Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở

Chương 45: Thức tỉnh




Bàn tay ngừng lại trên thân thể nàng, nhưng mũi lại tràn ngập mùi tanh tưởi, Tô Niệm Niệm cảm thấy hình như hắn không còn hô hấp nữa.

Tô Niệm Niệm chậm rãi mở mắt, đẩy tên sơn tặc đang nằm trên người nàng ra, sau khi thấy rõ sự việc xảy ra trước mắt thì đồng tử của nàng trừng to, vô cùng hoảng sợ .

Hai người kia miệng phun máu tươi, hai mắt mở to nằm trên mặt đất, không biết chuyện gì đã xảy ra với mình. .

Tô Niệm Niệm chưa kịp thi triển tiếng thét độc hại vạn vật, thì trước mặt bỗng tối sầm. . . . . .

. . . . . Trong rừng cây, một nam tử áo trắng cởi áo khoác ngoài ra đắp cho Tô Niệm Niệm, rồi ôm lấy nàng. Nói với nam tử bên cạnh: “Huynh dám chắc là nàng chứ?”

Nam tử áo đen nhìn bàn tay trắng như bạch ngọc của mình nói: “Chắc là không sai đâu.” .. “Nhưng tôi nghe nói, có thểngười đó đã bị hành hạ đến chết rồi .”

Nam tử áo đen liếc nhìn Tô Niệm Niệm, rồi nhìn nam tử áo trắng mỉm cười: “Huynh xem nàng ấy không giống đã từng bị tra tấn sao?”

“Nhưng mà, người đó đã chết rồi mà.”

“Đã chết thì có thể sống lại.” .

“Huynh muốn nói. . . . . .”

“Truyền nhân của Trần sư thái, sao có thể dễ dàng chết đinhư vậy?”

“Vậy thì tại sao bọn họ lại dễ dàng buông tha cho nàng ấy?”

“Không biết, ” Ánh mắt nam tử áo đen thoáng hiện lên vẻ nghi hoặc, “Có khi, bọn họ nghĩ rằng nàng đã chết.” Giờ đây sự nghi hoặc trong ánh mắt của chàng ta lại càng sâu đậm hơn.

“Người thông minh tuyệt đỉnh như Phong trang chủ, cũng có lúc nghĩ không ra vấn đề sao?” Nam tử áo trắng nhìn chàng ta, mỉm cười, “Đi thôi, có chuyện gì chờ nàng ấy tỉnh lại rồi tính tiếp.” .

. . . .Khi Tô Niệm Niệm mở mắt ra lần nữa thì cảm thấy cả người mềm nhũn, vô lực. Nàng cố gắng hồi tưởng chuyện đã xảy ra, trong lòng lo sợ nghi hoặc. Xem ra nàng đã được cứu, nhưng cứ nghĩ đến việc có người chết, thì lại cảm thấy kinh hoảng.

Tô Niệm Niệm nhìn quanh đánh giá nơi mình đang ở, một gian phòng cổ đại, cực kỳ sạch sẽ thoải mái, nàng vừa lòng nằm trên giường. Tuy bị biến thành xác ướp, nhưng nàng vẫn rất vui vẻ, vì được cứu thoát! Không nghĩ tới Tô Niệm Niệm ta cũng không xui xẻo đến mức đó, ha ha ha ha ha. . . . . .

Ngay lúc nàng ngây ngô cười thì một giọng nói vang lên, giọng nói kia rất hấp dẫn, mang theo sự cuốn hút khó cưỡng, Tô Niệm Niệm nghe thấy thì trong lòng cực kỳ thoải mái.

“Tỉnh rồi?” Hắn nói..

Tô Niệm Niệm từ trên giường ngồi dậy, nhìn người vừa đến, nhìn rồi, nàng liền bất động không dời nổi ánh mắt.

Tiểu thuyết nói các cô gái xuyên qua đều được hạnh phúc, quả nhiên đúng là sự thật. Cuộc đời Tô Niệm Niệm tuy không tốt đẹp gì, hết gặp sói rồi đến sơn tặc, nhưng chắclà bây giờ đã tu thành chính quả nên mới gặp được anh chàng đẹp trai như thế, hơn nữa. . . . . . không phải một mà là hai chàng đẹp trai cơ! .

Hai người trước mặt, một người mặc áo trắng, lông mi thật dài, ánh mắt sáng trong, như ánh mặt trời. Mà người còn lại, áo đen hoa mỹ, phong thần như ngọc, làn môi gợi cảm, đôi mắt xinh đẹp híp lại, nhưng trong ánh mắt lại luôn có gì đó lưu chuyển khó mà mô tả bằng lời, làm cho người ta nhìn đến thì không thể dời mắt.

Nam tử áo đen thấy nàng cứ nhìn mình chằm chằm, thì lộ vẻ bất ngờ nói: “Cô nương?” .

“A?” Tô niệm niệm kịp thời phản ứng, nuốt nuốt nước miếng: “Các vị đã cứu tiểu nữ?” .

“Vâng, đã làm cô nương sợ hãi rồi.” Tao nhã lễ độ, quả nhiên là hàng thượng đẳng. .

“Ưm, vậy tiểu nữ biết làm sao để tạ ơn các vị đây?” .Nam tử áo trắng cười nói: “Chỉ là việc nhỏ, không cần tạ ơn?” .

“Như vậy sao được, đây là ân cứu mạng mà . . . . Nếu hai vị không ngại, tiểu nữ lấy thân báo đáp vậy?”

Nam tử áo trắng bất đắc dĩ, nhìn nam tử áo đen đang đứng bên cạnh lúc này vẫn đang cố nhịn cười nhìn mình, trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Không cần đâu.”

Tô Niệm Niệm đột nhiên xoa mặt mình nghĩ, cũng đúng nha, người ta đẹp trai siêu cấp, cho dù không tìm được mỹ nữ thiên tiên xứng đôi, thì cũng không đến mức lấy một người xấu xí, giống như nàng vậy . . . . . . Vẫn là thôi đi. Cũng may Tô Niệm Niệm da mặt dày, cũng không lôi thôi chuyện vừa rồi, huống chi, nếu chàng ta thật sự muốn nàng lấy thân báo đáp, nàng cũng không dám làm, đối với mỹ nam, từ trước đến nay nàng chỉ đứng xa mà ngó tới thôi, không dám ra tay. Nhưng mà. . . . . . Tô Niệm Niệm đột nhiên nghĩ đến ánh mắt nam tử áo trắng nhìn nam tử áo đen, tràn ngập trách cứ, ai oán. Chẳng lẽ. . . . . .

Tô Niệm Niệm chợt hiểu ra cốc cốc đầu, hóa ra là như vậy! Chàng ta cự tuyệt nàng không phải bởi vì nàng xấu, mà là, sợ anh chàng áo đen kia ghen! Trời ạ, Tô Niệm Niệm ta đúng là bất hạnh, xuyên không trải qua ngàn vạn gian khổ mới gặp được hai chàng đẹp trai siêu cấp, thật không ngờ, bọn họ lại là đồng tính? ! Đúng là dọa người mà! Trong đầu đột nhiên nhớ lại trước kia có lần xem qua một ít tiểu thuyết, nàng hưng phấn đứng lên, đắc ý nhìn sự việc chỉ có trong tiểu thuyết đang xảy ra trước mặt, không xem là đồ ngốc! Vì thế nàng hạ quyết tâm, phải dính chặt lấy bọn họ! Huống chi, hai người trước mặt này vừa thấy đã biết người có tiền, đi theo sẽ không lo ăn mặc. . . . . . .

Hai người nhìn vẻ mặt của nàng, chỉ trong nháy mắt đã thay đổi đến vài lần, thì đều khó hiểu, cuối cùng, ánh mắt nàng nhìn bọn họ, cứ như đang nhìn một bàn đồ ăn, hai người rùng mình một cái.

“Ừm, kỳ thật, tiểu nữ cũng không có ý đấy. . . . . . Tiểu nữmuốn nói là, tiểu nữ muốn báo đáp các vụ, phục vụ cho các vị . . . . .”

“Phục vụ?” .

“Chính là, để các vị tự do sai bảo, làm nha hoàn, làm bảo mẫu cho các vị. . . . . .” .

Chàng trai áo đen vội vàng ho một tiếng, nhìn Tô Niệm Niệm dịu dàng cười, cực kỳ yêu nghiệt nói: “Cô nương, nếu muốn, côlấy thân báo đáp tôi đi?”

“A?” Tô Niệm Niệm không kịp phản ứng, hắn. . . . . . muốn ? Không đúng không đúng, cho dù hắn nghĩ vậy, nhưng chàng đẹp trai áo trắng cũng không cho phép. . . . . Đúng rồi, nhất định là đang khích người tình, ha ha, xem ra tình cảm của bọn họ rất tốt . . . . . . Tô Niệm Niệm cuối cùng cũng hiểu rõ, gật gù đắc ý.

Anh chàng áo đen nhìn thấy thần sắc hiểu hết rồi trên mặt Tô Niệm Niệm, thì kinh hãi, chẳng lẽ, nàng ta biết mình muốn làm gì sao?

Tô Niệm Niệm vẫn hơi xấu hổ, vì thế đánh trống lảng: “Tiểu nữ là Tô Niệm Niệm, các vị là”?

Nghe thấy ba chữ Tô Niệm Niệm kia, anh chàng áo đen miễn cưỡng cười cười: “Tại hạ Phong Tịnh Minh trang chủ Phong Tam sơn trang, vị này là thần y Thủy thiên cốc, có biệt hiệu là bách sự thông Trữ Bích Huyền, Trữ công tử.”

“Chào chào, mọi người tốt lành!” Tô Niệm Niệm tận lực bày ra một nụ cười thân thiện sáng lạng.

Phong Tịnh Minh và Trữ Bích Huyền giật mình, thanh danh hai người bọn họ ở trên giang hồ cũng coi là vang dội, nhưng nha đầu kia lại không có chút phản ứng nào, rất không bình thường .

“Vậy, về sau tiểu nữ có thể đi theo các vị không?” Chỉ cần nhìn đã biết hai người trước mặt này, chắc chắn là hai ngọn núi tốt để nương tựa.

“Tất nhiên là có thể.” Phong Tịnh Minh mỉm cười, cầu còn không được nữa là..

Lúc này, Trữ Bích Huyền lấy ra một bình sứ nhỏ đặt lên trên bàn: “Cô nương, thuốc này mỗi ngày dùng một lần, có thểxóa bỏ vết sẹo trên người .”

“Tốt như vậy sao?” Tô Niệm Niệm hơi tò mò, “Liệu có tác dụng phụ không?”.

“Tác dụng phụ?”

“Ví dụ. . . . . . như ngứa nè, dùng thuốc này có gây thối rữa không . . . . . .” Nói tới đây nàng lập tức ngậm miệng, người ta là thần y, nói như vậy không phải là trực tiếp nghi ngờ y thuật của chàng ta hay sao, lỡ gây thù chuốc oán thì sau này biết sống thế nào đây?

Khóe miệng Trữ Bích Huyền quả nhiên mím lại: “Sẽ hơi ngứa, nhưng không nguy hiểm.”

“Ừm. . . . .nhưng sao chỉ có một bình nhỏ? Cả người tiểu nữ đều là sẹo!”

Trữ Bích Huyền dở khóc dở cười” “Một giọt đổ vào thùng nước, dùng để tắm rửa là đủ.”

Mỗi ngày chỉ cần dùng một giọt ư? Hóa ra trị bằng phương pháp này.

“Cái này. . . . . . sẹo nào cũng có thể trị à? Bỏng cũng trịđược chứ?“

“Vết thương rên người cô nương đều trị hết.“

“Trên người . . . . . . công tử xem cơ thể của tôi ư! ?” Tô Niệm Niệm la hoảng lên, mặc dù nàng là một cô gái hiện đại, tuy thân thể này không phải của nàng, nhưng bị người khác nhìn hết cơ thể thì, ngay cả Huấn Đào cũng chưa được nhìn. . . . . . Huống chi, người này lại là gay. . . . . . ..

Trữ Bích Huyền ngượng ngùng ho khan một tiếng: “Không nhìn làm sao chữa thương cho cô nương.” .

“Tôi cũng nhìn.” Phong Tịnh Minh khoanh hai tay, hăng hái nói.

Trữ Bích Huyền liếc hắn một cái, việc này mà huynh cũng muốn khoe?

“Huynh? Huynh có bệnh à, đồ dê xồm!” Tô Niệm Niệm tức giận nói.

“Kỳ thật, nhìn cũng chẳng thấy gì.” Phong Tịnh Minh không để ý tới sự tức giận của Tô Niệm Niệm, chậm rãi nói.

“Huynh. . . . . .” Tô Niệm Niệm đứng dậy lấy tay cầm một cái gối quăng tới nhưng vết thương trên người còn chưa lành, gối ném được nửa đường thì rơi xuống, vẫn chưa chạm tới Phong Tịnh Minh.

“Hai người đi ra, tôi muốn ngủ .” Tô Niệm Niệm vừa xấu hổ, vừa kéo chăn dấu kỹ bản thân, không để ý đến bọn họ nữa.

Có người nhẹ nhàng lấy chăn của nàng ra, Tô Niệm Niệm nhắm mắt lại thật chặt, không để ý tới hắn. Sau đó đầu nàng bị người nọ nhẹ nhàng nâng lên, một chiếc gối đã nằm dưới đầu nàng. Tô Niệm Niệm hơi cảm động, lập tức tha thứ bọn họ, mở mắt, lúc này trong phòng chỉ có nàng không hề có người khác, mà ở bên gối của nàng, là miếng bạch ngọc vốn đã bị Trương Nhị cướp đi.

Nàng thật sự không biết, rốt cuộc ai là người kê gối cho mình. ..

Tô Niệm Niệm xuống giường, cầm lấy bình thuốc nhỏ thần kỳ, nhìn thật cẩn thận, cái này có thực sự dùng được không nhỉ? Phải biết rằng y học hiện đại phát triển như thế, nhưng muốn xóa sẹo cũng rất khó khăn, dùng thuốc bỏ vào nước tắm, thật sự có thể xóa sẹo ư? Thực tiễn là cách kiểm nghiệm tốt nhất, mặc kệ thế nào, dùng thử một lần vậy.

Tô Niệm Niệm nhờ tiểu nhị chuẩn bị một thùng nước lớn, bỏ thuốc vào, đảo một chút. Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy không đủ, vì thế lại bỏ một ít nữa, lại quấy quấy đảo đảo. Sau đó cởi quần áo bước vào trong nước.

Đã lâu không tắm bồn, đúng là sướng thiệt, bây giờ muốn tắm bồn chỉ cần ít phút là xong., nàng thích thú dựa vào thùng gỗ, thầm nghĩ đã xuyên về cổ đại rồi, nhất định phải tận dụng, phải tận lực chầm chậm mà hưởng thụ cuộc sống, đừng nhớ đến những chuyện buồn trước kia nữa.

Trên mái nhà, xuất hiện hai bong người.

Phong Tịnh Minh nhàn nhã nhìn nữ tử đang ở cách đó không xa, từ từ nói: “Nàng cũng biết thay tên đổi họ, không ngốc lắm.”

“Giang hồ đồn đãi nàng là một nữ tử có khí khái cương liệt, nàng chịu tra tấn như thế, cũng không khuất phục. Nhưng chúng ta quan sát. . . . . . lại không phải vậy.”

“Nàng muốn giấu diếm thân phận ?” .

” Nếu là vậy, nàng ta giả bộ cũng giống lắm” .

“Nàng ta vốn không phải một nữ tử đơn giản. Huynh đưa cho nàng Ngọc Cốt dịch, chẳng phải muốn giúp nàng không bị người Huyền Băng môn phát hiện?”

“Chỉ tiếc tôi đưa nàng một lọ lớn như vậy, nàng còn ngại ít, “ Trữ Bích Huyền bất đắc dĩ cười khổ.

“Nếu là diễn trò, diễn cũng quá tốt”

“Huynh định làm thế nào?”

“Ép hỏi nàng khẳng định là không được.” Khóe miệng Phong Tịnh Minh hiện lên nụ cười nhạt như có như không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.