Nam Thần, Cho Tớ Mượn Sổ Tay

Chương 30: Kim Yến Tử




Bên ngoài Nguyệt đã nhô lên cao, như viên ngọc sáng trong giữa đất trời tĩnh mịch.

Trúc rì rào đung đưa trong gió như thầm thì tâm sự cùng trăng.

Trong phòng, không khí giương cung bạt kiếm đã biến mất, thay vào đó là bốn người ngồi trên bàn trà trò chuyện.

Hiên Viên Triệt tuy đã cởi đi một chút đề phòng, nhưng toàn bộ tinh thần vẫn tập trung cảnh giác nhìn hai người trước mắt đảm bảo hễ có gió lay cỏ động, hắn có thể kịp thời lập tức làm ra phản ứng.

Lão giả nhìn Hiên Viên Triệt gần như căng cứng cơ thể không nói gì, chỉ là trong lòng âm thầm gật đầu, khế ước Long tộc xem như không sai.

Dạ Tuyết hơi mím môi, xoay chuyển tách trà trên tay.

Nàng ngẩng đầu nhìn nam nhân đối diện mình,mở miệng.

-”Vừa nãy.. ngài nói là sự thật?”

Nàng thật sự là biểu muội của hắn?

Lại quay sang nhìn lão giả bên cạnh Tiêu Hồn.

Vẫn gương mặt nghiêm nghị, nhưng trong mắt nhu hoà cùng kích động quang mang khi nhìn nàng, dù đã bị cực lực khắc chế vẫn là vô pháp che giấu.

Đây là... ngoại công (ông ngoại) của nàng?

Nhận được tầm mắt của Dạ Tuyết, Ân Lãnh suýt chút lão lệ tung hoành, thật giống Di Quỳnh.

Bình phục tâm tình, Ân Lãnh hơi khàn giọng mở miệng.

-”mẫu thân của con...?” âm thanh mang theo đè nén tâm tình, hơi run rẩy.

Từ lúc hắn đặt chân tại Dạ gia đã âm thầm sử dụng Huyết linh kêu gọi Ân Di Quỳnh, lại hoàn toàn không nhận được đáp lại.

Huyết Ngọc Phượng Hoàng lại ở nơi tôn nữ..

Những điều này đều đang nói cho ông biết một sự thật đau lòng..

Tuy trong lòng đã có nào đó suy đoán, Ân Lãnh vẫn nhịn không được có chút kỳ vọng,hỏi.

-”Mẫu thân đã mất lúc..ta chào đời” Dạ Tuyết rũ xuống mi mắt.

Ân Lãnh bàn tay thoáng nắm chặt, xót xa không thôi.

Nữ nhi của hắn...

Tiêu Hồn cũng ảm đạm con ngươi.

Dạ Tuyết tất nhiên nhận ra khí tràng hai người biến đổi, một nỗi bi ai thống khổ quanh quẩn giữa hai người trước mặt.

Dạ Tuyết hơi nhấp khoé môi định nói gì đó, kết quả mở miệng ra lại không biết nói gì, bởi vì nàng tuy có ký ức của nguyên chủ nhưng cũng không có ấn tượng gì.

Trước, nàng đơn giản là đứng ở vị trí người xem quan sát cuộc đời của nguyên chủ theo từng trang giấy, sau nàng (DT) xuyên qua và sống tiếp cuộc đời của nàng (nguyên chủ).

Đối với mẫu thân của nguyên chủ, nàng không có nhiều lắm cảm xúc, bởi vì nàng ở hiện đại lớn lên cũng không có cha mẹ.

Có lẽ mẫu thân của nguyên chủ rất yêu nàng đi?

Mà hiện tại, nàng đối với hai “thân nhân” trước mắt cũng là rối rắm vạn phần.

Là tiếp nhận vẫn là không tiếp nhận đây?

Dường như nhận ra Dạ tuyết đang xoắn xuýt, Tiêu Hồn đưa tay chỉ vào Huyết Ngọc Phượng Hoàng trên cổ Dạ Tuyết nhượng nàng tháo xuống.

Nắm trên tay miếng ngọc bội màu đỏ như lửa, Tiêu Hồn ánh mắt nhu hoà nhìn Dạ Tuyết chậm rãi thuyết.

-”Đó là Huyết Ngọc Phượng Hoàng, ngọc bội gia truyền của Ân gia, chỉ truyền cho nữ. Nó cùng Long Ngân Ngọc Bội là một đôi, cũng là tín vật gia truyền của Ân gia hiện tại do Dạ thúc, cũng chính là phụ thân của muội nắm giữ. Nhờ có nó, chúng ta mới có thể xác định thân phận của muội”

Huyết Ngọc Phượng Hoàng tương truyền là Huyết lệ của Phượng Hoàng thần thú nung trong vạn hoả chi vương lần sau cuối, được tổ tiên Ân gia tìm thấy tại nơi Phượng Hoàng niết bàn trùng sinh, sau truyền từ đời này đến đời khác lại một mực truyền cho nữ nhi.(*)

Long Ngân Ngọc Bội tương truyền chính là sừng Rồng được Thần Long tự tay mài giũa tặng cho ái nhân, cuối cùng cùng lúc với Phượng Hoàng tan chảy trong vạn hoả chi vương kết tinh thành hình dạng hiện tại nằm bên cạnh Huyết Ngọc Phượng Hoàng, đồng dạng được Ân gia tổ tiên mang về.(**)

(*)(**) đoạn này đồng dạng là ý tưởng của ta, không liên quan đến những truyện dị giới khác.

________________________

Huyết Ngọc Phượng Hoàng..

Ở thế kỷ 21, nàng cũng giữ một miếng ngọc y hệt như thế này, cũng là truyền thừa ngàn năm của Dạ gia, đến nàng là gia chủ đời tiếp theo của Dạ gia mới có tư cách giữ.

Hai thế giới, hai Dạ gia lại có liên hệ gì với nhau đâu? nhìn mảnh ngọc, Dạ Tuyết suy tư.

-”Nhưng Thiên Long đại lục là không có Ân gia nha..?”

Nguyên tác không hề nhắc đến gia tộc này.

-”Nơi này chỉ là một cái cấp thấp vị diện, Ân gia không ở nơi này.” Tiêu Hồn lạnh nhạt giải thích.

Cấp thấp vị diện?

Dạ Tuyết bắt được thông tin quan trọng.

Nói như vậy, mẫu thân của nàng hẳn là đến từ một vị diện khác.. cường đại hơn?

Dạ Tuyết hơi nhíu mày.

-”Như vậy vì sao mẫu thân lại đi đến nơi này?” còn gả cho kẻ cặn bã Dạ gia chủ kia? Dạ Tuyết hỏi.

Tiêu Hồn hơi quay sang nhìn Ân Lãnh, thu được một cái gật đầu nhẹ của ông, mới thu hồi tầm mắt quay sang Dạ Tuyết.

-”Chuyện này phải kể bắt nguồn từ hơn mười lăm năm trước....” Tiêu Hồn xuyến một ngụm trà bắt đầu kể lại chuyện xưa cũ...

Nguyên lai Dạ gia cùng Ân gia cũng không phải là người của Thương Lam vị diện.

Gia tộc của nàng ở một nơi gọi là Phượng Vân Thiên.

Phượng Vân Thiên là nơi thượng cổ thần thú Phượng Hoàng sinh ra và ngự trị.

Hoa thơm, cỏ lạ, tài nguyên dồi dào.

Có thể xem nơi này như thiên đường nhân gian cũng không sai.

Nơi này có hết thảy sáu gia tộc, trong đó lấy Dạ gia cùng Ân gia đứng đầu.

Còn có Yến gia, Tử gia, Chu gia cùng Ngàn gia.

Ân gia cùng Dạ gia kết làm xui gia cùng về một khối, Yến gia cùng Chu gia cũng thông qua hôn nhân quy về một điểm, Tử gia cùng Ngàn gia lại là minh hữu, trên lợi ích hợp tác với nhau.

Cứ như vậy sáu gia tộc mơ hồ hình thành thế chân vạc kìm chế lẫn nhau.

Ngoài mặt hữu hảo, nhưng phía sau ai lại biết lòng ai nghĩ gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.