Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở

Chương 5: Cữu vĩ hồ vương




Trên đảo có rất nhiều nơi để vui chơi, chẳng hạn như bãi cát trắng trải dài, hay một hồ nước nho nhỏ trong vắt, hai chân bước vào mặt hồ nước cạn, những chú cá tôm nhỏ sẽ ở trên đùi bơi tới bơi lui,hơi ngứa nhưng cũng rất dễ chịu. Thời tiết càng trở nên ấm áp, vì thế Tiết Đồng thường xuyên đến mặt hồ chơi, cùng hưởng thụ cảnh đẹp với Long Trạch.

Tiết Đồng ngồi trên một tảng đá lớn, Long Trạch ngồi ở bên cạnh ôm cô, cái đuôi nhọn cuốn lấy một viên đá nhỏ," vèo" ném về rừng cây cách đó không xa, lớn tiếng gọi:" Thành Thành, mau đi bắt thỏ rừng."

Một cậu bé nhanh chóng từ giữa hồ bơi tới bên cạnh đuôi Long Trạch, nhìn rừng cây phía xa, lại nhìn Long Trạch ngửa mặt hỏi," Cha, ở đâu?"

" Ai bảo con vừa rồi không chú ý xem? Ở trong hồ bơi cả buổi mà không bắt nổi một con cá nào, chỉ ham chơi thôi." Long Trạch nén giận nói, rồi ra hiệu cho cậu bé nhìn về phía rừng cây," Ở ngay bên kia, tự mình đi tìm, không tìm thấy thì trưa nay ăn chay."

" Dạ." Thành Thành lắc lư cơ thể rồi bò đi.

Tiết Đồng nhìn con đã bò đi một đoạn xa, cười hỏi Long Trạch," Anh vừa ném trúng thỏ sao?"

" Không có." Long Trạch ôm lấy Tiết Đồng để cho cô ngồi trên đuôi của mình,"Cứ như một cái đuôi quấn lấy người khác, suốt ngày quấy rầy chúng ta, thằng bé gần đây thật phiền phức, để cho nó từ từ đi tìm."

Tiết Đồng nhìn tâm trạng buồn bực của Long Trạch, biết hắn đang ám chỉ chuyện tối qua. Thành Thành bình thường đều ngủ một mình, thỉnh thoảng ngủ ở bên ngoài, nhưng đều một mình một phòng. Tối hôm qua rõ ràng nó nói sẽ ngủ bên ngoài, Long Trạch và Tiết Đồng đều cảm thấy hưng phấn, buổi tối còn tổ chức một bữa tối dưới ánh nến, Tiết Đồng uống một chút rượu vang, hai má ửng hồng, hai người hôn nồng nhiệt, quần áo rơi đầy trên mặt đất, Tiết Đồng ở dưới thân Long Trạch hai mắt mơ màng tràn ngập sóng nước, khi Long Trạch vừa tiến vào cơ thể cô, không ngờ một bóng người từ cửa sổ đột nhiên bò vào, giống như một quả bóng cao su bay vào phòng.

May sao Long Trạch phản ứng kịp thời, cuốn chăn che hai người lại, rồi nhìn con trai đang lăn hai vòng trên thảm, trong mắt nhất thời dấy lên ngọn lửa, giận dữ nói:" Con vào đây làm cái gì?"

Long Thành đứng lên, hồn nhiên, vui vẻ nói:" Cha, con muốn báo cho cha một tin vui, con vừa nhảy từ trên cái cây kia xuống đây, cha xem con có phải ngày càng lợi hại không?"

Để ngăn chặn tình huống bất ngờ, hai người đã khóa kỹ cửa phòng ngủ, nhưng không nghĩ tới đứa con trời đánh này lại vào từ cửa sổ, cái tin vui này đối với cha mẹ của nó là nỗi kinh hãi, tuyệt đối không phải tin vui, sắc mặt Long Trạch biến thành màu đen," Con biến ra ngoài cho cha!"

Thành Thành không nhận được sự khen ngợi đã dự đoán, nên không hài lòng, nhìn cha mẹ ôm chặt trong chăn, cậu bé hiếu kỳ hỏi:" Cha mẹ đang làm gì vậy? Cha, vừa rồi hình như con thấy cha cắn mẹ."

Khuôn mặt của Tiết Đồng đỏ bừng, cái đuôi của Long Trạch từ trong chăn trườn ra, cuốn lấy cậu bé, Thành Thành dường như sớm đã có dự phòng lập tức tránh được, nhảy đến giường cách một lớp chăn ôm lấy Tiết Đồng, kêu to,"Mẹ, cha muốn đánh con."

Tuy rằng cách một lớp chăn, nhưng sức của Thành Thành rất khỏe, ôm rất chặt, cậu bé còn muốn trốn vào trong chăn. Tiết Đồng cảm thấy rất lúng túng, trên người cô không mặc quần áo, ôm chặt chăn, cũng quát lớn con," Thành Thành, con xuống trước đi......"

Cậu bé không hiểu nguyên do, thấy sắc mặt cha vừa đen vừa tức giận, vội vàng bò ra cửa sổ, bò đến mép cửa sổ vẻ mặt còn ngơ ngác hỏi han:"Mẹ, cha vừa rồi muốn đánh mẹ đúng không?"

Long Trạch vốn muốn đi xuống dạy dỗ con, nhưng bất đắc dĩ trên người không mặc gì, thật sự không tiện xuống giường. Anh lấy một cái chén trên tủ đầu giường, làm bộ muốn ném về phía bên kia, cậu bé vội vàng thoát ra từ cửa sổ, biến mất trong bóng đêm.

Cậu bé vẫn thường xuyên gây ầm ĩ như thế, Tiết Đồng mất hứng, Long Trạch thật sự buồn bực, mọi người khi làm chuyện này bị quấy rầy đều khó mà giữ được vẻ mặt hòa nhã.

Không nghĩ tới Long Trạch mang thù, hôm nay vẫn không buông tha cho con.Tiết Đồng nhìn thấy bóng dáng của Thành Thành hoảng loạn ở bên phía rừng cây kia, chạy tới chạy lui dường như không tìm được, một lúc sau cậu bé bò ra khỏi rừng cây, lớn tiếng nói:" Cha, hình như không thấy con thỏ."

Long Trạch đáp trả con một câu," Ngay ở bên kia, là con thỏ nhỏ đó, con không tìm thấy thì đúng là ngu ngốc."

Tiết Đồng ở trong lòng Long Trạch,cười khanh khách," Sao lại có người cha như vậy chứ? Trêu chọc cả con mình."

Thành Thành lại quay về trong rừng cây cẩn thận tìm, cái đuôi của Long Trạch ở trên mặt hồ vẩy nước, ôm lấy Tiết Đồng ở trên tảng đá lớn phơi nắng, hai người tâm tình ngọt ngào. Qua một lúc lâu sau, Thành Thành mới từ từ bò về, có chút khẩn trương, nhìn cha muốn nói lại thôi, Long Trạch liếc cậu bé một cái, chất vấn hỏi:"Sao con không tìm được cái gì?"

Hai tay Thành Thành nắm thật chặt, không động đậy, thấp giọng nói:" Con thật sự không tìm thấy con thỏ."

Cậu bé không hoài nghi năng lực của cha, có lẽ là cảm thấy mình quá thất bại, ngay cả việc nhỏ ấy cũng làm không tốt, ấp úng:" Cha, có thể bắt một con nữa không?"

Tiếng nói của cậu bé rất nhỏ, có lẽ sợ Long Trạch mắng. Tiết Đồng không nhịn được, khẽ đẩy Long Trạch,"Được rồi,đừng trêu con nữa."

Long Trạch cười cười, chỉ vào hoa dại trên cỏ," Đi hái một bó hoa tặng cho mẹ, đợi cha bắt thỏ cho con."

"Dạ." Thành Thành vui vẻ bò về bãi cỏ bên cạnh, đầu của cậu bé còn rất nhỏ, cũng giống như những đứa trẻ bình thường khác, nhưng cậu bé rất thông minh, mỗi lần nhìn Long Trạch dùng đuôi làm mọi chuyện, cậu bé đều lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Có lẽ đây là tỉnh cảm đặc biệt của mỗi đứa trẻ dành cho cha khi còn nhỏ, tuy rằng Long Trạch đôi khi nghiêm khắc với cậu bé, nhưng nó không làm ảnh hưởng đến sự sùng bái của cậu bé dành cho cha.

Thành Thành hái được không ít hoa dại, đứng ở trên cỏ hỏi Tiết Đồng,"Mẹ, thế này có đủ không?"

Nói thật, Tiết Đồng cũng không quá vất vả khi chăm sóc đứa nhỏ này, ngoại trừ lúc mang thai hơi vất vả một chút, cô không cảm thấy khó khăn khi làm mẹ, con cô thấm thoắt đã biết chạy, cô thường xuyên chơi đùa với con, Thành Thành thực sự mang đến niềm vui cho cả nhà. Tiết Đồng vẫy tay với con," Đủ rồi, mau lại đây."

Thành Thành vô cùng hoạt bát, nên cả ngày cô đều nhàn rỗi, cậu bé ôm một bó hoa dại to vào trong ngực, bó hoa chiếm trọn nửa người cậu, cậu vui mừng chạy về phía mẹ,ngồi trên tảng đá, sau đó vẻ mặt chờ đợi nhìn cha.

Hoa dại đong đưa trong tay Tiết Đồng, Long Trạch vừa ôm Tiết Đồng vừa nói với con:" Đi thôi, nơi này không có thỏ, chúng ta đi nơi khác."

Thành Thành trườn theo phía sau hai người, xung quanh có thật nhiều bụi cây, ánh mắt Long Trạch cẩn thận nhìn rừng cây phía xa, nhìn thấy một chút kì lạ, cái đuôi nhọn cuốn hòn đá ven đường ném qua, hòn đá bay nhanh như tên lửa, còn chưa đợi cha ra lệnh, Thành Thành ngay lập tức bò về nơi ném hòn đá, nhặt lên một con gà rừng,vừa xách gà vừa vui vẻ nói:" Cha, con nhặt được rồi, nhưng không phải là con thỏ!"

Sức lực của cậu bé tựa như bất tận, cậu sẽ không giống ba mình từ từ trườn về, mà sẽ trườn thật nhanh, dường như trườn chậm sẽ không biểu đạt được sự sung sướng của cậu," Cha, cha thật lợi hại, buổi trưa có thể ăn gà rừng."

Tiết Đồng được Long Trạch ôm trong ngực, cô ôm cổ hắn, cười nói,"Anh có thấy con giống tiểu quỷ không?"

" Có đôi khi rất ngoan, nhưng có đôi khi rất đáng ghét." Long Trạch bình luận, quan sát kỹ động tĩnh chung quanh, Thành Thành cũng mang theo gà rừng đi theo cẩn thận nhìn, bây giờ cậu vẫn chưa phát hiện ra điều gì đặc biệt, nhưng ánh mắt mở thật to, con ngươi đen nhánh đầy vẻ chăm chú.

Theo hướng viên đá Long Trạch ném, Thành Thành cầm gà rừng trong tay đặt ở bên cạnh cha, lại sung sướng chạy về phía trước.

Một nhà ba người chậm rãi trở về biệt thự, Tiết Đồng sóng vai cùng Long Trạch, tay nắm tay thong dong đi, Thành Thành bên cạnh tay trái cầm thỏ hoang, tay phải cùng cái đuôi cầm hai con gà rừng, cơ thể cậu vốn nhỏ bé, nên khi ôm mấy thứ này chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhưng sức lực lại khỏe như mấy chàng thanh niên khiêng hai bao gạo. Mặc dù Thành Thành đi đường rất thuận lợi, nhưng mấy thứ đó cũng khá nặng, nên cậu hơi mệt, bước đi nghiêng ngả, nhưng vẫn vừa đi vừa hát.

Mẹ Tiết đang tìm cháu, đi đến nửa đường gặp được bọn họ, lập tức kêu lên,"Trời ạ, loại chuyện này hai người các con đều làm được, sao không tự mình xách đồ, lại bắt thằng bé xách, Thành Thành là con do các con sinh ra, các con còn dám bóc lột sức lao động của thằng bé"

Mẹ Tiết dùng đôi mắt sắc bén muốn băm đôi vợ chồng trước mắt thành trăm ngàn mảnh, Tiết Đồng giải thích:" Mẹ, là thằng bé tự mình muốn cầm."

Mẹ Tiết trợn mắt với bọn họ, vội vàng chạy tới bắt Thành Thành buông đồ trong tay ra, nhưng Thành Thành không chịu buông," Bà ngoại, con muốn tự mình ôm trở về, cha nói, con cần phải luyện tập thật nhiều, về sau mới có thể mạnh mẽ như cha, mới có thể tự mình bắt thỏ."

" Đừng nghe cha con nói bậy," Bà Tiết dùng ánh mắt thù địch nhìn Long Trạch," Cha con muốn lừa con làm kẻ khuân vác đấy."

" Không phải, cha rất lợi hại." Thành Thành phản bác, ở trong lòng mỗi đứa trẻ, sự tồn tại của cha giống như một vị thần," Bà xem nè, đây đều do cha con bắt, buổi trưa có thể ăn gà rừng và thỏ nướng."

Mẹ Tiết đoạt được đồ," Đi, bà ngoại nướng cho con ăn, cho cha và mẹ con tự nấu cơm, miễn cho bọn họ được đằng chân lân đằng đầu."

Mẹ Tiết thở phì phì lôi kéo tay Thành Thành bước đi, ném lại một câu," Thành Thành còn nhỏ như vậy mà các con đã bắt đầu sai thằng bé làm việc, thật không thể tưởng tượng nổi."

Tiết Đồng và Long Trạch liếc nhau, cảm thấy vô cùng oan uổng, dọc đường Thành Thành ôm đồ vật sống chết không buông, vui vẻ ôm lấy, kết quả lại thành bọn họ ngược đãi thằng bé. Long Trạch nhún vai biểu thị không hề gì," Mấy ngày nay để cho cha mẹ trông Thành Thành, chúng ta cũng vui vẻ tự tại, đỡ phải mỗi ngày bị nó quấn lấy."

Long Trạch rất vui mừng vì được giải thoát, buổi chiều đưa Tiết Đồng ra bờ biển vui chơi, không còn cái đuôi nhỏ kia quấn quít, hai người tận hứng vui đùa, ở bờ biển vừa nghịch nước, vừa đắp cát, sau đó Long Trạch kéo Tiết Đồng," Đi thôi, bơi cùng anh, anh mang em đi xa một chút."

Bầu trời trong xanh, tâm tình Tiết Đồng cũng vô cùng vui vẻ, tùy ý để Long Trạch kéo vào nước, vịn vào cánh tay anh bồng bềnh trên biển. Long Trạch thực sự mang cô đi rất xa, cuối cùng ngay cả đường ven biển cũng không nhìn thấy. Tiết Đồng không lo lắng vấn đề an toàn, nhưng chung quanh đều là nước biển mờ mịt, bắt đầu cảm thấy có chút khó thở. Cô nâng cánh tay ôm Long Trạch, nói:" Đừng đi xa như vậy, mang em trở về đi, chơi ở bờ biển là được rồi."

Khóe miệng Long Trạch khẽ cười, một tay ôm lấy thắt lưng của cô," Tiết Đồng, có chuyện anh vẫn muốn làm, hiện tại rốt cục cũng có cơ hội."

Hai tay anh đặt trên mông cô, đem chân của cô quấn lên lưng mình, cúi đầu cười nói:" Muốn đi về, cũng được nhưng không thể trở về như vậy được."

" Cười giống kẻ lưu manh." Tiết Đồng giận dữ, lại đột nhiên nói:"Đừng kéo!"

Long Trạch đã kéo quần bơi của cô, một tay Tiết Đồng ôm cổ anh duy trì cân bằng, tay kia kéo tay anh, nhưng cô làm sao có thể ngăn cản được Long Trạch, Long Trạch cởi quần bơi của cô ra, cười nói:" Trên xe có quần áo, đợi lát nữa lên bờ rồi thay."

Đuôi dài ở trong nước chậm rãi đong đưa, nơi nào đó trong cơ thể của Long Trạch đã sớm ngẩng cao, anh ôm chặt thắt lưng của Tiết Đồng, đem thân thể của anh xông thẳng vào nơi mềm mại, rốt cuộc đã trúng đích.

Tiết Đồng bắt đầu khẽ ngâm nga, tuy rằng không có màn dạo đầu, nhưng có nước biển ẩm ướt giúp cô giảm bớt sự khó chịu. Cô ôm sát cổ Long Trạch, cơ thể dán sát về phía trước, hai chân cũng chặt chẽ quấn lấy tấm lưng rắn chắc của Long Trạch.

Thân thể hai người kề sát, làn da ở trong nước bóng hơi trơn, nhưng khi tiếp xúc vô cùng dễ chịu. Tiết Đồng có chút khẩn trương, toàn thân căng cứng, Long Trạch từ từ vuốt lưng cho cô, ở bên tai cô dỗ dành:" Ngoan, ôm chặt một chút, đừng sợ, anh sẽ không để em chìm trong nước, bây giờ sẽ mang em trở về."

Long Trạch đem bộ phận chôn trong cơ thể Tiết Đồng, ôm cô chậm rãi di chuyển, chung quanh đều là đại dương bao la, ánh mắt trời chói lọi chiếu trên đỉnh đầu, điều này kích thích Tiết Đồng cực độ, cô có chút chịu không nổi," Đừng như vậy, em cảm thấy ...... Cảm thấy......"

Long Trạch khẽ hôn nhẹ lên môi Tiết Đồng," Thả lỏng một chút, em sẽ thích."

Thân thể kìm nén có chút khó chịu, Tiết Đồng không biết làm gì, cô đành phải ôm chặt Long Trạch. Sức nâng của nước rất lớn, thân thể cảm thấy rất nhẹ, Long Trạch nâng thắt lưng của cô từ từ luật động, thấy Tiết Đồng cắn chặt môi dưới, dịu dàng nói:" Đừng cắn, chịu không nổi thì kêu đi ra, ở nơi này không có ai, anh sẽ dẫn em từ từ trở về."

Anh không lừa cô, bọn họ thật sự đang đi về phía đảo, chỉ là tốc độ vô cùng chậm, phương thức cũng thật đặc biệt, Long Trạch thấy cô cực kì khẩn trương, bắt đầu hôn lên môi cô. Long Trạch có cái nhìn vô cùng đơn giản đối với chuyện làm tình, đối với anh đây là một loại phương thức biểu đạt tình yêu cùng đạt được sung sướng của hai người, chỉ cần không ảnh hưởng đến ai, thời gian và địa điểm đều là nơi lý tưởng. Nơi này là đảo của anh, nếu không có ai thấy, thì muốn làm gì thì làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.