Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở

Chương 50: Mộng?!




Tô Niệm Niệm vận khí cũng không tệ, không biết làm thế nào mà đi tới đi lui cũng đi tới một cái trấn nhỏ. Bây giờ, Tô Niệm Niệm là kẻ có tiền, vì thế nàng hỏi xem tửu lâu lớn nhất trong trấn này ở đâu, rồi quyết định đến đó ăn.

Tửu lâu, chính là nơi tập kết các tin tức lớn nhỏ trong chốn giang hồ a. Tô Niệm Niệm nghĩ nghĩ, nếu mình muốn ngao du giang hồ, cũng nên hiểu biết một chút thông tin quan trọng trong chốn giang hồ, người nào có thể đắc tội, còn người nào trăm ngàn lần không thể đắc tội, đi nơi nào thì có vẻ thích hợp với nàng, môn phái nào nàng có thể tạm lánh, tốt nhất là cái gì cũng nên hiểu biết một chút, như vậy mới không bị chết một cách oan uổn a. Nàng thật đáng thương, lẻ loi hiu quạnh, lại còn không có võ công, quan trọng hơn là từ khi xuyên qua đến giờ cơ bản nàng chưa gặp được người tốt nào, cho nên càng phải cẩn thận mới được.

Vì thế, ở trong tửu lâu, Tô Niệm Niệm vừa hưởng thụ một bữa tiệc tạm coi là xa hoa, vừa hưng trí bừng bừng nghiêng tai nghe ngóng mọi người nói chuyện.

Cách Tô Niệm Niệm gần nhất là một cái bàn có hai người, đang nói một ít tin đồn bát quái thú vị ở trong chốn giang hồ, ví dụ như nữ đệ tử phái Nga Mi bỏ trốn cùng với hòa thượng của Thiếu Lâm tự, lại ví dụ như tiểu lão bà của chưởng môn phái Võ Đang sinh cho chưởng môn nhân một tiểu tử mập mạp, lại thêm chuyện như trưởng lão Cái Bang mở đại tiệc lớn mời các đệ tử có tài năng xuất chúng trên giang hồ. . . . . . Vân vân, “Lại ví dụ như”, trong mớ thông tin bát quái Tô Niệm Niệm còn nghe được một cái tên rất đáng chú ý, Phong Tịnh Minh, nghe nói gần đây hắn thu được một đại mỹ nữ rất nổi tiếng vào trong nhà làm tiểu thiếp, ta thật sự đã dùng tiền đúng chỗ rồi a. . . . . . Cái gì, hóa ra hắn không chỉ có biến thái, mà còn là một tên biến thái háo sắc! Tô Niệm Niệm thầm nguyền rủa Phong Tịnh Minh ở trong lòng. Nhưng mà, nàng nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy không thích hợp, Phong Tịnh Minh không phải là đồng tính luyến ái sao? Làm sao có thể. . . . . . Đúng rồi, hắn nhất định là vì che dấu tai mắt thế gian, trời ạ, như vậy đại mỹ nữ kia chẳng phải sẽ thực thảm sao, so với bị bức hôn còn thảm hơn a.

Hai người ở trên bàn cách vách kia vẫn tán gẫu thật hăng say, Tô Niệm Niệm cũng nghe càng ngày càng hăng say, vì thế nàng liền mời hai người bọn họ cùng ăn cơm. Dù sao hiện tại nàng là người có tiền, nữ nhân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nên phải tốn chút tiền hào hiệp ăn uống chứ. Hai người thấy có người khác mời mình, thì liền đáp ứng, qua ngồi cùng bàn với Tô Niệm Niệm vừa ăn vừa nói chuyện.

Trao đổi họ tên, Tô Niệm Niệm mới biết được hai người trước mắt này một người là đệ tử của Ngũ bang, tên là Triệu Đăng, còn người còn lại gọi là Lý Tiêu, đệ tử Thanh Thủy cung, vì thế nàng làm ra vẻ chắp tay nói “Ngưỡng mộ đã lâu” , kỳ thật lại đang nghĩ thầm trong lòng là chưa từng nghe nói qua hai cái bang hội này a, mặc kệ là có giống chuyện võ hiệp trong tiểu thuyết hay không. Nàng nghĩ nghĩ, phỏng chừng Ngũ bang cùng với Thanh Thủy cung này đều là bang phá nhỏ, chắc là không lớn hơn so với phái Võ Đang, phái Thiếu Lâm đâu.

Trong hai người thì Triệu Đăng tựa hồ muốn gánh vác trách nhiệm bà tám, mặt mày hớn hở bắt đầu kể truyện trong giang hồ cho Tô Niệm Niệm cùng Lý tiêu nghe. Hắn chuẩn bị nói tin tức bát quái đầu tiên, thì bị Tô Niệm Niệm phất tay nói: “Triệu huynh, ngươi giảng một ít chuyện quan trọng xảy ra gần đây đi.” Chuyện bát quái cũng không phải trọng điểm thu hút sự chú ý của Tô Niệm Niệm, hiện tại nàng chỉ muốn biết bản thân làm thế nào mới an toàn nhất .

Triệu Đăng nhấp nháp rượu nói: “Nếu nói chuyện đại sự, không có chuyện nào có thể lớn hơn so với chuyện diệt môn của phái Thanh Y.”

Lại thêm một môn phái, Tô Niệm Niệm đổ mồ hôi hột, nghĩ phái Thanh Y này lại là bang phái nào nữa? Chẳng lẽ người ở trong phái đông như hát hí khúc sao ?

Triệu Đăng nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Tô Niệm Niệm, ngạc nhiên nói: “Tô cô nương không biết chuyện phái Thanh Y bị diệt môn sao? Việc này đã từng gây xôn xao ở trong giang hồ rất lâu a, thế mà cô nương lại không biết, thật là kỳ lạ.”

Tô Niệm Niệm vội ho một tiếng, nói: “Hổ thẹn a hổ thẹn, tiểu muội ta một thời gian ngắn trước bị trọng thương, tránh ở thâm sơn cùng cốc nghỉ ngơi lấy lại sức, bởi vậy mới bỏ lỡ chuyện trọng đại như thế.” Nàng sợ bọn họ không tin, đưa tay sờ sờ chỉ chỉ trên mặt, xem đi, đây là chứng cớ.

Triệu Đăng cùng Lý Tiêu nhìn vết sẹo trên mặt Tô Niệm Niệm, thì không khỏi lắc đầu cảm thán, khuôn mặt đẹp như vậy, lại bị hai vết sẹo làm hỏng. Triệu Đăng tiếc nuối nói: “Cô nương ngươi là bị ai gây thương tích, người này cũng quá ngoan độc đi. Đáng tiếc cho một cô nương xinh đẹp, lại bị hủy như vậy.” .

Hai mắt Tô Niệm Niệm quan sát thấyvậy, thì lập tức thay đổi làm một bộ mặt đau thương, nói: “Còn không phải bị trang chủ Phong Tam sơn trang, Phong, Tịnh, Minh, gây nên sao!”

Lý Tiêu kinh ngạc nói: “Người giang hồ đều nói Phong Tịnh Minh, mặc dù tà dị khó dò, nhưng cũng không phải là kẻ lạm sát người vô tội, hạng người tâm ngoan thủ lạt, sao hắn có thể đối đãi với cô nương như vậy được?”

Không đợi Tô Niệm Niệm trả lời, Triệu Đăng đoạt lời nói trước: “Tô cô nương trước khi bị hủy dung nhất định là quốc sắc thiên hương, Phong trang chủ kia tám phần là thèm nhỏ dãi với sắc đẹp của cô nương rồi?”

Lý Tiêu nghe hắn nói như thế, không khỏi lắc đầu thở dài:“Không thể tưởng được Phong Tịnh Minh này, lại là một tên mặt người dạ thú, quả nhiên tin đồn trên giang hồ đều không thể tin.”.

Tô Niệm Niệm ở trong lòng dựng lên một hình chữ V, Phong Tịnh Minh, ngươi chờ bị phỉ báng đi, đáng đời ha ha ha ha, tuy rằng lão nương không có võ công, nhưng đắc tội với ta, ta nhất định sẽ khiến ngươi sống không thoải mái! .

Tô Niệm Niệm cao hứng trong lòng, nhưng trên mặt lại bày ra một bộ dạng u sầu, đa thương nói: ” Nữ tử trên thế gian đều thích chưng diện làm đẹp, nhưng mà, khuôn mặt đẹp cuối cùng cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, nếu có thể lấy khuôn mặt của mình đổi lấy một đời thái bình, khuôn mặt này không cần cũng được a!” Hừ, lão nương xấu thành như vậy, lại còn bị cái tên biến thái Phong Tịnh Minh hành hạ tra tấn, rõ ràng một người xui xẻo bị hủy dung như ta cũng có năng lực hơn người nha haha!

Hai người Triệu Lý nghe nàng nói như thế, liền gật đầu cảm thán theo.

Tô Niệm Niệm uống một hớp rượu, lời xoay chuyển, tiếp tục nói:“Chính là, tại sao khuôn mặt của ta cũng đã bị hủy đi rồi, cái tên cầm thú kia lại còn không buông tha cho ta chứ!” ..

Hai người Triệu Lý đều cả kinh, hỏi: “Hắn lại còn làm chuyện gì nữa?”

Tô Niệm Niệm u oán đáp: “Hắn hận ta không theo hắn, không chỉ hủy dung của ta, còn bắt ta về ngược đãi cho hả dạ, nhìn xem, ở đây, ở đây, còn có ở đây nữa “ vén tay áo lấy đại một số bằng chứng, đem cánh tay đầy vết sẹo cho hai người kia xem, hai người kia sớm đã quên mất nam nữ thụ thụ bất thân, nhìn vết sẹo lắc đầu cảm thán, có khi trong lòng còn mắng Phong Tịnh Minh một trận đi. Sau đó, Tô Niệm Niệm tiếp tục nói, “Chuyện này vẫn chưa xong đâu a, hắn lại còn muốn mua ta, ép buộc ta làm nha hoàn của hắn, cả đời làm nô tỳ, mới có thể khiến cho trong lòng hắn hết oán hận nha!”.

Nghe đến đó, Lý Tiêu“Bốp” một tiếng vỗ vào trên bàn, cả giận nói: “Buồn cười! Không thể tưởng được Phong Tịnh Minh, hóa ra là một tên háo sắc biến thái, thô bạo tàn nhẫn, lòng dạ hẹp hòi như vậy!” .

Tô Niệm Niệm bị hắn làm cho hoảng sợ, không thể ngờ vị Lý huynh thoạt nhìn lịch sự này, kỳ thật lại rất có cá tính nha. Nàng run run rót chén trà cho Lý Tiêu: “Lý đại ca bớt giận, hiện tại không phải ta đã trốn được rồi sao. . . . . .” .

Triệu Đăng nghe nàng nói như thế, cau mày nói: “Tuy rằng trốn thoát, nhưng Phong Tịnh Minh kia vốn là cao thủ số một, huống hồ thế lực của Phong Tam sơn trang dù sao cũng đứng số một, số hai ở trong chốn giang hồ, hắn nếu muốn truy bắt ngươi, ngươi chắc chắn gặp phiền toái lớn rồi.” .

“Hắn không nhàm chán như vậy đâu?” Tô Niệm Niệm đối với điểm này một chút cũng không lo lắng, hiện tại nàng đã nghĩ thông suốt, sơn trang của Phong Tịnh Minh dù sao cũng thuộc trong tốp đứng đầu, mỗi ngày chuyện cần xử lý đâu có ít, hắn tốn nhiều sức lực để đi tiềm một tên râu ria như nàng làm gì chứ? Phỏng chừng, hắn tìm vài ngày không thấy chắc cũng quên đi, sau đó nàng có thể ở đây tiêu dao giang hồ, dù sao nàng cũng không môn không phái, trong người vẫn còn một khoản kếch sù, dĩ nhiên có thể tự do tự tại tiêu dao rồi, về phần Phong Tịnh Minh, cùng lắm thì sau này có nhìn thấy người của Phong tam sơn trang thì chuồn nhanh một chút là được.

Triệu Đăng Lý Tiêu ngẫm lại cũng đúng, Phong Tịnh Minh sở dĩ đối phó với nàng, tám phần chính là vì tức giận, chờ mấy ngày nữa hắn hết giận, phỏng chừng sẽ không còn truy cứu việc này, dù sao Tô Niệm Niệm cũng đã hủy dung, còn bị hắn tra tấn thảm như vậy, nghĩ đến đây, hai người tuy có chút căm giận, cũng yên lòng hơn, chính là đối với Phong Tịnh Minh, thì thật sự“Nhìn với cặp mắt khác xưa” , phỏng chừng không lâu sau, trong chốn giang hồ sẽ lưu truyền ra một số lời đồn nha, nói Phong Tịnh Minh là một tên háo sắc biến thái như thế nào, tàn nhẫn khát máu như thế nào, lòng dạ hẹp hòi như thế nào. ..ha..ha.

Tô Niệm Niệm phát hiện bọn họ đã không còn quan tâm chủ đề này nữa, do đó, hiện tại nàng cũng nên biết một ít chuyện Bát Quái trong giang hồ, vì thế nàng nói: “Triệu đại ca, ngươi nói phái Thanh Y, là môn phái gì vậy, đừng nói bọn họ đều hát hí khúc chứ?” đại đa số người hát hí khúc đều nằm trong giang hồ, nên cái này cũng rất có khả năng đi.

Triệu Đăng nghi hoặc: “Hát hí khúc là cái gì?” .

“Khụ khụ, ý tứ của ta là. . . . . .” Tô Niệm Niệm không biết giải thích với họ như thế nào, tìm không ra một từ ngữ cỗ xưa nào để hình dung cái gọi là hát hí khúc. Lúc này, Lý Tiêu nói: “Tô cô nương ý của ngươi là, mọi người trong phái Thanh y đều tụng kinh niệm Phật đúng không?”

Tô Niệm Niệm kinh ngạc: “Tụng kinh niệm phật?”

“Đúng vậy a, mọi người trong phái Thanh Y đều là người xuất gia, đương nhiên là tụng kinh niệm phật rồi .”

“Đúng, ý của ta là vậy đó.” Đổ mồ hôi hột, hóa ra phái Thanh Y là như thế, Tô Niệm Niệm thấy may mắn khi chính mình không có giải thích cho bọn họ biết cái gì gọi là hát hí khúc, nếu không chắc chắn sẽ bị lộ rồi a.

Lúc này, Triệu Đăng nhíu mày thở dài: ” Phái Thanh Y ở trong chốn giang hồ vốn rất có uy danh, từ khi Thanh Trần sư thái viên tịch, không ngờ lại bị diệt môn, nghĩ đến thật làm cho người ta tiếc hận.” .

Lý Tiêu tiếp lời nói: ” Chưởng môn mới kia đến nay vẫn không có tung tích, sợ đã gặp chuyện chẳng lành rồi.” .

” Chưởng môn mới của phái Thanh Y tuy rằng vốn có uy danh, là phụ nữ lại không thua đấng mày râu, nhưng dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ mười tám tuổi, vốn chủ trì đại cục của phái Thanh Y đã vô cùng gian nan, đột nhiên lại bị kẻ xấu giết hại, có khi lành ít dữ nhiều rồi.” .

Tô Niệm Niệm thấy bọn hắn kẻ xướng người hoạ trực tiếp không để mắt đến nàng, vì thế xen mồm nói : ” Phái Thanh Y kia vì sao bị diệt môn? Ai làm ?”

Triệu Đăng lắc đầu: “Người trong giang hồ nói mỗi người mỗi kiểu, nhưng phần lớn là đoán, cũng không có chứng cứ rõ ràng.”

Choáng váng, hóa ra đây là một vụ án chưa được làm rõ a.

Triệu Đăng cùng với Lý Tiêu có hẹn phải đi mừng thọ một lão gia nào đó, Tô Niệm Niệm nghĩ chắc cũng không có gì hay ho để chơi, liền bỏ qua ý tưởng đi chung với bọn họ.

Từ trong tửu lâu đi ra, Tô Niệm Niệm tìm một khách sạn có gian phòng xa hoa nhất trong trấn để ở trọ, quả nhiên có tiền lúc nào cũng tốt a, tiểu nhị kia hỏi han một cách ân cần, hầu hạ Tô Niệm Niệm đến trong lòng cực kỳ cao hứng, cho hắn vài lượng bạc coi như tiền boa đi.

Tô Niệm Niệm ghé vào trước cửa sổ, suy nghĩ kế tiếp nên đi nơi nào đây, dành nửa ngày cũng không nghĩ ra được. Mấu chốt là nàng sợ a, nàng không có võ công, xông loạn ra giang hồ mà không có chỗ dựa vào chắc chắn sẽ không an toàn, huống chi trong tay nàng đang có khoản kha khá, rất dễ trở thành mục tiêu của thổ phỉ nha. Đúng là mình gặp tình huống quá khách quan đi, hiện tại nên tỉnh táo suy nghĩ một chút a, không biết kế tiếp nên đi con đường nào đây. Lưu lạc giang hồ quá nguy hiểm, nhưng nếu không lưu lạc giang hồ thì không có ý nghĩa, rõ ràng muốn đi du lịch, nhưng cái này cùng với lưu lạc giang hồ có gì khác nhau sao. . . . . .

Trong lòng Tô Niệm Niệm không biết nên làm gì, do đó nàng quyết định ngủ. Nàng xoay người lại một cái thì cả người tóc gáy đều dựng thẳng đứng lên, làm một trạng thái sẵn sàng chiến đấu, vì lo sợ mà hai chân bắt đầu nhũn ra, kèm theo đó là hoảng hốt, đổ mồ hôi lạnh như bị bệnh . . . . . . Không biết vì sao, lại có một người không một tiếng động, đang đứng ở đầu giường của nàng .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.