của thân thể này lúc trước, kêu là Tô Tiểu Loa. Hóa ra nàng cũng họ Tô a, có phải họ Tô đều xui xẻo như vậy hay không.

Ở trong sơn động cùng Nguyễn tỷ tỷ đợi khoảng hai canh giờ, thì Tô Niệm Niệm nghe được ở bên ngoài có người gọi tên của nàng, hơn nữa có vẻ không chỉ là một người gọi.

Xong đời, người của Phong Tam sơn trang đã tìm tới cửa rồi, làm sao bây giờ, nàng ngược đãi ma đầu đại tiểu thư của bọn hắn, nếu như bị bọn họ bắt về, có thể sống sót mới là kỳ tích, hơn nữa, cho dù có sống, cũng là sống không bằng chết a. . . . . .

Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm lo lắng bắt đầu tìm nơi ẩn nấp ở trong sơn động rồi ngồi xổm xuống, bộ dạng này, có lẽ là thề sống thề chết cũng không chịu ra!

Nguyễn tỷ tỷ cười nói: “Cô nương đi đi, bọn họ sẽ không gây khó dễ cho cô đâu.”

Tô Niệm Niệm lắc lắc đầu như trống bỏi: “Nói sai rồi, nha đầu Phong Chỉ Nhi kia, không ăn tươi nuốt sống tôi mới làm tôi thất vọng a!”

Nguyễn tỷ tỷ vừa lắc đầu cười vừa xách nàng đứng lên, nói:“Phong Tịnh Minh sẽ là chỗ dựa cho cô.” Nói xong, “Vèo” một cái, đã ném Tô Niệm Niệm ra khỏi cửa động .

“A. . . . . .” Tô Niệm Niệm sợ tới mức nhắm mắt lại, đúng là quá kích thích mà. . . . . . .

Cửa động vốn không lớn, nếu lỡ chẳng may bay lên đụng phải mấy khối đá chung quanh, chắc chắn lúc đó người của Phong Tam sơn trang sợ rằng cũng chỉ tìm được một khối thi thể, Phong Chỉ Nhi liền bớt được một việc.

Tô Niệm Niệm nhắm chặt hai mắt bất đắc dĩ nghĩ chính mình có thể chết một kiểu thảm thiết nhất, còn chưa nghĩ xong, nàng phát hiện mình đã ngừng lại rồi.

Tô Niệm Niệm cẩn thận mở to hai mắt, nhìn mặt đất yêu thương a, nàng rốt cụôc đã an toàn rồi!

Xem ra Nguyễn tỷ tỷ này thật đúng là một cao thủ trong lĩnh vực ném người a, độ cân bằng, độ mạnh yếu lớn nhỏ vừa vặn, quả thực giống như diễn xiếc vậy, không, so với diễn xiếc còn chuẩn hơn, người diễn xiếc, đều thể hiện trong tình trạng rất an toàn a!

Nghĩ đến việc mình có một bằng hữu cao thủ như vậy, tâm tình Tô Niệm Niệm thật là tốt, từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ đất trên người, rồi nàng bắt đầu đi về hướng Phong Tam sơn trang. Tiếng gọi xung quanh vẫn liên tiếp, trong lòng nàng biết Nguyễn tỷ tỷ không hy vọng sơn động kia bị người không liên quan phát hiện, vì thế chính mình nên đi cách xa sơn động này một chút, nàng đi đến một tảng đá lớn rồi nằm xuống, lớn tiếng kêu lên:“Người tới a, cứu mạng a. . . . . .”

Hô chưa được vài tiếng, liền có một nhóm người cầm đuốc chạy tới, kích động nhìn Tô Niệm Niệm nằm trên tảng đá, cướp lời nói:“Tô cô nương, cô không sao chứ?”

Tô Niệm Niệm liếc mắt vụng trộm nhìn nhìn mấy người này, cũng chưa gặp qua, xem chừng là người có võ công, phỏng chừng là cơ cấu bạo lực trong Phong Tam sơn trang. Nàng cau mày, ôm ngực nói: “Tôi. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Tôi không sao. . . . . .”

“Tô cô nương, mời theo chúng tôi dời bước trở về sơn trang, trang chủ muốn gặp ngài.”

Tô Niệm Niệm nghi hoặc nói : “Không phải Phong Chỉ Nhi, không phải, Phong đại tiểu thư phái các ngươi tới sao?”

Người nọ kính cẩn nói : “Tôi là do trang chủ phái tới tìm kiếm cô nương .”

Tô Niệm Niệm đối với bộ dạng khách khí của bọn họ thực là hưởng thụ, vì thế cố ý chối từ nói : “Tôi không quay về đâu, Phong Tam sơn trang to như vậy, cũng không thể giữ được tôi. . . . . .”.

Ai ngờ nàng chưa nói dứt lời, toàn bộ đám người kia đã rầm rầm quỳ xuống, mặc dù nói chuyện vẫn kính cẩn như cũ, nhưng trong giọng nói còn bỏ thêm chút thành phần năn nỉ: “Cô nương, trang chủ hạ lệnh, sống phải thấy người, chết phải. . . . . . Nếu cô nương không theo chúng tôi trở về, tánh mạng chúng tôi cũng khó bảo toàn, xin cô nương hãy rủ lòng nhân từ.”

Mấy người ở phía sau cũng đồng thanh nói: “Rủ lòng nhân từ!” .

Tô Niệm Niệm bị bọn họ làm cho run run một chút, không kiên nhẫn vẫy vẫy tay nói: “Được lắm được lắm, ta trở về là được chứ gì. Bất quá ta bị trúng độc, không đi được, các ngươi tìm ai đó cõng ta.” trúng độc cũng là một lý do chính đáng, bọn người trước mắt này khách khí với nàng như vậy, khiến cho trong lòng nàng nghĩ thầm, không biết sau khi trở về Phong Tịnh Minh cái tên biến thái kia sẽ tra tấn nàng như thế nào đây, dù sao nàng cũng bị thất âm côn trùng cắn qua, giả dạng bị trúng độc tranh thủ sự đồng cảm, có thể tên kia sẽ tha thứ cho nàng, đến lúc đó nếu cần có thể làm một bộ dáng ” người yếu nhận tội “, có khi việc này có thể bỏ qua, chính là về sau làm sao ứng phó với đại tiểu thư biến thái Phong Chỉ Nhi kia đây, đây đúng là một nan đề lồng thêm một nan đề, thật khó giải a.

Một người cao to khom người xuống, cung kính cõng Tô Niệm Niệm ở trên lưng, cung kính đi về sơn trang.

Ba người Phong Tịnh Minh, Trữ Bích Huyền, còn có Phong Chỉ Nhi, ung dung ngay ngắn ngồi ở trong đại sảnh, Tô Niệm Niệm về khiến cho ba người đều có biểu tình khác nhau, trong lòng Phong Tịnh Minh cảm thán nữ tử này quả nhiên có chút gan dạ sáng suốt, Trữ Bích Huyền lại chau mày tự hỏi làm sao có thể trị độc thất âm côn trùng trên người nàng, biểu tình hay nhất phải kể tới Phong Chỉ Nhi, hai con mắt của nàng vẫn hơi sưng đỏ như cũ, hiện tại nhìn thấy Tô Niệm Niệm, hận không thể đi qua trực tiếp bóp chết nàng.

Tô Niệm Niệm bị đặt trên ghế, ngượng ngùng nhìn ba người tai to mặt lớn ở Phong Tam sơn trang kia, vẫy vẫy tay nói: “Hi, đã lâu không gặp.”

Phong Chỉ Nhi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tô Niệm Niệm một cái, miệng thốt ra hai chữ: “Tiện nhân!”

Phong Tịnh Minh đột nhiên lớn tiếng quát bảo nàng ngưng lại:“Chỉ Nhi! Càng ngày càng hồ nháo! Thất âm côn trùng kia cho muội là dùng để khi dễ người khác à?”

Phong Tịnh Minh thế mà lại không có tìm mình gây phiền toái, mà còn trực tiếp giáo huấn Phong Chỉ Nhi, mặc kệ hắn là thiệt tình hay giả ý, tóm lại đây là một cơ hội tốt, vì thế Tô Niệm Niệm từ trong ánh mắt nặn ra hai giọt nước mắt, thê thảm thảm nói:“Phong trang chủ a, ngài phải làm chủ cho tiểu nữ a, hu hu hu. . . . . .” ..

Phong Tịnh Minh cùng Trữ Bích Huyền nhìn cái bộ dạng này của nàng thì đều sửng sốt, thần sắc trên mặt của Phong Tịnh Minh dịu đi một chút, nói: “Chỉ Nhi còn nhỏ, ngươi đừng để trong lòng.”

Trữ Bích Huyền cũng ngạc nhiên bởi thần trí thanh tỉnh của Tô Niệm Niệm, một chút cũng không giống bộ dáng bị trúng độc, liền hỏi: “Tô cô nương, cô cảm thấy không khoẻ sao?”

Tô Niệm Niệm mới nhớ tới mình bây giờ là người trúng độc, vì thế khụ hai cái, nói: “Tôi. . . . . . Cái kia. . . . . . Trúng độc , huynh xem, tôi còn nhờ người khác cõng trở về nè. . . . . .”

Sự nghi hoặc trên mặt Trữ Bích Huyền càng sâu, hắn đứng dậy đi đến trước mặt Tô Niệm Niệm, cầm lấy cổ tay của nàng lên, chẩn đoán bệnh.

Tô Niệm Niệm bây giờ không còn nhàn rỗi nữa, từ trước người Trữ Bích Huyền, nàng lộ ra cái đầu nhìn về phía Phong Chỉ Nhi , chỉ thấy Phong Chỉ Nhi hiện tại hận không thể dùng ánh mắt trực tiếp lăng trì nàng, Tô Niệm Niệm rất đắc ý, bắn một ánh mắt làm cái mặt quỷ về hướng Phong Chỉ Nhi, Phong Chỉ Nhi tức giận đến hung hăng vỗ bàn một cái, ánh mắt đỏ tươi giống như muốn ăn thịt người vậy.

Hết thảy chuyện này, đều bị Phong Tịnh Minh thu hết vào trong mắt.

Trữ Bích Huyền trầm tư một hồi, lo lắng nói: “Tô cô nương, cô nương nhờ ăn thất âm côn trùng, nên độc của thất âm côn trùng đã được giải rồi, nhưng mà, tựa hồ cũng bởi vậy mà cô nương trúng một loại độc khác.”

“Cái gì, tôi ăn thất âm côn trùng?” Tô Niệm Niệm sợ hãi, cúi người muốn nôn, nhưng mà nàng đột nhiên nghĩ đến một việc khác, vì thế một lần nữa nhéo Trữ Bích Huyền hỏi: “Huynh nói mau, tôi thật sự bị trúng độc? Trời ạ, có thể chết không?” .

Trữ Bích Huyền lắc đầu nói: “Mạch tượng tuy rằng quỷ dị, nhưng tạm thời sẽ không nguy hiểm cho tánh mạng, bất quá về lâu dài, ta cũng không nắm chắc.”

Tô Niệm Niệm ngốc vù vù, đây là cái gì nha, ta trêu ai chọc ai a.

Trữ Bích Huyền ở một bên an ủi nàng nói : “Tô cô nương ngươi yên tâm, ta nhất định mau chóng giúp cô nương điều chế ra giải dược.”

Tô Niệm Niệm giống như túm được một nhánh cây cứu mạng, bắt được Trữ Bích Huyền : “Thần y a, tánh mạng của tôi phó thác cho huynh!”

Trữ Bích Huyền bị nhiệt tình của nàng làm cho hoảng sợ, ngượng ngùng gật gật đầu.

Lúc này, Phong Chỉ Nhi đột nhiên nói: “Loại tiện nhân này, chết một trăm lần cũng xứng đáng!”

Tô Niệm Niệm cười tủm tỉm khiêu khích nói: “Đáng tiếc ta một lần cũng không chết được, chỉ sợ người nào đó bị tức chết một trăm lần!”

Trữ Bích Huyền lôi kéo Tô Niệm Niệm, khuyên nàng câm miệng.

Lúc này, Phong Tịnh Minh uy hiếp Phong Chỉ Nhi nói : “Chỉ Nhi, muội lại hồ nháo gì vậy, một tháng này không cho phép ra ngoài!”

Phong Chỉ Nhi không chịu nói: “Vì một người quái dị mà ngay cả muội muội cũng không để ý sao?” Nói xong, cũng không thèm chờ câu trả lời của Phong Tịnh Minh, đã giận dỗi chạy ra ngoài .

Trữ Bích Huyền bất đắc dĩ lại hơi trách cứ Phong Tịnh Minh, rốt cụôc vẫn đuổi theo.

Tô Niệm Niệm lại phát hiện một đại lục mới : Phong Tịnh Minh, Trữ Bích Huyền, Phong Chỉ Nhi . . . . . . Tam giác tình yêu? Thế giới này thật đúng là hỗn loạn a. . . . . .

Tô Niệm Niệm thâm ý sâu sắc nhìn thoáng qua Phong Tịnh Minh, rất có thể nha. . . . . . .

Lúc này, Phong Tịnh Minh nói với nàng: “Ngươi về nghỉ ngơi trước đi.”

“Ta. . . . . .” Ta làm bộ trúng độc, đi không nổi a. . . . . . .

Phong Tịnh Minh rất thiện tâm hiểu ý liếc mắt nhìn nàng một cái, Tô Niệm Niệm nghĩ hắn muốn gọi người cõng nàng đi ra ngoài, nhưng mà hắn lại đi tới, khom người, ôm lấy nàng.

Trái tim của Tô Niệm Niệm giống như đang treo lơ lững đung đưa trong gió vài cái, lập tức nói: “Trang chủ ngài thật sự là tri kỷ a, ta đột nhiên phát hiện, bệnh của ta đã khỏi rồi, hiện tại có thể tự đi rồi. . . . . .” .

Trang chủ im lặng một hồi, nói: ” Nha đầu Chỉ Nhi kia không hiểu chuyện, ngươi chịu thiệt thòi rồi .” .

“Ha ha, trang chủ sao lại nói vậy . . . . .” Nàng đâu chỉ là không hiểu chuyện, quả thực chính là tiểu ma đầu biến thái!

“Ngươi không cần lo lắng, về sau nàng sẽ không gây khó dễ cho ngươi.”

“Trang chủ a, ngài thật đúng là không hiểu muội muội ngài.”nói đùa, nàng làm sao có thể không gây khó dễ ta, làm sao có thể, làm sao có thể a!

Trang chủ đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt thâm trầm giống như hồ nước vào ngày thu, Tô Niệm Niệm nhìn đôi mắt kia, trái tim thiếu chút nữa nhảy đến cổ họng. . . . . . Quả nhiên trên đầu chữ sắc có một con dao, mới đó đã khiến cho nàng đầu váng mắt hoa rồi.

Sau đó, trang chủ nói: “Chính là vì hiểu nàng, mới không cho nàng ấy có cơ hội gây khó dễ cho ngươi.”

A ha?

Trang chủ không để ý tới nghi hoặc của nàng, tiếp tục nói:“Ngươi sẽ ở bên người ta.”

Tô Niệm Niệm đột nhiên từ trong lòng hắn nhảy xuống, hai tay che ngực lui về phía sau từng bước, cảnh giác nói: “Đùa giỡn cái gì, bổn cô nương bán nghệ không bán thân!”.

Mấy đường sọc dọc nhanh chóng xuất hiện trên mặt Phong Tịnh Minh, hắn xấu hổ khụ một tiếng nói: “Cho dù ngươi muốn bán, ta cũng không muốn mua.”

Tô Niệm Niệm có một loại xúc động muốn tát trên mặt hắn:“Ngươi đang gián tiếp nói ta xấu sao?”

Phong Tịnh Minh cũng không che dấu: “Không phải gián tiếp, mà là trực tiếp.”

Ngay lúc Tô Niệm Niệm sắp bùng nổ , thì một giọng dễ nghe ở sau lưng nàng vang lên: “Phong lang, một ngày này chàng ở nơi nào vậy, thiếp rất nhớ chàng a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.