Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi

Chương 46




Từ Tiến bị Điền Võ dùng ánh mắt muốn giết người nhìn chằm chằm, hắn trong lòng lập tức chột dạ.

Đối phương không phải là muốn giết hắn đấy chứ? 

Từ Tiến tâm chìm xuống, hắn lúc này đầu óc bỗng nhiên nhanh nhẹn vô cùng.

Chính hắn gây lên Hắc Lang Bang cùng Từ gia mâu thuẫn, hại Hắc Lang Bang tương lai sẽ gặp rất nhiều rắc rối, đây đối với Hắc Lang Bang là một thiệt hại to lớn. 

Đối phương vốn là trên lưỡi đao liếm máu hạng người, có chuyện gì hắn không dám làm?

Từ Tiến lập tức trong lòng run lên, hắn vội vàng nói:

“ Điền bang chủ, ngươi không thể giết ta. Từ gia nếu với các ngươi trở mặt ta nhất định có thể hỗ trợ các ngươi, ta dù sao cũng là một cái nhất lưu cảnh giới, chiến lực đảm bảo, ít nhất có thể cầm chân một cái nhất lưu cao thủ của Từ gia a!”

hắn vừa nói xong, Điền Võ ánh mắt lập tức hiện lên vẻ suy nghĩ.

Đúng vậy, cùng Từ gia trở mặt đã là việc không thể nghi ngờ.

Lúc này giết chết Từ Tiến cũng không giải quyết được việc gì, không bằng để hắn lại cũng là một cỗ chiến lực a.

Tên phế vật này coi như vẫn là còn một chút giá trị lợi dụng, có thể tạm thời lưu lại mạng của hắn.

Điền Võ nghĩ rõ ràng, trên khuôn mặt của hắn lập tức nở nụ cười giả dối nói:

“ ta sao có thể giết Từ huynh được, chúng ta bây giờ đã là người cùng một thuyền, cùng tiến cùng thối. Nếu Từ huynh đã không thể về Từ gia vậy thì tới Hắc Lang Bang của ta đi, chúng ta Hắc Lang Bang không lớn nhưng vẫn có thể tiếp đãi được Từ huynh a!”

Từ Tiến trong lòng thầm mắng một tiếng giả dối, hắn đối với Điền Võ nụ cười giả dối cực kì ghê tởm, nhưng chính vì thế hắn càng lo lắng.

Đối phương có thể ở trong lúc tức giận đầu óc nóng lên nhanh chóng tỉnh táo lại, sau đó lại là nở ra nụ cười giả dối trấn an hắn, không thể nghi ngờ Điền Võ cũng là kiêu hùng hạng người.

Đổi lại là cái khác kinh doanh bang hội chuyên làm hắc ám sinh ý hạng người sớm đã một đao chém chết hắn cho hả dạ.

Nhưng đối phương dữ lại hắn chính là có việc cần dùng, muốn vắt kiệt hắn chút giá trị cuối cùng.

Từ Tiến lúc này trong lòng đã hối hận thối, biết trước như vậy sao hắn lại đi mưu đồ cái gì gia chủ ghế a. 

Nếu không tham lam như vậy, hắn vẫn còn là Từ gia trưởng lão, tuy bị Từ Nghĩa ép một đầu nhưng vẫn là cao cao tại thượng trưởng lão a!

Bây giờ hắn không những có nhà không thể về mà còn bị Hắc Lang Bang khống chế sinh tử trong tay, thật đúng là đã tới sơn cùng thủy tận.

Nhưng đây cũng là sinh lộ duy nhất của hắn, cách duy nhất Từ Tiến có thể nghĩ ra để dữ lại một mạng của mình.

Có thể trong tương lai nhân lúc ra ngoài làm việc hắn có thể bỏ trốn, trốn tới một nơi nào đó ngoài tầm tay của Hắc Lang Bang thì hắn có thể thoát khỏi kiếp bị đối phương chi phối sinh mệnh nhưng hắn cũng phải sống một cuộc sống trốn đông trốn tây, vô cùng thê thảm a!

Nhưng đó là ở dưới điều kiện thuận lợi, Từ Tiến không biết ngày đó còn cách hắn bao xa.

Đúng là một bước sai, hận thiên cổ a!

Trong lòng không nhịn được thở dài, Từ Tiến có chút muốn đấm ngực dậm chân xúc động.

Điền Võ đi tới xem Khưu Quyết thương thế, xem ra vẫn còn chưa chết được.

Hắn lập tức ra lệnh:

“ đỡ Khưu đường chủ lên, chúng ta trở lại. Lần này cần hảo hảo thảo luận một chút tương lai chúng ta nên ứng đối Từ gia phản công như thế nào!”

Từ Tiến cũng đi tới trước mặt Thuận Văn đỡ hắn lên. 

Tên này vốn là Từ gia cung phụng trưởng lão nhưng sau đó được hắn mời chào vào trận doanh của mình, bây giờ cả hai người đều phản bội lại Từ gia đều là người cùng thuyền, mang lên đối phương đối với hắn sau này cũng sẽ có lợi hơn.

Thế là Hắc Lang Bang một đám người cùng Từ Tiến ảm đạm rút lui khỏi Huyễn Dạ Lâm, lần này hành động của bọn hắn triệt để thất bại cáo chung.

Tiếu Mị Mị,Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch lúc trước chạy tan tác, mỗi người một đường nhưng bọn hắn mục đích đều là trở về Thiên Vân Thành.

Từ Tiểu Bạch cũng từ Huyễn Dạ Lâm thoát đi, lần này tránh thoát một kiếp hắn cũng xem như là may mắn.

Nếu không phải Triệu Vô Cực kịp thời xuất hiện sau đó Tiếu Mị Mị cũng ở Huyễn Dạ Lâm xuất hiện chỉ sợ hắn lúc này đã là một cái xác chết lạnh toát.

Từ Tiểu Bạch nhanh chóng rời đi Huyễn Dạ Lâm trở về Thiên Vân Thành, trên đường đi hắn cũng không gặp phải cái gì cản trở.

Đơn giản Hắc Lang Bang cùng Từ Tiến đều nghĩ Từ Tiểu Bạch lần này nhất định phải chết, bởi vậy không cần thiết bố trí người mai phục chặn đánh hắn trở về Thiên Vân Thành.

Từ Tiểu Bạch trở lại Từ gia, hai cái canh cửa hộ vệ lập tức hơi giật mình hướng hắn nhìn lại nhưng vẫn là nhanh chóng hướng hắn hành lễ.

Từ Tiểu Bạch cũng không có cái gì hứng thú cùng bọn hắn chào hỏi, lập tức vội vàng đi thẳng vào bên trong, hướng thư phòng của phụ thân hắn đi tới.

Vừa vào phòng, hắn liền thấy Từ Nghĩa đang ngồi ở sau ghế cau mày.

Từ Nghĩa cũng phát hiện ra Từ Tiểu Bạch đi vào, hắn nhíu mày khó hiểu nói:

“ Tiểu Bạch, không phải ngươi đang ở Huyễn Dạ Lâm tham gia săn bắn đại điển sao? Ngươi hoàn thành nhiệm vụ rồi? Sao lại trở lại nhanh như vậy?”

Trong lòng Từ Nghĩa cũng nổi lên một chút khó hiểu, không phải hắn đã để cho Từ Trọng đi theo Từ Tiểu Bạch rồi sao? Sao Từ Tiểu Bạch đột nhiên lại không một thông báo trở lại Từ gia rồi?

Từ Tiểu Bạch tuy rất vội vàng nhưng cũng không quên thi lễ một cái, hắn lập tức nói:

“ phụ thân, ta cùng Từ Trọng thúc thúc ở Huyễn Dạ Lâm bị tập kích!”

Từ Nghĩa lông mày vốn đang nhíu lại vừa nghe Từ Tiểu Bạch nói xong lập tức hiện lên một vòng phẫn nộ, hắn khuôn mặt trướng đỏ lên, thể hiện tâm trạng đang vô cùng bất mãn của bản thân.

Trong phòng vốn không có gió lúc này giống như có một luồng khí lưu đang di chuyển, không khí bỗng nhiên trầm xuống ngọt ngạt vô cùng.

Từ Nghĩa âm trầm nói ra mấy chữ:

“ Là ai?”

Từ Tiểu Bạch cũng bị phụ thân hắn hù tới. Từ nhỏ tới lớn hắn tuy bị nghiêm khắc quản lí nhưng Từ Tiểu Bạch đều rất tốt hoàn thành chưa hề bị Từ Nghĩa mắng mỏ tức giận qua mấy lần.

Lần này Từ Nghĩa khuôn mặt lập tức trở nên dữ tợn như vậy, trong phòng giốn như cũng có sát khí hiện lên khiến cho hắn không tự chủ được đối với phụ thân của mình càng thêm sợ hãi kính nể.

Đúng vậy, là sợ hãi!

Từ Tiểu Bạch bị quản thúc quá chặt, Từ Nghĩa đối với hắn lúc nào cũng nghiêm mặt khiến hắn cảm giác phụ thân hắn thật đáng sợ, bởi vậy hắn lúc nào cũng cố gắng hoàn thành mọi việc được giao cho, học tập võ công thật tốt.

Lần trước hắn cùng phụ thân cãi lại chính là vì Triệu Vô Cực, lần đấy hắn cũng là lấy hết dũng khí ra mới dám làm như vậy.

Làm xong sau đó, hắn mới nghĩ lại mà sợ, không hiểu bản thân từ đâu ra dũng khí cùng phụ thân cãi lại.

Nhưng lần này liên quan tới gia tộc tương lai kẻ địch cùng thúc thúc an nguy hắn không hề dám chậm trễ.

Từ Tiểu Bạch lập tức nói ra:

“ ta đang ở Huyễn Dạ Lâm tiến hành săn bắn đại điển thì bị Từ Tiến cùng Hắc Lang Bang vây công...” 

Từ Tiểu Bạch nhanh chóng kể lại toàn bộ sự việc, nói rõ Từ Trọng có thể đang bị Hắc Lang Bang vây công ở Huyễn Dạ Lâm, cần nhanh chóng phái người tới tìm kiếm một phen.

Nếu như hắn vẫn còn chống được, vậy thì nhất định phải giúp hắn một phen.

Hơn nữa ở Huyễn Dạ Lâm còn một số trưởng lão cùng con em Từ gia. Bọn hắn cùng Hắc Lang Bang trở mặt, nói không chừng Hắc Lang Bang có thể nhân cơ hội này vây giết người của Từ gia bọn hắn.

Từ Tiểu Bạch nói xong một lượt, Từ Trọng mày nhíu càng sâu. Hắn hỏi lại:

“ là Triệu Vô Cực tới cứu ngươi, còn cả Âm hậu nhị đệ tử Tiếu Mị Mị nữa?”

Từ Tiểu Bạch gật đầu nói:

“ đúng vậy phụ thân!”

Từ Nghĩa khó tin nói:

“ hắn làm sao biết ngươi bị vây công mà tới cứu ngươi? Chuyện này có gì đó quái lạ, có thể đây là Triệu Vô Cực âm mưu gì thì sao?”

Từ Tiểu Bạch lập tức phản đối nói:

“ ta cùng Vô Cực chính là hảo bằng hữu, từng có sinh tử chi giao, hắn tại sao phải vẽ vời thêm chuyện hại ta? Ta cũng dám tin chắc hắn không hề có một chút ý nào muốn hại ta! Triệu Vô Cực ở đó có thể chỉ là vì trùng hợp mà thôi!”

Từ Nghĩa nhìn Từ Tiểu Bạch thái độ cứng rắn, thở dài.

Chỉ cần nhắc tới cái này Triệu Vô Cực, Từ Tiểu Bạch lập tức sẽ xù lông lên, không hề nhượng bộ một chút nào.

Cho dù hắn có nói gì đi nữa, Từ Tiểu Bạch cũng sẽ nhất quyết bảo vệ Triệu Vô Cực hình ảnh trong lòng hắn.

Từ Nghĩa đổi hướng nói:

“ thế nhưng hắn cùng tà phái Âm hậu nhị đệ tử có giao lưu quả thật không tốt chút nào.

Người trên giang hồ sợ rằng có thể mượn cớ này đả kích hắn, ngươi nếu đi quá gần hắn cũng có thể bị vạ lây, sau này vẫn là tránh xa hắn một chút!”

Từ Tiểu Bạch cúi đầu không nói, để cho hắn tránh xa Triệu Vô Cực là không thể nào, hắn không cam lòng. Nhưng hắn cũng không muốn ngay lúc này cùng phụ thân bất hòa, thúc thúc hắn còn chưa biết tung tích đây.

Từ Nghĩa liếc mắt nhìn Từ Tiểu Bạch một chút, không hề muốn đôi co dài dòng lập tức hướng bên ngoài ra lệnh:

“ Ngoại trừ Từ Lam trưởng lão, còn lại tất cả đều gọi lên cho ta, nói bọn họ chuẩn bị vũ khí đan dược, chúng ta lập tức tới Huyễn Dạ Lâm!”

“vâng!”

Bên ngoài lập tức truyền tới một tiếng đáp lại, Từ Nghĩa cũng đứng lên, nhanh chóng đi ra ngoài.

Hắn không hề quay mặt lại hướng Từ Tiểu Bạch lên tiếng:

“ Ngươi ở nhà đi, chờ ta trở về nói chuyện!”

Nói xong hắn lập tức hướng bên ngoài đi ra, vô cùng vội vàng. Từ Nghĩa cũng hiểu được, nếu có cơ hội tiếp ứng Từ Trọng chính là ngay lúc này, không thể chậm trễ thêm một giây phút nào nữa.

Từ Tiểu Bạch nhìn bóng lưng phụ thân hắn rời đi, âm thầm thở dài một tiếng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.