Nam Thần Bị Tôi Đá Điên Cuồng Theo Đuổi Tôi

Chương 2: Mợ chủ, bắt cóc cậu chủ




Dịch & biên: †Ares†

oOo

Tiêu Trạch rất muốn lớn tiếng nói cho tên khốn khiếp này rằng mình không sai, nhưng chẳng biết tại sao, Tiêu Trạch lại bị từng đợt cảm giác xấu hổ kia khuất phục.

Giống như là một muội tử ban đầu nói đừng, cuối cùng lại thành đừng dừng lại, mạnh lên!

- Ta sai rồi…

Ngay một khắc này, Tiêu Phàm dùng giọng khàn khàn nói ra, cả người giống như hư thoát.

Dưới đài, đám đông vây xem cũng ngây ngẩn, tất cả chuyện này là thật hay là mơ đây?

Thiên tài Tiêu Trạch lại bị một lão sư lớp chữ Đinh giáo huấn rồi.

Đây là chuyện chưa từng có ở học viện Thiên Phủ.

Thậm chí Tiêu Trạch còn thật sự nhận lỗi. Ở trong ấn tượng của mọi người, Tiêu Trạch cực kỳ cao ngạo, chưa từng khuất phục trước bất kỳ ai.

Chuyện này…

Lâm Phàm lúc này rất là vui mừng gật gật đầu. Dưới tình yêu thương vô bờ của mình, đệ tử ngoan cố này rốt cuộc nhận thức ra sai lầm của mình, đây là một chuyện tốt a.

Triêm Hoa Phủ Cúc Chỉ là một công pháp rất tà môn, có thể khiến người toàn thân tê dại vô lực và ngược lại.

Giờ khắc này Lâm Phàm khẽ búng ngón tay lên người Tiêu Trạch, lại một loạt tiếng ‘rắc rắc’ vang lên, Tiêu Trạch nhất thời cảm giác thân thể của mình đã khôi phục khí lực, không còn nhũn ra như vừa xong.

Chuyện đầu tiên hắn làm là kéo quần của mình lên.

- Biết sai có thể thay đổi, sửa sai không bao giờ là muộn, sau này nhớ phải biết đối xử tốt với mọi người.

Lâm Phàm cảm thán nói, hắn cảm giác trách nhiệm của chính mình thật sự rất trọng đại.

Đem một chú sơn dương lạc đường kéo về con đường đúng đắn là chuyện cảm giác thành tựu đến cỡ nào chứ.

Nếu không phải có việc cần hoàn thành, Lâm Phàm đúng là muốn làm lão sư cả đời.

- Tiền bối, cẩn thận.

Vừa lúc đó, Hàn Tích Vũ nhất thời kinh hô một tiếng.

Tiêu Trạch đã khôi phục lại, giận sôi gan, chân nguyên trào lên, một quyền đánh thẳng ngực Lâm Phàm.

Đối với Tiêu Trạch mà nói, sỉ nhục trong lòng đã chồng chất quá dày, hắn cần hung hăng phát phát tiết ra ngoài.

Hám Thiên Kích còn không có tác dụng với người này chứ đừng nói nắm đấm, nhưng Tiêu Trạch mặc kệ, hắn nhất định phải đánh một quyền này.

"Ầm…"

Lâm Phàm mới vừa còn đắm chìm trong cảm giác thành tựu, nhất thời xấu hổ cười trừ mấy tiếng.

Trẻ nhỏ cứng đầu như vậy thật là làm người ta giận dữ.

Lâm Phàm nhíu mắt nhìn Tiêu Trạch:

- Xem ra bài học còn chưa đủ để nhớ trong lòng.

Tiêu Trạch cả kinh, vội lùi lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn Lâm Phàm, cuối cùng bỏ đi không một lần quay đầu.

Đám người dưới đài vội tránh ra một con đường. Bọn họ có thể dám hò hét cười đùa lúc còn thi đấu, nhưng mọi việc xong rồi thì lại không thể không cẩn thận.

Tiêu Trạch bại dưới tay lão sư lớp chữ Đinh, nhưng đối phó bọn họ còn không phải đơn giản như bóp chết một con kiến?

- Tiền bối, ngài thật là lợi hại.

Hàn Tích Vũ lập tức tiến lên. Vừa rồi nàng cũng hoa cả mắt với thủ đoạn mà tiền bối thi triển.

- Chuyện hai người các trò với Tiêu Trạch là thế nào?

Lâm Phàm hỏi

Hàn Tích Vũ nghe tiền bối hỏi, cũng có chút bất đắc dĩ, sau đó kể chi tiết lại mọi việc.

Lâm Phàm giờ đã hiểu mọi chuyện là thế nào.

Hàn Tích Vũ là người của Hàn gia, còn Tiêu Trạch là người của Tiêu gia, hai nhà này kết thông gia cũng không phải chuyện gì mới lạ.

Thế nhưng ở Huyền Hoàng giới, việc kết thông gia giữa các đại gia tộc không cho nữ trong cuộc lên tiếng mà đều là trưởng bối trong tộc quyết định, giống như thánh chỉ không cho làm trái.

Tiêu Trạch mấy ngày hôm trước biết được mình đã có vị hôn thê, cũng coi là việc tự nhiên, hết thảy đều nghe trong tộc an bài.

Nếu hai nhà đã kết thông gia, Tiêu Trạch đương nhiên không thể để vị hôn thê của mình thân mật với nam tử khác, hơn nữa nam tử kia còn là một phế vật.

Bởi vậy mới phát sinh một màn vừa rồi.

Lâm Phàm cũng không muốn can dự nhiều vào chuyện này, dù sao đây cũng là việc riêng nhà người ta

Hơn nữa mình còn phải lo cướp sạch bốn đại gia tộc, không có nhiều tinh lực để lo nhiều chuyện như vậy

- Chuyện này tự các trò giải quyết, ta còn có chuyện, cáo từ trước.

Lâm Phàm hiện tại muốn ra ngoài học viện nên khoát tay áo tạm biệt rồi rời đi.

Hàn Tích Vũ cùng Tang Thiên Hạo nhìn thân ảnh phía trước, tay nắm chặt lại.

Chuyện hôm nay để Tang Thiên Hạo cảm nhận được thật rõ nguy cơ, cũng có một cảm giác vô lực thật sâu khi đối mặt với Tiêu Trạch.

Trở nên mạnh mẽ, trở nên mạnh mẽ.

Đây là lần đầu tiêng Tang Thiên Hạo có khát vọng được trở nên mạnh mẽ mãnh liệt đến thế.

- Huynh sẽ tới gặp tiền bối để bái sư.

Tang Thiên Hạo giống như đã hạ quyết tâm.

- Sao cơ?

Hàn Tích Vũ sửng sốt:

- Tang ca, tiền bối là lão sư lớp chữ Đinh, nếu huynh bái sư thì sẽ phải làm đệ tử lớp chữ Đinh, mất hết phúc lợi của lớp chữ Ất đó.

- Lớp chữ Ất cũng được mà lớp chữ Đinh cũng tốt, tiền bối là thế ngoại cao nhân, nếu lần này huynh không biết nắm chắc cơ hội thì sợ rằng sau này muội sẽ biến mất không còn cạnh huynh nữa.

Tang Thiên Hạo nói.

....

Lâm Phàm ra ngoài học viện, thảnh thơi đi dạo trên đường phố.

Sau đó hắn mua từ tiệm rèn mười ba khối tinh thiết, chuẩn bị rèn vũ khí cho đám đệ tử của mình.

Đối với mười ba đệ tử này, có một thanh vũ khí tốt luôn chỉ là niềm mong ước, dù sao chúng nó chỉ là đệ tử lớp chữ Đinh.

Mà chính mình sẽ không ở lại đây lâu nữa, còn có chuyện quan trọng khác, vì thế cần nhanh chóng làm một số chuyện cho tụi nhỏ.

Lâm Phàm mua tinh thiết xong thì lại tùy ý dạo quanh trong thành.

- Tránh ra, tránh ra.

Lúc này phía trước truyền đến tiếng hét lớn, Lâm Phàm vội nép sang bên như những người xung quanh, nhìn đoàn người cắt ngang qua.

- Đây là đại nhân vật nào? Bộ tịch cũng không nhỏ a.

Lâm Phàm có chút nghi hoặc, đám người này xem điệu bộ rất là vội vàng, cũng không biết chuyện gì xảy ra.

- Hình như lần này thương hội Thiên Địa sẽ đấu giá một món trọng bảo đấy!

- Vừa rồi là cờ hiệu của Vân gia!

- Ngày hôm qua, ta còn thấy đại nhân vật của Thánh Ma Tông xuất hiện trong thành, hẳn là vì lần đấu giá này của thương hội Thiên Địa đi.

....

Lâm Phàm cẩn thận lắng nghe đám người xung quanh to nhỏ, khi nghe tới Thánh Ma Tông thì cũng sửng sốt. Hắn không nghĩ Thánh Ma Tông cũng phái người tới đây.

Đây rốt cuộc là bảo bối gì mà cả tông môn cũng rục rịch?

Lâm Phàm hiện tại có hai việc cần hoàn thành, chuyện thứ nhất là báo cho người trong tông môn biết Yến hoàng có mưu đồ bí mật; chuyện thứ hai là tìm hiểu bảo bối kia, tiện tay thì chôm.

- Vị huynh đài này, ngươi vừa mới nói có đại nhân vật từ Thánh Ma Tông xuất hiện trong thành, không biết giờ bọn họ ở đâu?

Lâm Phàm hỏi.

- Tiểu ca, ngươi hỏi cái này thừa quá, hoàng triều Đại Yến chính là nước phụ thuộc Thánh Ma Tông, đại nhân vật Thánh Ma Tông đến đây đương nhiên là phải ở chỗ đó.

Đại hán râu quai nón cười chỉ chỉ hoàng thành.

Lâm Phàm nhướng mày, khó rồi đây, mình sao dám vào hoàng thành, Yến hoàng cùng hoàng hậu đều ở nơi đó, hai người này còn lợi hại như thế, chẳng may sơ xẩy một chút, bị phát hiện thì xong đời.

Lâm Phàm gật gật đầu, sau đó tách khỏi đám đông. Hiện tại hắn chỉ muốn mau mau đi xem thương hội Thiên Địa kia sẽ đấu giá cái gì mà hấp dẫn nhiều người như vậy.

-----oo0oo-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.