Nam Thần Nói Hắn Yêu Thầm Tôi

Chương 18




Lời này của Lê Bắc Niệm, là cười nói.

Thế nhưng Lê Hạo Nhiên lại cảm thấy nụ cười này chua xót tới vô cùng, lộ ra uất ức thất vọng.

Nhìn xem mặt Lê Bắc Niệm, không tự chủ được ghép cô cùng mẹ cô lại với nhau.

Trong lòng cứng nghẹn lại, trong đáy lòng Lê Hạo Nhiên đột nhiên có chút áy náy.

Mẹ Lê Bắc Niệm bởi vì việc con bị ôm đi, trầm cảm không đến một năm thì mất, ông ta đã từng rất bi ai qua một đoạn thời gian, nhưng thời gian dài, cũng liền phai nhạt.

Dù sao, vong thê là mẹ của ông ta gán ghép cho ông ta, năm đó ông ta cũng không có đặc biệt thích, cưới thì cưới.

Nhưng về sau, sau khi vợ chết, ông ta gặp Phương Tri Lễ, vài chục năm như một ngày mà sinh sống, tự nhiên mà vậy liền đem vợ con quên mất.

Bây giờ con gái ruột của mình ở ngay trước mặt, lại thế nào không có tình cảm, dù sao cũng là máu mủ của mình.

Nghe được cô luôn mồm muốn cắt đứt quan hệ với mình, trong lòng Lê Hạo Nhiên cảm thấy khó chịu.

Nhìn chằm chằm Lê Bắc Niệm, Lê Hạo Nhiên quát: "Không phải chỉ là không muốn làm thế thân cho Tuyết Tình thôi sao, không làm thì thôi, nói cái gì chết hay không, không thấy có lỗi với mẹ con sao?"

Phương Tri Lễ hoàn toàn không nghĩ tới Lê Hạo Nhiên sẽ là phản ứng này, kinh ngạc nhìn ông ta một cái, lập tức liền đón nhận ánh mắt của ông ta.

trong mắt Lê Hạo Nhiên rõ ràng ghi ra sự cảnh cáo, đây là trước đây chưa từng thấy qua!

Bà ta gả cho ông ta mười mấy năm qua, ánh mắt như vậy vẫn là lần đầu!

Phương Tri Lễ có chút không cam lòng, thế nhưng không dám biểu hiện trên mặt, cười cười, nói: "Đúng đó Niệm Niệm, có thể về nhà chính là có phúc, sau này không nên nói những lời này nữa, chúng ta đều là người một nhà, con không muốn làm, thì không làm, Tuyết Tình cũng là vì muốn tốt cho con, muốn cho con biết sự đời, nếu con không muốn, thì thôi."

"Cảm ơn, tôi không muốn." Lê Bắc Niệm cười nhẹ nhàng, nhìn như vô hại, nhưng lời nói vô cùng kiên định.

Xe rất nhanh dừng lại, Lê Hạo Nhiên dẫn đầu đứng người lên, nói: "Niệm Niệm, cùng ba đến thư phòng một chuyến."

Lê Bắc Niệm ngược lại là hơi kinh ngạc, nhìn một chút sắc mặt mẹ con Phương Tri Lễ cùng Lê Tuyết Tình, khuôn mặt tươi cười đáp tiếng: "Ừm."

Lập tức liền nghênh ngang trước họ một bước xuống xe.

Lê Tuyết Tình nhìn chằm chằm bóng lưng Lê Bắc Niệm, nghiến răng nghiến lợi, lôi kéo mẹ mình sau khi xuống xe, nói: "Không nghĩ tới con nhỏ này có mưu tính như vậy, lợi dụng lòng áy náy của ba đối nó làm văn chương, bây giờ ba đối nó cảm thấy trắc ẩn, không buộc nó làm thế thân cho con, vậy thế thân của con làm sao bây giờ!"

"Bên ngoài còn nhiều người muốn làm cái này, đi tìm đi, về phần con nhỏ đó, có cơ hội trừng trị nó!"

Trên mặt Lê Tuyết Tình vẫn là không cam tâm, "Mẹ, mẹ cảm thấy ba kêu nó đi làm cái gì? Có phải cũng nghĩ cho sắp xếp cho nó một vai hay không?"

"Không thể nào, đoán chừng là báo lớp học cho nó hoặc là để nó đi học." Phương Tri Lễ đắc ý nhếch môi, "Dù sao từ nhỏ đã cùng một đám lưu manh cùng nhau lớn lên, loại thủ đoạn nhỏ này không cần để mắt, mẹ kêu ba con đưa nó đến học một nơi xa một chút học, liền một chút việc gì cũng không có."

"Nó cũng cái tuổi này rồi, ngay cả cấp 3 còn không có tốt nghiệp chăng? Vậy nó là muốn học cấp 3 hay là đại học?" Nghĩ đến cái này, Lê Tuyết Tình "Phốc" một tiếng bật cười, "Kỳ thật nó cũng thật đáng thương, được rồi, không để ý tới nó, mẹ, hôm nay con nhìn thấy Mục Đông Lâm, đang bơi lội ở hồ bơi, dáng dấp rất đẹp trai nha!"

Phương Tri Lễ nhãn tình sáng lên, "Con thấy được sao? Cậu ấy nói chuyện với con rồi?"

"Ừm ừm!" trên mặt Lê Tuyết Tình có chút si mê, "Mẹ, vì cái gì con nhỏ đó có vị hôn phu tốt như vậy?"

"Con thích cậu ấy?"

Lê Tuyết Tình mặt đỏ lên, có chút xấu hổ gật gật đầu.

Phương Tri Lễ cười một tiếng, ánh mắt lóe ra mấy phần suy nghĩ, nói: "Thích là được rồi, Mục Đông Lâm hiện tại được công nhận người trẻ tuổi ưu tú nhất, dáng dấp tốt gia thế tốt, con trai như vậy cho con nhỏ đó thật sự là đáng tiếc..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.