Năm Tháng Là Đóa Hoa Hai Lần Nở

Chương 36: Ngắm hồng mai




Thuyền thật nhanh!

Một đầu linh thú vương giả ngẩng đầu lên, thân thể lớn như núi, hình thái giống như lân trư, trên đỉnh đầu có một cái sừng nhọn giống như cây thương che trời.

Sông máu bốc cháy hừng hực giống như nước đun sôi.

Nữ tử này tên là Dao Dao, nàng nhìn qua chiếc thanh đồng cổ thuyền bay qua, trong đôi mắt mang theo vài phần vui mừng, nói:

- Thuyền này đúng là thuyền tốt, chỉ tiếc tàn phá một ít.

- Thuyền hỏng thực sự rất lớn, Yêu tộc thần tàng nếu bị chiếc thuyền này bay tới lấy đi, như vậy sẽ làm cho người ta thương tâm lắm.

Một con thủ tu hành hai ngàn ba trăm năm ôm một cây nhân sâm linh dược dài mười thước lên ăn, giống như gặm củ cải trắng vậy.

Cây nhân sâm này đào ra được từ một di tích cổ xưa, đã sinh trưởng hơn bảy nghìn năm, nó cắn một cái thì ăn một nửa, dường như còn chưa nếm được hương vị.

-Trên thuyền kia là người nào, vì sao không có bị mười hai yêu linh cấm địa Đồng Lô Sơn công kích, chẳng lẽ là đại yêu từ Đại La Giới tới.

Con linh thú vương giả thứ ba mở miệng nói ra.

Dao Dao sờ đầu con chó, lắc lắc đầu nói:

- Nơi này hoang phế đã lâu, cũng sớm bị vứt bỏ, thời điểm thượng cổ nếu có người lấy đi, ngay cả nhân loại ở trung ương vương triều thứ sáu cũng không thèm hỏi, dần dần nơi này biến thành vùng đất chết, có phải Yêu tộc thần tàng hay không cũng khó nói.

- Cũng phải, nơi này đã biến thành vùng đất chết, nhưng nó lại ẩn chứa đầy bất an, lưu lại rất nhiều tai hoạ ngầm khủng bố, cũng không biết trung ương vương triều thứ sáu kia nghĩ gì, dĩ nhiên cũng không hỏi tới nơi này, bao nhiêu năm qua đã nhớ không rõ, dường như ta nghe ông ngoại nói qua rồi.

Con thỏ vừa ăn nhân sâm vừa nói ra câu này, hai mắt giống như hai viên lôi cầu, lớn như vạc núi.

Dao Dao nói.

- Đám người ở trung ương vương triều thứ sáu kia... Đối với bọn họ mà nói những thứ này sớm không có bao nhiêu giá trị, chỉ xem nơi này là nơi đốt thi thể của chiến trường vạn tộc, một bãi tha ma bỏ đi, nhưng mà có lẽ bọn họ quên đi nơi này đối với đám quái vật khổng lồ của vương triều thứ sáu, Đại La Giới đều kiêng kỵ, bọn họ mới không thèm lưu ý nơi này.

- Bọn họ không quan tâm, chúng ta quan tâm, chỉ không muốn gặp mười hai yêu linh trong cấm địa, bằng không thì phiền toái rất lớn.

- Gặp một con cũng chỉ là phiền toái, nếu như đồng thời gặp hai con, sợ là chúng ta sẽ bị vây ở đây mấy trăm năm, nếu như gặp ba con, hắc hắc...

Ánh mắt dễ thương của Dao Dao nhíu lại, nói:

- Chúng ta có thể đuổi kịp thanh đồng cổ thuyền kia, có lẽ cũng không gặp phải yêu linh cấm địa gì đó.

Nói xong lời này nàng và ba con linh thú vương giả nhanh chóng đuổi theo thanh đồng cổ thuyền.

Ngay lúc đó tu sĩ nhân loại tiến vào Đồng Lô Sơn cũng cảm giác được "Thiên phệ địa ", những tu sĩ này đều có tu vị đỉnh cấp, cẩn thận từng li từng tí đi vào sâu trong Đồng Lô Sơn, mà lúc này đã dừng lại.

Xâm nhập tám vạn dặm trong Đồng Lô Sơn chính là một cánh đồng bát ngát, một tòa mộ bia "Bắc minh cầu kiếm", đằng sau mộ bia có giọng nói khàn khàn.

- Thiên phệ địa xuất hiện, địa thế bắt đầu trở nên không ổn định, Yêu tộc thần tàng đoán chừng sắp xuất thế, phải nhanh chóng tiến vào nơi sâu nhất trong Đồng Lô Sơn.

Trên người Bắc Minh Phá Thiên đầy vết máu, lưng cõng một thanh chiến kiếm, nói:

- Vạn nhất gặp phải thứ đồ vật trong truyền thuyết thì sao, lão tổ không phải nói tùy ý đi vào sâu bên trong, có khả năng bị nhốt cả đời trong Đồng Lô Sơn.

- Hơn một ngàn tám trăm năm trước, Phong Hoàng gặp được hai loại đồ vật này, không thể chạy đi, hơn nữa còn bị giam cầm một ngàn tám trăm năm, hắn còn đạt tới độ cao mới, trời ơi, có đôi khi người chỉ cần bị buộc vào tuyệt cảnh mới có thể kích phát ra lực lượng càng cường đại hơn, đã Phong Hoàng đã chạy ra, nói rõ bên trong Đồng Lô Sơn thật sự xảy ra biến cố, là thời cơ tốt nhất tiến vào Đồng Lô Sơn, ai, đây cũng là cơ hội duy nhất của chúng ta.

Giọng nói như tới từ địa ngục, rất là dọa người.

Bắc Minh Phá Thiên khom người, nói:

- Thụ giáo.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn qua mười mặt trời cực kỳ sáng ngời ở phía tây, mỗi mặt trời khủng bố tuyệt luân, thiêu đốt bầu trời đỏ rực, giống như hỏa diễm nung cháy bầu trời và mặt đất.

- Đó là mười cường giả của Thần Linh Cung, không cần xen vào bọn chúng, bọn chúng không đủ gây sợ, nhưng mà yêu tộc thần tàng thật sự xuất thế, hai lão bất tử của Thần Linh Cung sẽ có một người tới, như vậy sẽ phiền toái.

Trong lòng Bắc Minh Phá Thiên chấn động, hắn không phải người không có kiến thức, tự nhiên biết rõ hai lão bất tử của Thần Linh Cung chính là hai cung chủ, loại nhân vật cấp bậc này hắn chưa từng gặp qua.

- Không cần quá lo lắng, nếu như Yêu tộc thần tàng thực xuất thế, mấy lão quái vật trong Thần Tấn vương triều đoán chừng sẽ như xác chết vùng dậy, Phong Hoàng nhất định sẽ tự mình hàng lâm, ân. . .

Đột nhiên trong phần mộ có tiếng kinh ngạc, thanh kiếm trước mộ bia không ngừng lay động, giống như một tòa núi lớn lắc lư, làm mặt đất dao động nặng nề.

- Âm giới chi mẫu cũng đến, ta cảm giác được nàng rất tức giận.

Bắc Minh Phá Thiên chưa từng nghe qua ngữ khí dồn dập của lão tổ như thế, cả thiên địa bao phủ trong tịch mịch, lạnh thấu xương.

Bắc Minh Phá Thiên cẩn thận từng li từng tí nói:

- Nàng tới là vì yêu tộc thần tàng... Hay là bắt lão tổ đi âm giới?

Khi nói tới chữ "Bắt", hắn nói càng cẩn thận.

- Hừ, nàng không thể thu thập nữ ma, còn đến bắt ta, âm giới sớm đã loạn, rất nhiều âm giới tôn giả đã tiến vào Thần Tấn vương triều, nàng chỉ sợ tới lấy đồ vật bên trong yêu tộc thần tàng, không cần phải xen vào nàng.

Tuy giọng nói trong phần mộ rất âm trầm, nhưng mà âm khí trên người thu liễm không ít, trở nên bình thản không có gì lạ.

Lại nói:

- Yêu tộc thần tàng nếu mở ra, đây chính là một hồi đại kỳ ngộ, Phong Phi Vân, Lý Tiêu Nam nhất định sẽ tới, nói không chừng Tà Hoàng thiếu chủ của Sâm La Điện cũng sẽ xuất hiện, mấy thiên tài cao cấp nhất sẽ tới đó, nếu ai có thể chiếm được kỳ ngộ, kẻ đó chính là bá chủ thời đại này, chúng ta đã già rồi, chính thức nắm giữ đại thế tương lai chính là mấy người trẻ tuổi các ngươi, sau Đồng Lô Sơn này, chắc chắn sẽ quyết định xem ai chính là bá chủ chính thức.

Bắc Minh Phá Thiên bộc phát khí thế, áo giáp vầng sáng thập phần chói mắt, hắn là thiên tài đứng đầu Bắc Minh phiệt, cũng được nội tình mấy ngàn năm của Bắc Minh phiệt tẩy lễ, hắn tự nhận đã bỏ xa đám người Phong Phi Vân, Lý Tiêu Nam, Tà Hoàng thiếu chủ, lúc này sau khi ra khỏi Đồng Lô Sơn, hắn sẽ tiếp tục bỏ xa đám người này, tiếp đó cũng chỉ còn lại người trong thần đô mà thôi.

Tòa phần mộ khổng lồ này bay lên, bay thẳng trời cao, bay vào sâu trong Đồng Lô Sơn.

Không bao lâu, đám nữ tử xinh đẹp động lòng người đang khiêng kiệu, cỗ kiệu dừng lại, Diêu Cát từ bên trong đi ra ngoài, ngón tay tuyết trắng như ngọc, lúc này cầm một nhúm bùn đất trên mặt đất đưa lên mũi ngửi ngửi, thần sắc thanh lệ cười nhẹ, nói:

- Sức hấp dẫn của yêu tộc thần tàng đúng là quá lớn, đám ngưu xà quỷ thần ở thần đô đều chạy tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.