Nam Thần, Cho Tớ Mượn Sổ Tay

Chương 47: Làm Khách




Ầm!!!

Một tiếng động rất lớn vang lên, quầng sáng này bồng bềnh giữa không trung đột nhiên nổ tung, ngay sau đó, một bóng người từ trên cao hạ xuống, vững vàng rơi vào trên lưng của một con đại yêu.

Người này, chính là Phương Lâm!

So sánh với bộ dạng vô cùng thê thảm gần như người chết trước đó, giờ phút này Phương Lâm đã là khôi phục lại giống như lúc ban đầu, đồng thời luyện hóa một giọt tinh huyết bất diệt, thu được truyền thừa của đại yêu Phá Nhạc, không chỉ là thương thế khỏi hẳn, cảnh giới của bản thân còn nhận được đột phá, đạt tới Địa Nguyên thất trọng.

Trên thực tế, trước khi Phương Lâm luyện hóa tinh huyết bất diệt, cảnh giới của bản thân hắn đã ở vào giai đoạn gần đột phá, dù sao một lần luyện hóa Kim Đan, kia Phương Lâm hoàn toàn có thể lựa chọn trực tiếp đột phá đến Địa Nguyên lục trọng.

Nhưng Phương Lâm không làm như vậy, mà lựa chọn luyện hóa hiệu lực Kim Đan còn lại ở trong máu thịt, dùng để rèn luyện thân thể.

Mà ngày hôm nay, Phương Lâm được một giọt tinh huyết bất diệt này, giống như nước chảy thành sông, cảnh giới tự nhiên đã đột phá.

Hơn nữa còn là liên tiếp đột phá hai cảnh giới nhỏ, trực tiếp đến Địa Nguyên thất trọng.

Giờ phút này, Phương Lâm ở trên phương diện cảnh giới võ đạo, cũng là hoàn toàn không kém gì Cổ Hàn Sơn, thậm chí có thể nói là người đứng đầu trong đệ tử Đan tông.

Cho dù là nhìn ra cả Võ tông đi, cũng gần với tồn tại rất ít của đám người Thanh Kiếm Tử.

Cảnh giới đột phá ngược lại là thứ hai, quan trọng nhất là Phương Lâm nhận được truyền thừa Phá Nhạc.

Một giọt tinh huyết bất diệt này mang đến cho Phương Lâm lợi ích khó có thể đánh giá, hắn hiện tại chỉ là vung lên một quyền, hoàn toàn không dùng tới nội kình, lại có lực lượng tương đương với yêu thú nhị biến.

Hơn nữa yêu khí khổng lồ vốn ở trong cơ thể Phương Lâm này, cũng giống như tinh huyết bất diệt, cùng Phương Lâm hòa làm một thể, trở thành một phần lực lượng của Phương Lâm.

Phương Lâm tuy rằng vẫn là nhân tộc, nhưng nắm giữ lực lượng gần như như yêu, có thể nói là luyện hóa hoàn mỹ một giọt tinh huyết bất diệt này.

- Tinh huyết bất diệt quả nhiên lợi hại, thân thể của ta mạnh hơn trước rất nhiều.

Phương Lâm xiết chặt nắm đấm, so với trước khi luyện hóa tinh huyết bất diệt, thân thể hắn cường hãn gấp mấy lần.

Cùng lúc đó, Phương Lâm cũng nhìn thấy được trên mảnh đất trống phía dưới, Phong Thiên Thu này đang cất tiếng cười thảm, cùng với một thi thể khô quắt cực kỳ quỷ dị.

- Ừ?

Đồng tử của Phương Lâm co lại, mặc dù là khoảng cách tương đối xa, hắn vẫn cảm nhận được trên thân của thi thể khô quắt này truyền lại khí tức đáng sợ hơn.

Nhất là bây giờ Phương Lâm luyện hóa tinh huyết bất diệt, có lực lượng của yêu, càng mẫn cảm đối với thi thể khô quắt của yêu thánh này hơn.

- Âm mưu! Đây là một hồi âm mưu! Không ngờ Phong Thiên Thu ta kết quả lại ngã xuống ở nơi này!

Phong Thiên Thu giống như điên cuồng, giống như rơi vào trong tuyệt vọng cực lớn.

Chân mày của Phương Lâm nhíu chặt. Phong Thiên Thu làm sao vậy? Một người đang êm đang đẹp, thế nào lại điên rồi?

- Ha ha ha ha, tiểu tử ngươi hóa ra còn sống? Chỉ có điều cũng không sao, mọi người chúng ta đều phải chết ở chỗ này, ngươi cho dù hấp thu tinh huyết bất diệt, chung quy cũng không thoát khỏi kết cục này.

Phong Thiên Thu nhìn thấy được Phương Lâm, quay về phía hắn cười ha hả, thần sắc lại lộ ra sự bi thương.

Phương Lâm im lặng, hắn không biết Phong Thiên Thu rốt cuộc gặp phải chuyện gì, đường đường một vị cao thủ, tự nhiên sẽ biến thành tình trạng như vậy.

Rất hiển nhiên, nhất định có liên quan đến cái thi thể khô quắt này.

Chỉ có điều Phương Lâm không để ý tới những điều này, ánh mắt hắn đảo qua vừa chỗ vị trí của Cổ Hàn Sơn, lại không thấy bóng dáng của Cổ Hàn Sơn, nhưng nhìn thấy vết máu do bò sát gây ra, thần sắc Phương Lâm có phần thâm trầm.

- Lẽ nào người này đã luyện hóa tinh huyết bất diệt sao?

Trong lòng Phương Lâm thầm nói.

Nhưng tình hình của Cổ Hàn Sơn hiển nhiên không quá giống mình, lúc mình luyện hóa tinh huyết, thi thể của con Phá Nhạc này lại trực tiếp biến thành quầng sáng tới bảo vệ mình.

Mà thi thể yêu thú bên cạnh Cổ Hàn Sơn lại vẫn tồn tại, chỉ có điều ở chỗ xương lông mày mở ra một khe lớn, bên trong mơ hồ có phần ánh sáng hiện ra.

Trong mắt Phương Lâm có hàn quang lóe lên, không quan tâm Cổ Hàn Sơn có đang luyện hóa tinh huyết bất diệt hay không, hắn đều phải đi qua xem thử, nếu như đúng, Phương Lâm tất nhiên muốn ra tay ngăn cản, nếu không, Phương Lâm hắn cũng muốn nhận lấy một giọt tinh huyết bất diệt khác.

Chỉ thấy Phương Lâm giống như con vượn, đi tới trên đầu con yêu thú kia, liếc mắt thoáng nhìn về phía này cái khe tách ra ở chỗ xương lông mày.

Vừa nhìn lại khiến cho Phương Lâm nhất thời biến sắc.

Vù vù vù!!!

Từng dây xích máu thịt bay ra, lao thẳng đến chỗ Phương Lâm.

Phương Lâm phản ứng cực nhanh, lập tức nhảy ra, đồng thời trong tay lấy ra cây gậy xương lớn.

Dây xích máu thịt không ngừng kéo dài, giống như không chết không dừng tiếp tục bay về phía Phương Lâm, hơn nữa ở trên dây xích máu thịt này còn có vô số gai ngược, có vẻ dữ tợn khác thường.

Phương Lâm vừa né tránh, vừa vung gậy xương lớn lên, hung hăng đập những dây xích máu thịt đó thành thịt nát.

Nhưng trong cái khe chỗ xương lông mày này lại không ngừng có dây xích máu thịt bay ra ngoài, hình như đánh như thế nào cũng đánh không hết.

Phương Lâm mắng một tiếng, trực tiếp lui về phía sau, trực tiếp rời đi, không muốn lại dây dưa.

Nhưng những dây xích máu thịt đó dường như theo dõi Phương Lâm, không ngờ tiếp tục đuổi theo về phía Phương Lâm.

Phương Lâm nổi giận, đã đuổi sát phía sau không tha như vậy, vậy đừng trách ta ra tay ngoan độc.

Chỉ thấy Phương Lâm lấy ra Vô Giới thạch, hung hăng đập về phía thi thể yêu thú kia.

Ầm ầm!!!

Vô Giới thạch có uy lực mười phần, thi thể yêu thú này vốn lớn giống như ngọn núi vậy, thoáng cái tan vỡ, nhanh chóng sụp đổ, những dây xích máu thịt bay tới cũng thoáng cái khô héo rũ xuống.

Phương Lâm vung tay lên, Vô Giới thạch quay về tới trong tay, hắn lạnh lùng nhìn thi thể yêu thú này biến thành một đống thịt nát.

Động tĩnh lớn như vậy cũng khiến cho Phong Thiên Thu có phần kinh ngạc, hắn liếc mắt nhìn Phương Lâm, nhưng trên mặt vẫn mang theo biểu tình tuyệt vọng.

Nhưng cho dù thi thể yêu thú kia tan vỡ, thành một đống thịt nát, nhưng ánh mắt Phương Lâm vẫn có vẻ có phần nghiêm trọng.

Vừa rồi, ở trong khe nứt chỗ xương lông mày kia, hắn nhìn thấy được, Cổ Hàn Sơn bị từng dây xích máu thịt cuốn lấy, nửa người đều đã biến thành giống như yêu thú, trái tim lộ ở bên ngoài cơ thể, còn đang đập thịch thịch.

Loại cảnh tượng quỷ dị này, tuyệt đối không phải đang luyện hóa tinh huyết bất diệt, ngược lại có phần giống như Cổ Hàn Sơn đang cùng thi thể yêu thú kia tiến hành dung hợp.

Mà giờ phút này, cho dù thi thể yêu thú kia bị Phương Lâm đánh tan, nhưng Cổ Hàn Sơn vẫn bị khoá chặt ở trong một đống máu thịt lớn, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Phương Lâm híp mắt, nhìn bọc máu thịt và cả Cổ Hàn Sơn kia, trong tay không ngừng tung Vô Giới thạch, hình như muốn làm lại một lần nữa.

Phụt!

Đống máu thịt lớn này đột nhiên vỡ tan, Cổ Hàn Sơn hoàn toàn lộ ra.

Chỉ có điều vào giờ phút này mắt Cổ Hàn Sơn cũng mở ra, nhưng hoàn toàn không có ánh sáng thuộc về người, trái lại giống như dã thú.

Hình dáng Cổ Hàn Sơn cực kỳ hoảng sợ, nửa người bên trái đã biến thành thân thể yêu thú, mọc đầy mảnh vảy cứng, trên lưng có hơn mười đường dây xích máu thịt đung đưa.

Mà nơi ngực Cổ Hàn Sơn có một cái lỗ lớn, có thể từ trong đó nhìn thấy được trái tim đang đập mạnh.

Cảnh tượng như vậy khiến cho thần sắc của Phương Lâm đặc biệt khó coi, Cổ Hàn Sơn không luyện hóa tinh huyết bất diệt, mà bị thi thể của yêu thú đồng hóa.

- Phương Lâm!

Hai con ngươi u ám của Cổ Hàn Sơn nhìn chằm chằm vào Phương Lâm, trong miệng phát ra tiếng gầm nhỏ dọa người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.