Nam Thần, Cho Tớ Mượn Sổ Tay

Chương 50: Tổ Chức Bữa Cơm Tân Gia




Edit: Shin

Đã rất lâu rồi Tiểu Thừa Ân chưa từng đi xa, mặc dù chỉ là đến C thị, cũng chỉ có thể chờ ở trong bệnh viện.

Nó biết thân thể mình không tốt, đã xài tiền trong nhà rất nhiều, vì lẽ đó cũng chưa bao giờ yêu cầu muốn ra ngoài chơi.

Lần này nghe Quách Tề Ngọc nói muốn dẫn chính mình đi sở thú, bé con cao hứng cực kỳ, sáng sớm không ngủ nướng, ăn điểm tâm không lề mề, sau khi ăn xong, còn muốn giúp đỡ rửa chén.

Quách Tề Ngọc xua nó đi lấy túi sách nhỏ của nó, nó lập tức bò lên trên lầu, động tác nhanh chóng cõng bao sách nhỏ xuống, khuôn mặt bé xíu đỏ bừng bừng, con mắt sáng lấp lánh, nhìn qua rất có tinh thần.

“Bình thường con mà ngoan như thế này có phải tốt hơn không.” Thời điểm đóng cửa Quách Tề Ngọc mỉm cười nói một câu.

Lập tức Tiểu Thừa Ân mặt như trái khổ qua, “Bình thường con rất là rảnh!”

Không biết học tập từ đâu ra, từ năm một tuổi trong miệng bé con đã có gan nói ra những lời này.

Dọc theo đường đi Quách Tề Ngọc đều cười, Tiểu Thừa Ân không biết mình nói cái gì chọc cho Quách Tề Ngọc vui vẻ như vậy, thế nhưng Quách Tề Ngọc cười, nó cũng cười theo khúc khích.

Buổi sáng sớm ở trên đường, người đi lại rất ít, nhìn thấy một đôi cha con đi trên một con đường nói cười khúc khích.

Sau khi bước lên xe, Thừa Ân liền mơ mơ màng màng nằm trong lồng ngực Quách Tề Ngọc ngủ thiếp đi, trong miệng còn nói mớ, “Khi nào đến ba nhớ gọi con ha.”

Kỳ thực Quách Tề Ngọc cũng lâu rồi không ra ngoài, bình thường đến C thị đều là đi chữa bệnh cho Thừa Ân, ngoại trừ bệnh viện bên ngoài hai dặm – hắn cũng không đi nơi nào khác.

Lần này đi C thị hắn vẫn phải hỏi đường một phen, chỉ lo chính mình mang theo Thừa Ân đi loanh quanh sẽ lạc đường.

Thị trấn C thị đường xá không xa xôi, chỉ mất một giờ xe chạy.

“Thừa Ân, dậy nào, chúng ta xuống xe thôi.”

Thế nhưng bé con vẫn nhắm mắt, ở trong lồng ngực Quách Tề Ngọc nói mớ, rầm rì muốn được ôm.

Quách Tề Ngọc không thể làm gì khác hơn là ôm nó lên, xuống xe, nhất thời có chút mờ mịt.

Hẳn là trước tiên nên đến cửa hàng điện máy mua ti vi.

Quách Tề Ngọc nghĩ, lên xe buýt, trong lòng lại bắt đầu bàn tính, hắn nhớ tới rất rõ ràng, Tiểu Bắc mở hội nghị ở trung tâm thành phố.

Quách Tề Ngọc buông mắt xuống, bé con vừa vặn xoa xoa mắt, rốt cục cũng chịu tỉnh dậy, không muốn Quách Tề Ngọc ôm, chính mình tự ngồi xuống, dựa vào cửa sổ xe nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Xuống xe, cửa hàng điện máy rất lớn, sợ bé con đi lạc, dọc theo đường đi Quách Tề Ngọc đều ôm lấy Thừa Ân, quẹo đông rồi lại quẹo tây, cửa hàng điện máy nằm ở mặt sau con đường.

Cửa hàng điện máy ngập tràn rực rỡ, bên trong đều bày các sản phẩm đủ mọi hình dáng, giá cả rất mắc. Quách Tề Ngọc lại quẹo vào con đường phía sau, hai ba cửa hàng khác đều bán đồ điện tử, trên căn bản hình thành một sản nghiệp lớn, chỉ có điều các cửa hàng này đều buôn bán các mặt hàng đã xài rồi hoặc đã qua sửa chữa.

Quách Tề Ngọc đi dạo mấy cửa hàng, phát hiện giá cả không chênh lệch bao nhiêu, liền chọn một cửa hàng, người khuân vác đòi tiền, Quách Tề Ngọc nói giá tiền, để ông chú đưa đến nhà ga là được, thiếu một bách ngũ, căn dặn ông chú đi trên đường cẩn thận, lúc này mới hài lòng rời đi.

“Ba ơi, chúng ta đi sở thú sao?” Thừa Ân một mặt chờ mong.

Quách Tề Ngọc đứng ở tại chỗ sững sờ một lúc, cắn môi, đối với Thừa Ân nói rằng: “Đợi chút nữa, trước tiên chúng ta đi trung tâm thành phố, đi chỗ đó ba mua cho Thừa Ân vài bộ quần áo mới con có thích hay không?”

Thừa Ân nói năng cẩn thận, chỉ cần cùng ba đi với nhau cho dù đi đến nơi nào nó cũng đều thích thú.

Quách Tề Ngọc vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nó, muốn nói lại thôi, hắn tự nói với mình, chỉ đi liếc nhìn một chút, lén nhìn một tí là tốt rồi, muốn tận mắt đến nhìn Tiểu Bắc hiện tại như thế nào rồi thôi.

Đến trung tâm thành phố đã là thời điểm buổi trưa, Quách Tề Ngọc tìm một quán thức ăn nhanh KFC, kêu một phần gà combo.

Thừa Ân chưa từng ăn qua dạng thức ăn này, không ngừng cẩn thận ăn, hơn nữa ăn rất chậm, xé một miếng nhỏ bỏ vào miệng – như đang thưởng thức sơn hào hải vị.

Điều này không trách nó được, xưa nay Quách Tề Ngọc không cho nó ăn những thứ đồ ăn này, một là thân thể nó không cho phép, cái thứ hai những món này ăn không có lợi ích gì cả.

“Trẻ con sao lại thích ăn những món này nhỉ?” Quách Tề Ngọc có chút mệt mỏi hỏi.

Có điều trước khi ăn, hắn đã nói rõ với Thừa Ân một lần, sau này nếu có thể nên ăn ít lại sẽ tốt hơn.

“Ba, người cũng mau ăn đi.” Thừa Ân giơ lên cái cánh gà, để lên mép Quách Tề Ngọc.

Quách Tề Ngọc trở tay đưa lại cho nó, “Con ăn trước đi, ba vẫn chưa đói, vẫn còn no lắm.”

Thừa Ân có thể cảm nhận được Quách Tề Ngọc mất tập trung, hắn vẫn không ngừng nhìn phía bên ngoài cửa sổ, như đang chờ một người nào đó.

“Ba, ba đang nhìn cái gì vậy?” Thừa Ân đến gần, bên ngoài người đến người đi, nhìn qua đều là người xa lạ, không có nhận thức.

Quách Tề Ngọc sờ đầu nó, “Không nhìn gì cả, con cứ từ từ ăn, uống nước thật chậm kẻo mắc nghẹn.”

Thừa Ân nghe xong liền ngồi lại chỗ tiếp tục ăn.

Quách Tề Ngọc tìm vị trí, cách một con đường, đối diện tòa cao ốc kia.

Hắn phải đợi người đang ở bên trong, hiện tại buổi trưa, hay là đang dùng cơm.

Quách Tề Ngọc nghĩ không biết bọn họ sẽ ăn ở nơi nào, nếu như ăn ở bên trong tòa cao ốc, ngày hôm nay cho dù hắn có tới đây bất luận ra sao cũng không thấy mặt.

Ngồi bên trong quán KFC suốt tận một giờ.

Cửa cao ốc đột nhiên có rất nhiều người, có phóng viên có bảo tiêu, còn có người qua đường dừng lại xem rốt cục xảy ra chuyện gì, bất tri bất giác lại thêm mấy người, triệt để chặn tầm mắt Quách Tề Ngọc.

“Cục cưng ăn xong chưa? Hắn hỏi.

Thừa Ân gật đầu, nó sớm đã ăn no, bé ngoan ngồi chờ Quách Tề Ngọc ăn xong.

“Ba, nơi này còn nè, ba còn chưa ăn xong!” Nó đem khay đồ ăn hướng về Quách Tề Ngọc đẩy một cái.

Từng đoàn người đối diện bên kia đường tưng bừng rối loạn.

Quách Tề Ngọc vội vàng hướng người phục vụ đem đồ còn dư lại đóng gói, nắm tay Thừa Ân đi ra ngoài.

Bởi vì đường phố đối diện gây rối, phố lớn người đứng vây xem rất đông, không rõ vì sao đều rướn cổ mình nhìn vào bên trong xem xảy ra chuyện gì.

“Ba ơi, đông người quá đi!” Thừa Ân ngẩng đầu, thân thể nho nhỏ khó khăn theo Quách Tề Ngọc chui tới chui lui.

Quách Tề Ngọc sợ Thừa Ân sẽ bị xô ngã, ôm lấy bé con, đi qua đường cái, không ngừng tìm vị trí, muốn nhìn người bên trong một chút.

Khi đến gần nhìn vào thấy không có gì xảy ra, cảm thấy mất mặt, liền lùi tới vòng ngoài khiến những người ngoài chen vào không được không biết bên trong xảy ra chuyện gì.

Vòng ngoài không nhìn thấy cũng không nghe thấy lập tức chen lên trên, muốn nhìn một chút chuyện gì đã xảy ra.

Quách Tề Ngọc ôm Thừa Ân chen không tốt, không thể làm gì khác hơn là đứng ở bên ngoài, chỉ chốc lát sau hắn lại bị người xô đẩy chậm rãi chen vào bên trong nhốt lại.

Rốt cục nhìn thấy!

Quách Tề Ngọc nhìn sang, bên trong có mấy người đang tiếp nhận phỏng vấn, Quách Tề Ngọc cẩn thận nhìn từng người từng người một.

Không có Tiểu Bắc.

Nam nhân hơi trợn to mắt, lại đếm một lần, xác thực không có khuôn mặt quen thuộc kia.

“Ba ơi, ba đang tìm ai vậy?” Thừa Ân quan sát Quách Tề Ngọc một hồi lâu, đột nhiên hỏi.

“A?” Quách Tề Ngọc bừng tỉnh cơn mộng, đầu không ngừng xem mặt những người vừa nãy, một hồi lâu mới phản ứng được, giải thích, “Ba… ba đang tìm anh hai.”

“Anh hai?” Thừa Ân nghiêng đầu, “Là anh hai ba, hay là anh hai Thừa Ân?”

Quách Tề Ngọc suy nghĩ một chút, quyết định vẫn là nói cho bé con biết, “Là anh hai Thừa Ân, Thừa Ân có hài lòng không?”

Thừa Ân ánh mắt cong vút cười lên, giơ hai tay lên thật cao, “Dạ, hài lòng!”

Người bên cạnh chú ý tới đứa trẻ này, chuyển ánh mắt qua nhìn, đều cảm thấy cực kỳ đáng yêu, dồn dập hỏi: “Này, con trai con hài lòng chuyện gì?”

“Ờ đúng rồi hài lòng chuyện gì nha?”

Thừa Ân có chút lúng túng, mặt vùi vào bên trong hõm vai Quách Tề Ngọc, suy nghĩ một chút, liền nói cho bọn họ biết, “Anh hai con đang ở đây.”

Nó cường điệu hai chữ “Anh hai”, mọi người chung quanh đều cười lên, cảm thấy bé con rất đáng yêu.

Quách Tề Ngọc cũng cười cợt, ôm Thừa Ân rời đi.

Hắn không nhìn thấy Tiểu Bắc, Thừa Ân nghi hoặc hỏi hắn, “Cái anh hai kia không tìm thấy sao?”

Quách Tề Ngọc lắc đầu cười khổ.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Nghe thanh âm Thừa Ân mềm nhu dẫn theo mấy phần tiếng khóc nức nở, Quách Tề Ngọc vội vàng an ủi: “Chúng ta không tìm được anh hai, vậy chúng ta đi sở thú con có chịu không?”

Thừa Ân lắc đầu một cái, rất oan ức hỏi: “Tại sao không tìm cơ chứ?”

Quách Tề Ngọc nhếch miệng, cười nói: “Bởi vì không tìm được mà.”

Trên đường đi tới sở thú, Thừa Ân có chút rầu rĩ không vui.

Thời điểm xuống xe, nó lại hỏi: “Nếu không tìm được, tại sao lúc trước lại làm thất lạc anh hai?”

Đồng ngôn vô kỵ.*

*Đồng ngôn vô kỵ: Chỉ những việc trẻ nhỏ nói chuyện với nhau, không cần cố kị, kiêng dè do tâm tư còn khờ dại.

Tiểu Thừa Ân đơn thuần cho rằng không tìm được “Anh hai” cũng như khi nó làm mất cây bút chì hay một cục gôm, mất rồi sẽ không bao giờ tìm được nữa.

Nhưng mà cây bút chì cùng cục gôm, Thừa Ân đều đã đi kiếm qua, không tìm được thì thôi, sau đó có cây bút chì cùng cục gôm mới liền quên những món cũ trước đây.

Nhưng là ba đã có “Nó” là người mới, nhưng vẫn đi tìm “Anh hai” cũ thất lạc.

Như trước đây thật lâu, Thừa Ân làm mất con hổ con Quách Tề Ngọc đưa cho, mỗi lần nhớ đến đều cảm thấy rất đau khổ.

Nếu quý trọng như thế, lúc trước tại sao lại làm mất?

Mọi người chung quanh nghe được tiếng khóc, đều hướng ánh nhìn về phía hai cha con họ, suy đoán cuối cùng đã phát sinh ra cái gì.

Quách Tề Ngọc da mặt mỏng, thật sự không biết trả lời vấn đề của Thừa Ân như thế nào.

Đến trạm dừng, hắn vội vàng ôm lấy Thừa Ân xuống xe.

“Tại sao vậy chứ?” Thừa Ân chấp nhất hỏi.

Quách Tề Ngọc xoa đầu nó, âm thanh rất ôn nhu, “Trong đầu nhỏ của con đang nghĩ đến gì vậy?”

Thừa Ân rất thông minh, thường xuyên hỏi một chút chuyện tiên ma không thể tưởng tượng nổi, khiến Quách Tề Ngọc á khẩu không trả lời được.

Thấy Thừa Ân mong chờ hắn, Quách Tề Ngọc không thể làm gì khác hơn là ngồi chồm hỗm xuống, cùng Thừa Ân nhìn thẳng, “Lúc trước không phải làm thất lạc anh hai, là bởi vì anh hai quá giỏi, anh hai không thể lưu lại ở bên cạnh ba, chẳng phải con hay xem sách, sẽ thấy chim nhỏ bay khỏi tổ rời xa chim bố mẹ, không phải sao?”

“Nhưng mà chim nhỏ cuối cùng sẽ về chăm sóc ba mẹ nó, nhưng con từ trước đến nay chưa từng thấy anh hai về nhà chúng ta!”

“Bởi vì…”

Quách Tề Ngọc nhất thời ấp úng, “Bởi vì ba còn chưa đủ già!”

“Con xem ở bên trong sách đều nói chim bố khi già không di chuyển được, chim nhỏ mới bay trở về, nhưng con nhìn ba xem bây giờ còn có thể ôm được con đây!”

Quách Tề Ngọc cảm giác lí do của chính mình có thể cho một trăm điểm.

Thừa Ân rốt cục cảm thấy có lý, rất nhanh quăng chuyện này ra sau đầu, trong sở thú mỗi một loại động vật đều làm cho nó hứng thú rất lâu.

Nhưng hai cha con không biết người mà bọn họ muốn gặp, bởi vì ở trên đường hoảng hốt nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, thời điểm xuống xe chạy đi tìm thì, đã không thấy đâu nữa.

“Anh Từ,” Mạnh Tiếu Ngạn gọi điện thoại cho Từ Thủy Hử, “Lần trước anh có nói anh có người bạn thân ở C thị?”

“Tôi sẽ nhờ anh ta hỗ trợ tìm người.”

“Được rồi, cám ơn anh.”

Trực tiếp từ nhà để xe dưới hầm ngồi trên xe đi ra Mạnh Tiếu Ngạn mỏi mệt bóp sống mũi cay cay.

“Mạnh tổng, ngài không đi ra mắt trước mặt truyền thông sao?” Trợ lý hỏi.

“Những câu khách sáo dạng này ai cũng có thể nói, không đi.” Trong đầu cậu không ngừng hồi tưởng tình cảnh vừa rồi.

Nhất định là cậu không sai!

Huống chi người đàn ông kia còn ôm một đứa bé, tính được trước lúc rời đi Thừa Ân vẫn là trẻ con, hiện tại lại có thể lớn đến như vậy rồi.

Làm sao có thể mất dấu đây?

Mạnh Tiếu Ngạn tựa lưng trên ghế xe, mở miệng phân phó nói: “Khảo sát xung quanh C thị tạm thời ngừng lại, tôi muốn ở lại đây thêm vài ngày.”

“Dạ.”

(Hết chương 61)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.