Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi

Chương 8




Nghe thấy lời nói của người đàn ông, Lê Bắc Niệm lập tức cảnh giác trong lòng.

Người kia tám phần mười đã biết người Lê Tuyết Tình muốn tìm chính là mình, hỏi tên như vậy, không phải là muốn tính sổ chứ?

Lê Bắc Niệm thấy anh quay đầu, lập tức xoay người lui về phía sau.

Mà mọi người đối diện nghe thấy lời này, nhìn về phía Lê Tuyết Tình trong mắt đều có hâm mộ.

Vị kia lại có thể nghe thấy tên Lê Hạo Nhiên, liền thay đổi thái độ?

Lê Tuyết Tình cũng mừng rỡ như điên, nhanh chóng trả lời: "Em...Em là..."

Ánh mắt người đàn ông vừa chuyển, lạnh giọng nói: "Không hỏi cô."

Lê Tuyết Tình mới vừa mừng rỡ, lập tức như bị dội một chậu nước lạnh, thoáng cái bị dập tắt.

Nhìn đồng bọn có chút hả hê bên cạnh, nụ cười trên mặt Lê Tuyết Tình cũng không giữ lại được.

"Em gái em...Tên là Lê Bắc Niệm."

"Lê Bắc Niệm..." Người đàn ông lẩm nhẩm tên này, ánh mắt hơi sáng, lông mi nâng lên không để lại dấu vết, nói: "Ừ, cô có thể cút rồi."

Lê Tuyết Tình cười gượng một tiếng, nói: "...Vậy chúng em đi trước."

Nhưng, không ai trả lời nữa, cả đám người không thể làm gì khác hơn là hậm hực rút lui.

Người đàn ông quay đầu nhìn về phía Lê Bắc Niệm trốn đằng sau cái giá, chỉ là, tiểu nha đầu còn ngồi xổm bên dưới lúc nãy, đột nhiên đã không thấy tăm hơi.

Chạy?

Tay chân thật nhanh!

Lê Bắc Niệm... Phải không?

Mắt vừa chuyển, nhìn xuống đã nhìn thấy trên mặt đất có một vật nhỏ sáng long lanh.

"Cộp"

"Cộp"

Tiếng giày lính đi trên mặt đất, chốc lát có một bóng dáng dài đập vào mắt.

Cố Minh Dã khom lưng nhặt vật nhỏ kia lên, nhìn dưới ánh mặt trời hai lần, nói: "Lão đại, đây không phải là đồ của phụ nữ sao?"

"Mang đến đây."

Cố Minh Dã cung kính đưa lên, Mục Tây Thần cầm qua, mới nhìn rõ là bông tai nhỏ có tạo hình kỳ lạ.

Xung quanh một viên kim cương tinh khiết lóng lánh, là một con rắn nhỏ được chế tạo hoàn mỹ, từng vảy rõ ràng, khảm mã não đen trắng, tinh xảo xa hoa.

"Tra. "

"Vâng!"

Nơi này là cấm địa, một cô gái lớn như vậy vào được đây, rất có thể là gián điệp quân địch phái tới, hoặc là... Muốn tới giết hại Mục Tây Thần!

Lúc Cố Minh Dã đang muốn đi thi hành, lại bị gọi lại: "Đợi đã."

"Sao vậy lão đại? "

Mục Tây Thần cầm lấy hoa tai nhỏ trên tay anh, kiểm tra kỹ một phen, nhìn thấy rõ một ký hiệu ở phía sau.

Đây là... Tay nghề của người kia.

"Không tra nữa, phát lệnh truy nã."

Cố Minh Dã dừng một chút, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Lệnh truy nã, đó không phải chuyện đùa!

Chỉ có tội phạm tội ác tày trời, mới đáng để lão đại dùng trận thế lớn như vậy ban lệnh truy nã!

"Ngài biết lai lịch của cô gái kia rồi?"

"Không, nhưng cô ta, xâm phạm trinh tiết của tôi."

Lúc nói lời này khuôn mặt thản nhiên, giọng nói nhẹ nhàng, không nhanh không chậm.

Nhưng Cố Minh Dã nghe thấy lời nói nghiêm trang như thế, suýt chút nữa bị nước bọt của mình làm sặc chết.

Xâm phạm? Trinh tiết?

"Cô ấy nữ cường XXX ngài rồi? Thành công? Không thể nào!"

Vẻ mặt trầm ổn nghiêm túc của Cố Minh Dã lập tức tan vỡ, không thể tin được nhìn lão đại nhà mình: "Trinh tiết lão đại giữ gìn hai mươi năm năm nha, rốt cục không còn rồi sao!"

"Bỉ ổi!" Mục Tây Thần vứt cho anh một ánh mắt khinh bỉ, thong thả nói: "Tôi bị cô ta hôn một cái."

Cố Minh Dã tràn đầy chờ mong nhất thời hóa thành nước chảy về hướng đông, không còn gì để nói: "Hôn một cái liền phát lệnh truy nã?"

"Cô ta làm bẩn linh hồn thuần khiết cao thượng của tôi, phải phát lệnh truy nã. "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.