Nam Sủng

Chương 11




Đã biết cô sẽ mở miệng mà.

Thật ra Tô Mộc căn bản không có ý tứ muốn rời đi. Thông qua quan bảng hắn biết hiện tại chuyện khiến Đường Tú Thi phiền lòng là Tôn Nguyên Bồi, trong lòng hắn đã bắt đầu có ý nghĩ. Không nói tới những chuyện khác, Triệu Thiên Hoa cũng là người của Tôn gia, là do Tôn gia thu xếp tiến vào trong thị xã Cổ Lan, đặc biệt đối nghịch với mình. Hiện tại mặc dù nói chuyện mình dời đi không liên quan tới Triệu Thiên Hoa, nhưng nghĩ tới phía sau chuyện này là do Tôn gia đang giở trò, Tô Mộc liền có cảm giác khó chịu.

Trên quan trường chính là như vậy. Anh cũng không thể luôn ở trong cục diện bị động để người khác đánh. Thời điểm nên ra tay, thì phải ra tay.

Lại nói, trước khi đi, Thương Đình đã nói với mình những lời như vậy, Tô Mộc biết, mình việc gì phải sợ? Không phải chỉ là một Tôn gia thôi sao? Có gì đáng phải sợ hãi? Tôn gia nếu đã muốn làm mùng một, chẳng lẽ mình không thể làm mười lăm sao? Luôn bị động chịu đòn lại không phản kháng như vậy, sẽ khiến cho người ta coi khinh mình, sẽ làm cho Tôn gia tiếp tục kiêu ngạo hống hách.

Đây là chuyện Tô Mộc tuyệt đối không thể cho phép xảy ra!

– Tô Mộc, tại sao anh lại ở chỗ này? Không phải anh nên ở thị xã Cổ Lan đi làm sao?

Đường Tú Thi hỏi.

– Thế nào? Lẽ nào chuyện của tôi, cô lại hoàn toàn không biết gì sao?

Tô Mộc cười híp mắt nói.

– Anh có chuyện gì?

Đường Tú Thi nhíu mày nói.

– Xem ra tôi ở trong lòng Đường đại tổng tài cô thật sự không có địa vị gì. Hiện tại tôi đã không còn làm ở thị xã Cổ Lan nữa. Chính xác là tôi đã bị điều đi. Hiện tại tôi không có việc làm. Thế nào? Có phải có chút thông cảm hay không?

Tô Mộc cười nói.

– Ba hoa!

Trong lòng Đường Tú Thi thầm nói, nếu anh không có việc làm, vậy người khác thật sự không có cách nào sống nổi nữa. Người giống như anh mà không có việc làm, tôi nghĩ rất nhiều người cũng muốn giống anh rồi.

– Lên xe. Ta có chuyện cần anh giúp một chút.

Đường Tú Thi nói.

– Được thôi. Vui vẻ cống hiến!

Tô Mộc gật đầu nói.

– Anh lái xe. Rời khỏi nơi này rồi nói sau.

Đường Tú Thi nói nhanh.

Tô Mộc tùy ý lái xe. Sau khi chạy xe tới đường cái, hắn liền mỉm cười nhìn về phía Đường Tú Thi.

– Cô nói chính là chuyện này sao?

– Đúng vậy. Thế nào, lẽ nào anh không nghĩ giúp tôi một chút sao? Yên tâm, tôi sẽ không để cho anh phải chịu thua thiệt.

Đường Tú Thi nói.

Tô Mộc thông qua quan bảng biết hiện tại Đường Tú Thi gặp phải chuyện phiền toái, nhưng cụ thể thế nào lại không rõ ràng lắm. Mà ngay vừa rồi Đường Tú Thi nói, hóa ra Tôn Nguyên Bồi đã sớm để ý tới cô, năm lần bảy lượt biểu lộ tâm ý với cô. Nhưng Đường Tú Thi căn bản không muốn trêu chọc. Chỉ có điều, phải biết rằng nói như thế nào Tôn Nguyên Bồi cũng là Huyện trưởng huyện Hạnh Đường. Đường Tú Thi buôn bán ở trong địa bàn của người ta. Nếu như thật sự xé rách mặt, Đường Tú Thi không muốn nhìn thấy hậu quả đó.

Mà trong đêm nay, Tôn Nguyên Bồi muốn tham gia một bữa tiệc do xí nghiệp nào đó trong huyện tổ chức, chỉ tên điểm họ bảo Đường Tú Thi phải tham gia. Hiện tại Đường Tú Thi bị Tôn Nguyên Bồi chơi đùa, trong lòng thật sự có chút phiền muộn. Cho nên ngày hôm nay mới có thể đến phố đồ cổ này đi dạo, định giải sầu một chút. Ai ngờ được sẽ phát sinh cảnh tượng như vừa rồi. Chỉ có điều bây giờ Đường Tú Thi ngược lại cảm thấy may mắn. Nếu như không phải có chuyện vừa rồi, sợ rằng mình còn không gặp được Tô Mộc.

Giữa Tô Mộc và Tôn Nguyên Bồi, Đường Tú Thi là kiên quyết không do dự, liền chọn Tô Mộc.

Đem Tô Mộc ra làm tấm lá chắn để từ chối Tôn Nguyên Bồi, khiến hắn hoàn toàn hết hy vọng. Đó chính là suy nghĩ của Đường Tú Thi hiện nay.

– Thế nào? Anh có đáp ứng giúp tôi chuyện này hay không? Anh chỉ cần giả vờ làm bạn trai của tôi, cũng không phải bảo anh làm thật.

Đường Tú Thi tỏ vẻ đáng thương nói. Có thể làm cho người như cô lộ ra vẻ mặt như vậy, vẫn thật sự không phảo là chuyện dễ dàng gì.

– Được, tôi đáp ứng!

Tô Mộc gật đầu nói.

– Được. Thật sự phải cám ơn anh. Thế nào? Buổi trưa hôm nay tôi mời anh ăn cơm.

Đường Tú Thi mặt mày hớn hở nói, dường như chuyện phiền muộn nhất trong lòng đã được giải quyết.

– Đừng nói vậy. Bây giờ tôi thật đói sắp ngất ra đây này. Chỉ có điều Đường đại tổng tài, cô không cần khách khí với tôi làm gì. Giữa chúng ta cũng không phải là ngày đầu tiên quen biết. Nếu cô muốn thật sự cảm ơn tôi, vậy bữa cơm này không thể qua loa. Phải biết rằng cho dù không giả vờ làm bạn trai, cô cũng nợ tôi không phải là chỉ một hai chuyện đâu. Khối ngọc Như Ý kia lại nx mấy trăm vạn đấy!

Tô Mộc cười nói.

– Biết rồi. Mời anh ăn một bữa tiệc lớn là được chứ gì.

– Đi thôi. Đi ăn bữa tiệc lớn của Đường tổng tài thôi.

Trong lúc hai người đang cười cười nói nói chuẩn bị đi ăn cơm trưa, trong một tòa nhà của chính quyền huyện, trên mặt Tôn Nguyên Bồi lộ ra nụ cười thâm hiểm. Trong lòng bàn tay của hắn là một lọ thuốc nhỏ. Bên trong chứa một loại chất lỏng màu lam nhạt. Chất lỏng như vậy ở dưới ánh mặt trời chiếu xuống trong suốt, lưu chuyển khiến người ta cảm giác thật mỹ lệ.

– Loại thuốc này là do tôi mới thu vào tay. Đường Tú Thi, nếu cô năm lần bảy lượt không nể mặt tôi, vậy đứng trách lần này tôi ra tay độc ác. Có loại thuốc này ở đây, tôi cũng không sợ đến lúc đó cô không đi vào khuôn phép. Đợi đến khi gạo nấu thành cơm, tôi thật ra muốn xem thử cô sẽ làm sao. Đường Tú Thi, phụ nữ mà tôi muốn có được, từ trước tới nay vẫn chưa từng có ai có thể chạy thoát.

Tôn Nguyên Bồi cười gằn, bất lọ thuốc lại, bấm điện thoại, bảo thư ký Hàn Trường Lâm tiến vào. Tôn Nguyên Bồi thản nhiên hỏi:

– Bữa tiệc của xí nghiệp tối hôm nay tối chuẩn bị thế nào?

– Đã chuẩn bị thỏa đáng.

Hàn Trường Lâm nói.

– Vậy là tốt rồi.

ôn Nguyên Bồi gật đầu.

Hàn Trường Lâm phát hiện Tôn Nguyên Bồi không có chuyện gì khác muốn phân phó, liền xoay người đi ra khỏi phòng làm việc. Suy nghĩ một chút, hắn vẫn trực tiếp gọi điện thoại đến văn phòng huyện ủy. Phải biết rằng Tôn Nguyên Bồi coi trọng đối với bữa tiệc tối nay như vậy, hẳn không phải là chuyện nhỏ. Làm thư ký của Tôn Nguyên Bồi, Hàn Trường Lâm phải bảo đảm bữa tiệc tối nay không có bất kỳ bất ngờ nào xuất hiện mới được.

Tám giờ tối.

Bữa tiệc của các xí nghiệp huyện Hạnh Đường là do văn phòng huyện ủy tổ chức, lấy danh nghĩa là tạo cơ hội cho các xí nghiệp trong huyện Hạnh Đường hợp tác trao đổi. Địa điểm liền quyết định ở trong nhà khách của huyện ủy. Bữa tiệc tối như hôm nay cũng không phải lần đầu tiên được tổ chức ở nhà khách của huyện ủy. Cho nên thật ra vẫn rất có kinh nghiệm. Càng không nói ai cũng biết bữa tiệc đêm nay, Tôn Nguyên Bồi sẽ tham gia. Điều này khiến quản lý của nhà khách, Ô Dương càng không dám có bất kỳ sự thả lỏng nào.

Thật ra hiện tại cuộc sống của Ô Dương cũng không được tốt như trước kia, nhưng cũng không tính là quá tệ. Chỉ có điều dù sao lúc này cũng khác với lúc Tô Mộc còn nắm quyền. Hiện tại Tôn Nguyên Bồi là Huyện trưởng. Hơn nữa gần đây có tiếng đồn truyền tới, nói Tôn Nguyên Bồi muốn nắm lấy mình, đổi người khác tới làm người quản lý nơi này. Ở dưới tình huống như vậy, Ô Dương làm việc càng không dám có bất kỳ sơ hở nào.

Trong bữa tiệc tối any, Ô Dương đã vận dụng toàn bộ tinh lực ra làm.

Chỉ có điều Ô Dương cũng không quá chờ đợi lo lắng. Bởi vì không nói tới những điều khác, hiện tại Ô Mai chính là chủ nhiệm ban quản lý khai phá khu ủy. Hiện tại, khu khai phá có trọng lượng rất nặng ở trong toàn bộ huyện Hạnh Đường. Ô Mai lại đứng ở phía bên Nhiếp Việt. Tôn Nguyên Bồi không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, kiên quyết không đối phó với Ô Dương.

Người có chức vị thật ra phải để ý. Người càng có chức quên cao làm việc càng phải tuân theo chân lý trong đó.

– Bên kia, nhanh mang đồ ra trưng bày!

– Nói anh đấy, cái ghế bên kia là thế nào?

– Mang điểm tâm lên. Đừng để đến lúc đó chuẩn bị lung tung. Nếu như thật sự có ai làm hỏng việc, tôi tuyệt đối sẽ phạt nặng.

Mắt thấy thời gian gần tới, bữa tiệc buổi tối cũng bố trí rất tốt, Ô Dương ngồi xuống chuẩn bị công tác cuối cùng. Chỉ có điều ngay khi hắn đang chuẩn bị, bên tai đột nhiên vang lên một going nói đầy tùy ý.

– Ô Dương, tính tình của anh vẫn giống như trước đây. Thế nào, lẽ nào có lời gì không thể nói ra sao? Nếu như thật sự giống như anh nói, vậy bữa tiệc tôi nay phải làm thế nào?

– Ai?

Trong lòng Ô Dương nhất thời cảm thấy phiền não. Mình đang lo nghĩ, không ngờ vào lúc này có người lại nói ra những lời như vậy. Ô Dương cảm giác kích động, thậm chí sắp phát điên, xoay người lại quát lớn.

Nhưng khi Ô Dương xoay người nhìn thấy người đứng ở phía sau là ai, thần sắc có phần sửng sốt. Hắn không thể tin được dùng sức dụi mắt. Sau khi xác định không nhìn nhầm, hắn vội vàng lớn tiếng nói:

– Tô huyện trưởng, thật sự là anh sao?

– Đừng gọi tôi là huyện trưởng nữa. Hiện tại tôi đã không phải là huyện trưởng gì nữa.

Tô Mộc mỉm cười nói.

– Cho dù anh không phải là Huyện trưởng, trong lòng tôi, anh vẫn là Huyện trưởng duy nhất. Tô huyện trưởng, tại sao anh cũng tới đây? Chẳng lẽ anh cũng sẽ tham gia vào bữa tiệc tối nay sao?

Ô Dương kích động nói.

– Tôi chỉ đi cùng với Đường tổng đến đây thôi.

Tô Mộc thản nhiên nói.

Đường tổng Đường Tú Thi!

Ô Dương có biết Đường Tú Thi. Phải biết rằng hiện tại huyện Hạnh Đường, chỉ cần là người có chút kiến thức, đều biết Đường Tú Thi. Mà bây giờ Đường Tú Thi rõ ràng không coi trọng bữa tiệc tối nay. Cô vẫn mặc quần áo như buổi trưa. Ngay cả ý định thay quần áo khác cũng không muốn. Nhưng giống như đã nói trước đó, càng như vậy, càng khiến cô giống như hạc giữa bầy gà.

Còn có ai có thể giống như Đường Tú Thi, có đôi chân thon dài nhỏ nhắn như vậy?

– Tô huyện trưởng, Đường tổng. Để tôi đi thu xếp vị trí cho hai người.

Ô Dương nói.

– Thôi đi. Chúng tôi cũng không phải không có chân. Anh bận làm gì thì cứ làm đi.

Tô Mộc cười nói.

– Được!

Ô Dương nhìn thái độ kiên quyết của Tô Mộc, liền thức thời lui xuống. Sau khi nhìn thấy Tô Mộc tiến vào hội trường, tùy tiện tìm một chỗ, cùng Đường Tú Thi ngồi xuống, Ô Dương vội vàng đi tới một góc khuất, lấy điện thoại ra gọi điện.

– Thế nào?

Ô Mai tùy ý nói.

Hiện tại Ô Mai đang ở trong Kim Sắc Huy Hoàng. Bởi vì quan hệ của Tô Mộc, quan hệ giữa Ô Mai và Dương Tiểu Thúy, Trần Kiều đều tương đối tốt. Lại nói mọi người đều là người thông minh, biết làm thế nào mới có thể phát triển tố nhất. Cho nên quan hệ như vậy vô tình hay cố ý liền tốt hơn.

– Chị, có chuyện rồi!

Ô Dương giọng điệu sốt ruột nói.

– Hoảng hốt cái gì? Đã bao nhiêu tuổi rồi, tại soa làm việc vẫn xúc động như thế. Có chuyện gì không thể từ từ nói được sao? Nói đi!

Ô Mai lạnh giọng quát.

– Là như thế này, Tô huyện trưởng đã trở về.

– Trở về thì trở về! Ai?

Ô Mai đứng phắt dậy. Động tác như vậy khiến Trần Kiều và Dương Tiểu Thúy đêu sửng sốt.

– Lập lại lần nữa!

– Vâng. Tô Mộc Tô huyện trưởng đã trở về!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.