Nam Sủng Thần Bí, Mỹ Nhân... Cận Thị

Chương 49: Thỏa hiệp bất đắc dĩ




Đồng tiên sinh hét lên:

- Nhưng ngươi vì hắn mà cười, có phải vậy không?

Thiếu nữ ấp úng:

- Tỳ nữ... tiện tỳ...

Nàng sợ quá, ấp úng, lí nhí, cuối cùng không giải thích được, lại đưa tay ôm mặt, khóc.

Đồng tiên sinh lạnh giọng:

- Ngươi ra ngoài kia!

Thiếu nữ càng sợ hơn:

- Cầu xin... xin... tha thứ cho tiện tỳ, xin... đừng giết tiện tỳ... tiện tỳ hứa là từ nay... không dám vậy nữa!

Tiểu Linh Ngư kinh hãi, nhưng cũng bất bình, hét lên:

- Dung tha? Ngươi... chẳng lẽ ngươi giết nàng thật sao?

Đồng tiên sinh hừ một tiếng:

- Giết! Giết làm chi? Nó chỉ có cái tội là thừa lưỡi, ta cứ cắt thừa bỏ là xong. Cho từ nay, dù nó có há mồm cũng không cười thành tiếng được.

Tiểu Linh Ngư hết sức hãi hùng.

Chàng gằn giọng:

- Nàng chỉ cười mấy tiếng, mà ngươi lại cắt lưỡi nàng. Ngươi làm như thế được sao?

Đồng tiên sinh lại hừ một tiếng:

- Cũng tại ngươi đó, ngươi chọc cười nó, nó không nhịn được, phải cười!

Nhưng tại sao nó không nhịn được?

Nó phải nhịn cười kia mà!

Tiểu Linh Ngư quát:

- Ta thuật chuyện vui, nàng nghe vui mà cười, có tội chi đâu? Ngươi thấy nàng cười rồi sinh ghen phải không?

Đồng tiên sinh vung tay quạt ra, Tiểu Linh Ngư không kịp tránh, hứng trọn cái tát đó, ngã ngửa người ra.

Bị đánh ngã, chàng càng tức, quát to hơn:

- Đánh đi, cứ đánh, chẳng quan hệ gì, nhưng ngươi không được ghen rồi viện lí lẽ hành hạ nàng.

Đồng tiên sinh trừng mắt tóe lửa hét:

- Ngươi bênh vực nàng?

Bà giận quá, toàn thân run run, mặt có lẽ phải xanh hơn chiếc mặt nạ đồng xanh bên ngoài.

Tiểu Linh Ngư cao giọng:

- Ngươi nói đúng, tại ta nên nàng cười.

Ngươi muốn làm gì, cứ nhằm vào ta, đừng vơ quàng đến nàng, nàng vô can mà!

Đồng tiên sinh rít lên:

- Được!

Được!

Ngươi thà chịu đánh chứ không muốn ta phạt nàng. Ngươi giống cha ngươi như tạc. Một loại đa tình như nhau!

Để phát tiết cái gì đang bừng dậy tràn ngập tâm tư, Đồng tiên sinh vung tay.

Bàn tay của bà chạm phải gương mặt tròn tròn của thiếu nữ, thiếu nữ bị bắn tung ra ngoài cửa.

Một tiếng bịch vang lên, không một tiếng rú nào tiếp nối.

Vĩnh viễn, thiếu nữ không rú nữa, vĩnh viễn nàng không cử động được nữa.

Nàng đã theo về tổ tiên rồi! Chẳng rõ cái chưởng của Đồng tiên sinh, hay cái rơi đó, đưa đường nàng về cõi hư vô!

Tiểu Linh Ngư vụt đứng lên, trừng mắt nhìn Đồng tiên sinh, hét:

- Ngươi giết nàng? Ngươi giết nàng thật sự?

Đồng tiên sinh còn giận run, song bà ngẩng mặt lên không bật cười cuồng dại:

- Phải! Ta giết nàng, nàng sẽ không còn dịp trốn đi với ngươi!

Tiểu Linh Ngư vừa kinh ngạc, vừa nổi giận:

- Ngươi điên phải không? Nàng trốn đi với ta? Ai mớm cho ngươi cái ý tưởng quái dị đó?

Đồng tiên sinh bĩu môi:

- Ta linh cảm như vậy. Nếu để nàng trốn đi với ngươi, ta phải bận tâm đi tìm, mà có tìm thì cũng muộn rồi!

Tiểu Linh Ngư trừng mắt rít lên:

- Ngươi điên rồi! Đúng là ngươi nổi cơn điên! Ta cứ tưởng là ngươi chỉ lạnh lùng, vô cảm, không ngờ ngươi ác độc quá chừng! Đối với một nữ nhân, ngươi nỡ có thái độ đó, thì thật là ngươi không còn nhân tính nữa. Hà huống nữ nhân đó là người từng sống bên ngươi qua bao năm tháng.

Chàng càng nói càng phẫn nộ, càng phẫn nộ lại càng nói, nói hăng nói nặng chưa hả, chàng lại còn vung quyền đánh tới.

Đánh, để chứng tỏ là chàng phẫn nộ cực độ, chứ làm gì chàng đánh nổi đối tượng?

Biết vậy, chàng vẫn đánh, cho hả phần nào.

Tuy nhiên, chàng cũng vận dụng toàn lực bình sinh mà đánh, phối hợp võ công của hai phái Võ Đương và Côn Lôn tung ra một chưởng pháp kỳ quái.

Chưởng pháp đó, chàng đã học trong quyển tạp lục của những kỳ nhân ghi chú tại địa phủ mà chàng và Giang Ngọc Lang nhặt được rồi bị Tiêu Mê Mê cướp đi, sau nhờ nước lụt, cả hai đoạt lại.

Nhưng, như đã nói, chiêu chưởng đó dù kỳ quái, phát xuất trước một Đồng tiên sinh, chẳng khác nào một khối băng giá nhỏ nhoi được quăng vào biển lửa, khối băng giá đó tan biến gấp, và trở thành lửa như thường!

Đồng tiên sinh chỉ cần gập người lại làm đôi, tạo một khoảng hổng ở trung bộ, tay quyền của Tiểu Linh Ngư đánh vào khoảng hổng đó.

Chẳng những chàng không đánh trúng, trái lại tay chàng gặp một lớp chân khí hộ thể bắn dội trở về, rồi chàng chập choạng người, lùi lại mấy bước, ngã xuống.

Chàng không thọ thương, bất quá chàng khủng khiếp trước bản lĩnh tuyệt diệu của Đồng tiên sinh.

Đồng tiên sinh nhìn chàng cười lạnh, thốt:

- Tài nghệ của ngươi, bất quá chỉ đủ dùng mà cầm cự với Hoa Vô Khuyết trong vòng năm mươi chiêu là cùng, ta cứ tưởng dù sao thì ngươi cũng tương đương với hắn! Không ngờ ngươi kém quá, kém đến độ chính ta phải thất vọng luôn! Vì Hoa Vô Khuyết giết ngươi quá dễ dàng, và một cuộc đấu như vậy nào có hứng thú gì?

Tiểu Linh Ngư nghiến răng:

- Ta hơn, ta kém hắn, điều đó có liên quan gì đến ngươi chứ?

Đồng tiên sinh hỏi:

- Chẳng lẽ ngươi không muốn thắng hắn?

Tiểu Linh Ngư hừ một tiếng:

- Ta muốn rồi sao? Không muốn rồi sao?

Lạ lùng thay, Đồng tiên sinh lại không nổi giận. Trái lại, bà ta lấy trong mình ra một quyển sách bằng lụa màu vàng rất mỏng, bà từ từ thốt:

- Trong đó có ba chiêu hóa giải võ công của Di Hoa cung, nếu trong vòng ba tháng ngươi luyện tập thuần thục thì dù cho ngươi không thắng nổi Hoa Vô Khuyết, ngươi cũng có thể giữ lại quân bình qua một thời gian lâu.

Đột nhiên, bà ta lại muốn truyền võ công cho Tiểu Linh Ngư!

Một sự kiện mà hầu hết những người học võ đều mơ tưởng, một diễm phúc từ cung trời rơi xuống!

Tiểu Linh Ngư không dám tin nơi tai, nơi mắt của mình, rồi chàng sờ soạng, nắn nót quanh mình, xem có phải là mình đang nằm mơ hay tỉnh.

Lâu lắm, chàng mới hỏi:

- Ngươi... ngươi có ý tứ gì?

Đồng tiên sinh quăng quyển sách đến trước mặt chàng, cười lạnh rồi trở ra, không đáp.

Tiểu Linh Ngư hét lên:

- Ngươi muốn cho Hoa Vô Khuyết giết ta, sao ngươi lại còn muốn ta giết Hoa Vô Khuyết? Cái gì mà điên điên đảo đảo thế chứ? Ngươi có cái quái tật gì chứ?

Đồng tiên sinh đột nhiên quay mình lại, lạnh lùng thốt:

- Đời của ngươi, phải đi đến cái kết cục bi thảm, số mệnh đã định cho ngươi như vậy rồi, thì dù cho ngươi giết Hoa Vô Khuyết, hay Hoa Vô Khuyết giết ngươi cũng thế thôi, ngươi phải bi thảm, bởi sự kiện đó phải diễn tiến và diễn tiến ngược với ý muốn của ngươi, tuy ngươi chủ động được tình hình nếu không hoàn toàn thì cũng một phần nào đó.

Tiểu Linh Ngư hét lên cuồng loạn:

- Ngươi nói là cũng thế thôi, nói như vậy nghe sao được chứ? Một con người đã bị giết, là gặp một thảm cảnh đã đành, nhưng một con người giết được kẻ toan giết, là gặp một may mắn chứ, hai cảnh khác nhau xa, sao ngươi lại cho rằng giống nhau, sao ngươi lại cho rằng đồng một kết cuộc bi thảm? Ngươi... ngươi... có phải cái cứu cánh của ngươi là...

Song, chàng có nói nữa cũng vô ích, bởi Đồng tiên sinh đã bước ra khỏi phòng rồi, và bà đã đi xa rồi.

Chẳng những thế, lúc ra khỏi phòng, bà lấy chân đạp vào cánh cửa, cánh cửa đóng lại, bật kêu một tiếng ầm.

Tiếng ầm ngăn chặn câu nói của chàng, mà cũng át cả tiếng nói của chàng.

Chàng quay nhìn lại, thấy đôi mắt của thiếu nữ còn đứng đó long lanh giữa khuôn mặt thảm.

Nàng khóc!

Trên đời, dù cho kẻ nào ranh quái đến đâu, cũng chẳng dám trêu một người đang khóc.

Thế nhân có thể chém giết nhau để giành chỗ đứng giữa dòng đời, song chẳng ai nỡ trêu niềm đau khổ của đồng loại.

Tất cả mọi người phải tôn trọng sự đau khổ của đồng loại. Đó là cái điểm tối thiểu của nhân tính, mất điểm đó, con người không còn là con người nữa, con người trở thành thú vật rồi.

Thiếu nữ vẫn đứng như pho tượng, để mặc cho hai dòng lệ tuôn dài theo má, xuống cổ, xuống áo, không đưa tay ngăn chặn, lau khô.

Nàng không dám lau lệ vì không dám cử động, hay nàng không buồn lau?

Tiểu Linh Ngư thở dài, để mặc cho nàng buông thả ý tình theo niềm thống khổ đang trào ra.

Chàng nhặt quyển sách nơi mặt nền, mở ra xem.

Quả thật, trong quyển sách có ba chiêu thức tuyệt diệu. Mỗi chiêu rất giản đơn, song lại có công hiệu phi phàm. Tiểu Linh Ngư từng thấy Hoa Vô Khuyết thi triển tài năng, chàng công nhận ba chiêu này là khắc tinh của sở học cao diệu của Hoa Vô Khuyết.

Những sự ghi chú trên quyển sách rất rành rẽ, lời chỉ dẫn rõ ràng kèm theo những hình vẽ rất chính xác.

Nếu không hiểu rõ tuyệt học của Di Hoa cung, nhất định chẳng một ai phác họa ba chiêu đó một cách tinh tường như thế được.

Võ học của Di Hoa cung là một cái gì bí mật nhất trên đời, Đồng tiên sinh sao lại biết rõ như vậy, thế chẳng phải là một sự kiện lạ lùng sao?

Nhưng về sau thì sao chẳng biết, chứ hiện tại thì chàng không hề phát giác ra sự lạ lùng đó.

Chẳng phải chàng không truy ra nổi, có điều hiện tại chàng chẳng muốn tưởng đến việc gì cả, chàng nhìn quyển sách mà sững sờ rất lâu, thần hồn như xa vắng...

Không lâu lắm, có người mang bữa ăn vào.

Thức ăn gồm những thứ thượng hảo hạng, nấu nướng theo lối Tứ Xuyên, những thứ mà Tiểu Linh Ngư ưa thích nhất chàng từng kê khai cho Đồng tiên sinh biết.

Lại có một bình rượu Hoa Điêu, thứ lâu năm.

Tiểu Linh Ngư mỉm cười, cứ uống, cứ ăn. Chàng có nhã ý chừa lại một phần, cái nhã ý đó vì sao mà có, chỉ mỗi một mình chàng biết mà thôi.

Và chàng lẩm bẩm:

- Ăn, không ăn, tùy ngươi, ta lựa những thứ ít cay nhất, dành lại đó cho ngươi!

Thiếu nữ vẫn đứng bất động, đứng lâu như vậy mà nàng không hề run tay, run chân, quả thực cũng có công phu thâm hậu lắm!

Nhưng nhìn kỹ, tất thấy có một cuộc giằng co trong tâm tư của nàng.

Ăn? Không ăn?

Đúng ra, không hẳn là có sự giằng co giữa sự ăn với không ăn.

Nàng đang suy trõ rệt, cân phân lợi hại của một quyết định nào đó. Sau cùng, chừng như nàng lấy được thái độ rồi quay nhanh người, với tay chụp những món ăn, ăn vội ăn vàng, có bao nhiêu ăn hết bấy nhiêu như đói từ nhiều ngày qua.

Tiểu Linh Ngư hết sức kỳ quái, trố mắt nhìn nàng ăn.

Nàng thản nhiên ăn không hề ngượng nghịu, như chẳng có ai trước mặt nàng, như những thức ăn đó là phần sở hữu của nàng, người ta có bổn phận cung cấp cho nàng.

Nàng ăn no rồi, lại cố ăn thêm, ăn cho kỳ hết những thức đó.

Không kể những món khác, thừa làm cho nàng no, nàng ăn sau cùng nửa con vịt, ăn ráng mà còn ăn được như vậy, nghĩ cũng đáng phục mà cũng đáng lấy làm kỳ.

Chiếc đồng hồ trong gian phòng không chứa nước mà lại chứa cát, cát rơi từng hạt, từng hạt xuống chiếc mâm.

Hạt cát rơi, là hạt sống của con người rơi, hạt sống rơi dần, rơi dần theo hạt cát.

Cát trong đồng hồ rơi hết, lại được chứa đầy, để tiếp tục rơi, nhưng hạt sống đi, là cầm như mất, mà kiếp người giới hạn trong trăm năm, thử hỏi cái hạn trăm năm đó, tích trữ được bao nhiêu hạt sống?

Cát rơi từng hạt, thời gian qua từng bước, thời gian trong lúc này đối với Tiểu Linh Ngư quí báu làm sao!

Huống chi, hạn định trăm năm của một con người trong triệu ức người nhưng hạn định của chàng rút ngắn lại còn ba tháng?

Mà đã mấy hôm qua rồi, hạn định ba tháng đó chỉ còn lại cho chàng hơn hai tháng thôi?

Thiếu nữ kia ăn, không nhìn đến cát rơi từng hạt, chàng không ăn nữa cũng chẳng có việc gì làm, chàng nhìn cát rơi.

Chàng nhếch nụ cười khổ!

Tất cả đều giục giã chàng, tất cả đều xô đẩy chàng vào vòng tay của Hoa Vô Khuyết!

Hay đúng hơn, xô đẩy chàng đến dưới lưỡi guơm của Hoa Vô Khuyết.

Kể cả cái vô tri, vô tình nhất là thời gian cũng giục giã chàng! Cát rơi, chàng làm sao được bây giờ? Bởi cát rơi là một tượng trưng của bước thời gian đi, chàng ngăn cát rơi, thời gian có dừng lại chăng?

Chẳng biết chàng buồn hay thản nhiên?

Nụ cười khổ đã biểu hiện tâm tư chàng lắm lắm!

Bỗng thiếu nữ rời chỗ đứng! Một sự kiện lạ lùng thứ hai nữa đó! Tiểu Linh Ngư sững sờ nhìn nàng.

Nàng tiến đến trước mặt chàng, hỏi gọn:

- Ngươi còn ăn được nữa thôi?

Nàng ăn, nàng bước, rồi nàng cất tiếng!

Ba sự kiện lạ lùng! Tiểu Linh Ngư suýt nhảy dựng lên, tưởng chừng nàng điên loạn lên rồi. Vì có điên loạn nàng mới có thể làm những sự phi thường đó.

Nàng tiếp luôn:

- Bây giờ, ta có thể nói chuyện với ngươi, chúng ta nói chuyện với nhau, không sợ một ai đến quấy rầy nữa!

Nào phải chỉ quấy rầy suông, nếu có người đến đây là nàng phải chết luôn theo bạn của nàng!

Lấy lại bình tĩnh, Tiểu Linh Ngư điểm một nụ cười, đáp:

- Cái bụng của ta phình ra như thế này, suýt vỡ đó, dù là một con kiến ta cũng nuốt không trôi, nuốt kiến vào, chứa nó vào đâu?

Thiếu nữ trầm giọng:

- Ta khuyên ngươi, còn ăn được cứ ăn, chứ trong hai hôm sau nầy, chúng ta chẳng có cái gì mà đưa vào miệng đấy! Hãy ăn bù trừ đi là vừa.

Tiểu Linh Ngư kinh hãi hỏi:

- Tại sao thế?

Thiếu nữ quắc mắt, bắn tinh quang sáng rực, gằn từng tiếng:

- Chỉ vì bắt đầu từ giây phút này, chúng ta thực hiện một cuộc tẩu thoát. Trên con đường đi tìm sự sống, biết đâu chúng ta có dịp tìm được cái ăn cái uống trong nhiều hôm? Cho nên, hiện tại ta có cách bù trừ, thì cứ bù trừ, càng bù trừ được nhiều càng hay.

Tiểu Linh Ngư sững sờ, nhìn nàng trân trân.

Chàng tự hỏi, chính chàng từ cung trời rơi xuống, hay nàng từ nơi đó mà đến với chàng!

Trốn! Chàng không tưởng đến điều đó, chứ đừng nói là thực hiện!

Chàng ấp úng:

- Trốn?... Cô nương nói là... trốn?

Thiếu nữ gật đầu:

- Phải. Vừa rồi, ta ăn như vậy, là để có đủ sức thoát ly thôi!

Tiểu Linh Ngư kêu khẽ:

- Nhưng Đồng tiên sinh...

Thiếu nữ gạt ngang:

- Hiện tại là giờ nhập định của người, ít nhất cũng phải hai giờ sau, người mới rời tịnh thất. Trong thời gian nhập định chẳng khi nào người đến đây!

Tiểu Linh Ngư trố mắt:

- Cô nương dám quả quyết?

Thiếu nữ trầm giọng:

- Cái tập quán đó, từ mấy mươi năm qua rồi, ngày nào cũng nhưng ày ấy, ở đâu cũng thế, chẳng bao giờ người bỏ quên, chẳng bao giờ người biến cải. Cứ theo lời truyền thuyết thì độ hai mươi năm trước đây đã có một nữ nhân, thân phận như ta, cũng lợi dụng giờ này mà tẩu thoát.

Tiểu Linh Ngư chợt tỉnh ngộ:

- Thì ra, lão ấy vừa rồi thốt ra những lời khó nghe, là vì lão sợ sự việc ngày xưa tái diễn một lần nữa!

Thiếu nữ chợt khóc.

Nàng hỏi qua nức nở:

- Ngươi có biết thiếu nữ bị giết vừa rồi đó là ai chăng?

Tiểu Linh Ngư ạ lên một tiếng:

- Có quan hệ với cô nương? Cô nương gọi nàng là... là...

Thiếu nữ càng khóc, thảm thê hơn:

- Nàng là đồng bào tiểu muội của ta đó!

Tiểu Linh Ngư sững sờ.

Lâu lắm, chàng thở dài, lẩm nhẩm:

- Tại hạ lỗi quá, đáng lẽ tại hạ không nên chọc cười vị cô nương đó...

Thiếu nữ căm hờn:

- Em gái ta theo hầu người từ bảy năm qua rồi, nào phải mới ngày qua, ngày kia đâu! Thế mà vì một chuyện nhỏ mọn, người nỡ hạ độc thủ! Còn ngươi có quen biết chi với chị em ta, ngươi lại khẳng khái biện hộ, phản kháng, không ngại đánh nhau với người...

Tiểu Linh Ngư hỏi:

- Vì nguyên nhân đó, cô nương mạo hiểm cứu tại hạ?

Thiếu nữ tức tởi:

- Người thực sự không còn là con người nữa! Người không xem bọn ta là con người, ta dù sống tại đây ăn ngon, mặc đẹp, có khác nào ta sống dời phần mộ?

Không còn biết sinh thú là gì nữa...

Tiểu Linh Ngư cau mày:

- Thế tại sao cô nương cam tâm phục dịch cho lão ta?

Thiếu nữ giải thích:

- Chị em ta là hai trẻ mồ côi, từ nhỏ bị đời khinh phụ, bọn ta vào ngưỡng cửa của người, cảm thấy như vào cửa thiên đàng, bọn ta cao mặt, cao mày, đời còn kẻ nào dám ngó ngoáy bọn ta? Ngờ đâu, bọn ta học xong võ công, tưởng rằng đem cái võ công đó trang trải những mối thù ngoài đời, người lại quản thúc bọn ta tại đây, người bắt chúng ta làm nô lệ, chẳng những thế người còn cấm chúng ta nói năng trò chuyện với nhau, có hôm suốt ngày chúng ta chẳng mở miệng được!

Tiểu Linh Ngư thở dài:

- Tịch mịch! Trường cửu tịch mịch! Tịch mịch là vùng đất chết, không một sinh thú nào vương nổi! Tuy không thống khổ, song tịch mịch còn khó chịu hơn mọi thống khổ trên đời. Huống hồ, trường cửu tịch mịch!

Bỗng chàng cầm bàn tay lạnh như giá băng của nàng, trầm giọng hỏi:

- Tuy việc kia xảy ra cách hơn mười mấy năm rồi, tại hạ tưởng lão ta phải đề phòng, và cuộc bố trí quanh vùng phải được cực kỳ nghiêm mật, như thế chúng ta làm sao thoát đi?

Mãi đến bây giờ, vành môi của nàng mới hé mở, một nụ cười có lẽ là nụ thứ nhất trong đời nàng.

Nàng tiếp:

- Nếu đúng là ở trong khu cấm cung của người, thì chúng ta dù có cánh cũng không bay khỏi, vĩnh viễn chúng ta chẳng có một cơ hội nào thoát đi. Nhưng ở đây thì khác. ở đây là nơi người tạm dừng chân vậy thôi!

Dừng một chút, nàng tiếp luôn:

- Hà huống, địa phương này do ta khám phá ra, mà cũng do chính ta bố trí hệ thống canh phòng quanh vùng, có thể là chúng ta không thoát lọt, nhưng dù sao thì hy vọng vẫn có, có hy vọng là chúng ta cứ thử thách với số mạng xem. Ngươi biết chứ, thà thử thách mà có thể gặp may mắn, hơn là ngồi yên tại đây mà chờ cái chết!

Tiểu Linh Ngư đảo mắt nhìn quanh một lượt, lại hỏi:

- Thế nơi đây là địa phương nào?

Thiếu nữ đáp:

- Một ngôi miếu.

Tiểu Linh Ngư kêu lên:

- Đây là một ngôi miếu à?

Nằm mộng, chàng cũng chẳng tưởng là một ngôi miếu, với những vật cực kỳ quí báu, mường tượng được vận chuyển từ hoàng cung đến đây.

Nhất là mùi thơm kia, một mùi thơm mà tất cả các ngôi miếu trên thế gian chẳng hề có.

Thiếu nữ tiếp:

- Đây là một tòa cổ miếu rất thanh tịnh. Bọn chúng ta phải vất vả trong một ngày tròn mới trang trí được như vầy.

Tiểu Linh Ngư thở dài:

- Các vị cũng có tài tháo vát đáng phục!

Bỗng chàng cười mấy tiếng rồi thốt:

- Thời gian quí lắm cô nương ơi, đã muốn đi, chúng ta nên đi ngay, giành được giây phút nào thì cứ giành, ra khỏi nơi đây rồi, mặc tình chúng ta đàm đạo, tại hạ có thể hầu chuyện cô nương suốt mấy hôm liền không biết chán!

Thiếu nữ lắc đầu:

- Hãy khoan! Chúng ta cần phải chờ một người.

Người đó đến rồi, chúng ta mới có thể ra đi được.

Chứ nếu không chắc chắn là chúng ta sẽ bị bắt lại.

Tiểu Linh Ngư trố mắt:

- A!...

Thiếu nữ gật đầu:

- Người đó đến đây, không thấy chúng ta sẽ báo động lên, chủ nhân lập tức ra lệnh truy tầm, chặn các nẻo đường.

Ngươi phải biết cái gì dành cho chúng ta khi bị bắt lại, nhất là ta! Ta lãnh hình phạt ta, ta lãnh luôn hình phạt của người đã trốn trước ta, từ hai mươi năm qua...

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Có lí! Có lí! Tại hạ sơ ý quá, chừng như tất cả nữ nhân đều ít nhiều cẩn thận, có những suy tưởng rất tế nhị...

Thiếu nữ nhìn chàng:

- Ngươi quen rất nhiều nữ nhân?

Tiểu Linh Ngư cười khổ:

- Tại hạ hy vọng càng ít quen càng có lợi hơn, giả như cái số nữ nhân mà tại hạ bất hạnh phải quen biết đó cứ mỗi ngày giảm thiểu một nàng, thế gian này là cõi thiên đàng của tại hạ!

Chàng hỏi lại:

- Còn cô nương? Có quen với nam nhân nào chưa?

Thiếu nữ lạnh lùng:

- Chẳng một tên nào!

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Nhưng hiện tại thì quen được một rồi, hiện tại thì có tại hạ đây! Tại hạ họ Giang, tên Linh Ngư, còn cô nương?

Thiếu nữ trầm ngâm một lúc:

- Ngươi cứ gọi là là Thiết Bình Cô.

Tiểu Linh Ngư giật mình, nhưng nhếch nụ cười khổ, thốt:

- Cô nương họ Thiết! Tại sao nữ nhân mang họ Thiết nhiều quá!

Bỗng, thiếu nữ khoát tay, ngăn chặn chàng.

Vừa lúc đó, có tiếng động nơi cửa, Tiểu Linh Ngư lập tức nhào lên giường, nằm bất động.

Một thiếu phụ vận áo tím, mặt lạnh lùng, cùng đi với một thiếu nữ, bước vào phòng.

Thiết Bình Cô đứng nguyên tại chỗ, không buồn bước tới chào hỏi, không buồn nói năng nửa tiếng.

Thiếu nữ đến trước mặt nàng, thốt:

- Em gái ngươi đã chết rồi!

Thiết Bình Cô đáp, như thốt từ đáy mồ vọng lên:

- Ta biết rồi.

Thiếu nữ hỏi:

- Ngươi có đau lòng chăng?

Thiết Bình Cô hừ một tiếng:

- Nếu ta đau lòng, hẳn là ngươi vui lòng lắm?

Thiếu nữ quay mình, đôi mắt người phẫn nộ, đôi mắt đó lại hướng qua Tiểu Linh Ngư.

Tiểu Linh Ngư cũng nhìn nàng, nhăn mặt khỉ với nàng.

Thiếu phụ đã thu dọn bát đĩa đũa chén xong rồi, mang cả ra ngoài. Thiếu nữ thốt:

- Ngươi có thể đi được rồi!

Tiểu Linh Ngư giật mình, gượng điểm một nụ cười:

- Ngươi bảo ai? Bảo ta à? Ta có thể đi được rồi à?

Thiếu nữ nhìn sang Thiết Bình Cô, rồi cười lạnh:

- Tự nhiên là ngươi biết ta nói với ngươi.

Nàng gằn từng tiếng, tiếp:

- Tại sao ngươi chưa đi?

Tiểu Linh Ngư giật mình lượt nữa, con tim chàng đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Thiết Bình Cô lạnh lùng không kém:

- Ai nói rằng ta đi?

Thiếu nữ bĩu môi:

- Hiện tại đã đến lúc ngươi đổi phiên rồi. Ta bảo ngươi đi, là đi về mà nằm nghỉ.

Ta có nói ngươi đi đâu xa? Ta có nói chi đến gã ấy đâu? Gã chen vào, thì ta xô gã cho bõ ghét vậy mà.

Thiết Bình Cô không nói gì nữa, quay mình bước ra ngoài.

Thấy nàng bước đi, Tiểu Linh Ngư khẩn trương vô cùng nhưng khẩn trương cũng vô ích, bởi chàng có dám ngăn chặn hoặc làm gì khác hơn?

Thiếu nữ nhìn chàng, hỏi:

- Chừng như ngươi không muốn cho nàng ấy ra khỏi phòng này?

Tiểu Linh Ngư ngáp dài:

- Nàng đi là phải! Chứ cứ nhìn cái bản mặt gái già đó, ta hết chịu nổi! Tuy ngươi không hơn gì nàng, song ít nhất ngươi cũng là một kẻ mới, mà mới thì dù sao cũng dễ chịu cho ta hơn cũ! Bình sanh, ta rất ghét cũ! Bình sanh ta ghét cũ, thích mới. Ta chủ trương yểm cựu, nghinh tân mà.

Thiếu nữ cười lạnh:

- Ngươi dám nhìn thẳng vào mặt ta, ta móc đôi mắt ngươi ngay!

Tiểu Linh Ngư trông thấy Thiết Bình Cô len lén trở lại, cố ý bật cười lớn:

- Cái miệng ngươi thì nói là không muốn nhìn ta, chứ cái tâm của ngươi lại hướng về ta, cái tâm của ngươi điều khiển đôi mắt ngươi về ta, song ngươi cố tránh né, biết đâu ngươi đang cầu trời khấn phật cho ta nhảy tới ôm ngươi vào lòng mà nâng niu, mà hôn, mà hít? Chắc chắn là ngươi có sự mong ước đó, cho nên ngươi mới bảo nàng ấy rời khỏi gian phòng này, để một mình ngươi chờ sự mong ước trở thành sự thực!

Thiếu nữ giận đến biến sắc mặt, run run giọng hỏi:

- Ngươi dám nói với ta như vậy à?

Tiểu Linh Ngư lè lưỡi:

- Ngươi có phải là hổ cái đâu? Tại sao ta không dám nói? Cho ngươi biết ta còn muốn cắn ngươi mấy miếng nữa đấy.

Thiết Bình Cô đã đến sau lưng thiếu nữ, rất gần.

Chàng cố ý khích nộ thiếu nữ, nàng càng giận điên, sự việc càng diễn tiến thuận lợi.

Thiếu nữ hét to:

- Ngươi đừng tưởng là ta không giết ngươi được rồi muốn nói gì cứ nói! ít nhất, ta cũng đánh ngươi được một vài tát tai.

Nhưng nàng chưa kịp vung tay, đầu nàng đã gục xuống, rồi thân mình hơi chồm tới, đoạn ngã luôn xuống nền.

Nàng không kịp hừ một tiếng khẽ.

Thiết Bình Cô ở phía sau, sẽ tay chặt xuống cổ thiếu nữ.

Tiểu Linh Ngư nhảy xuống nền, hỏi gấp:

- Cô nương không sợ bị phát hiện sao?

Thiết Bình Cô lạnh lùng:

- Thời cơ ở đây quí hơn ngọc ngà vàng bạc, có thời cơ là không thể bỏ qua, lỡ thời cơ là hủy diệt cả một đời ta phải mạo hiểm. Hà huống, ở tại tòa cổ miếu này, chẳng ai quan tâm đến ai, dù cho nàng có vắng mặt ba hôm liền cũng không ai hỏi han tìm kiếm nàng.

Thốt xong, Thiết Bình Cô nhích chiếc giường rời khỏi vách độ nửa thước, rồi đưa tay mò mò nơi vách, một lúc sau nơi đó bức tường từ từ hở ra, bày một lối đi vừa người chui lọt.

Thiết Bình Cô lách mình vào kẽ hở đó, đồng thời bảo:

- Theo ta gấp!

* * * * *

Bên trong vách, chẳng phải chỉ có một con đường duy nhất, mà có đến cả trăm đường, quanh co khúc khuỷu, đoạn nào cũng dài chừng như vô tận, chẳng biết những con địa đạo đó đưa về đâu.

Càng đi tới, Tiểu Linh Ngư càng nghe mùi ẩm thấp nực nồng, đã mấy lần dợm nôn mửa.

Nhưng niềm vui làm chàng quên đi những mùi khó thở đó, đi một lúc lâu, chàng hỏi:

- Hệ thống địa đạo này, ngươi mới phát giác đây, hay đã biết từ lúc tìm được tòa cổ miếu? Tại sao một địa điểm như thế này lại có lối thông bí mật?

Bây giờ, chàng không cần gọi nàng với hai tiếng cô nương nữa. Thà gọi cộc lốc bằng tiếng ngươi, xem ra có vẻ thân thiện hơn, bởi hiện tại thì cả hai đồng cảnh ngộ, cái cảnh của những tên tử tù vượt ngục, cả hai không vì một lí do nào mà bất mãn với nhau, ít nhất cũng trong cuộc phiêu lưu này.

Thiết Bình Cô đáp:

- Ta phát hiện ra sự bí mật này lúc ta dọn dẹp để chờ chủ nhân tới ở.

Rồi nàng tiếp:

- Cứ theo sự suy đoán của ta thì hệ thống địa đạo và tòa miếu cổ này được kiến tạo trong thời loạn Ngũ Hồ, lúc đó hải khấu, cường đạo hoành hành không ai chịu nổi, nhân mạng rẻ hơn một con chó, một con gà, người ta phần đông đều xuống tóc xuất gia, mượn chiếc đầu trọc làm phương tiện tự vệ. Nhưng cái đầu trọc vẫn chưa đảm bảo an toàn như ý muốn, bởi những kẻ khát máu bất chấp phàm tục hay xuất gia, do đó cái họa thảm sát tràn lan đến những ngôi chùa miếu. Hạng người tu hành bất đắc dĩ đó mới nghĩ ra việc kiến tạo hệ thống địa đạo phức tạp này, để tùy thời ẩn nấp trốn tránh bọn hung tàn.

Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:

- Ta và ngươi có đồng một nhận xét, chắc chắn là những nữ nhân khác chẳng khi nào suy luận chính xác như ngươi!

Thiết Bình Cô mát dạ biết bao! Tuy nhiên nàng cũng vờ kinh ngạc:

- A!...

Tiểu Linh Ngư tán luôn:

- Đúng là ngươi có đầu óc! Nữ nhân trên đời này, thắp đuốc mà tìm một nàng có đầu óc như ngươi, ít nhất cũng phải mất hàng năm công phu, may ra mới gặp! Than ôi! Tại sao trời sinh ra mỗi người có một chiếc đầu, mà đầu của đa số lại trống rỗng!

Nhất là nữ nhân! Nữ nhân dù có đẹp, cái đẹp đó chẳng đáng giá gì, bởi họ có một chiếc đầu trống rỗng! Họ cho rằng đẹp là đủ lắm rồi, họ lầm to. Đành rằng họ đẹp, song chỉ đẹp ở một khía cạnh thôi, chứ một người có đầu óc mới đúng là một người đẹp hoàn toàn!

Thiết Bình Cô điểm một nụ cười:

- Ngươi nói cũng có lí, nhưng phải quy lỗi về cho nam nhân mới hợp lí hơn.

Tiểu Linh Ngư chớp mắt:

- A...

Thiết Bình Cô tiếp:

- Nam nhân không thích gặp gỡ những nữ nhân có đầu óc, nam nhân sợ nữ nhân khôn ngoan hơn, do đó một thiếu nữ nào bất hạnh mà lỡ thông minh đi rồi, thiếu nữ đó lại giả vờ ngu ngốc, yếu hèn. Nam nhân luôn luôn sính cường, muốn tỏ ra mình là bức bình phong che chở cho nữ nhân, bảo bọc, hộ vệ muôn mặt. Nam nhân không thích nữ nhân vưon mình ngang họ, vượt họ, thì nữ nhân tội gì chẳng ngồi không thụ hưởng, để cho nam nhân quần quật suốt đời tranh thủ sinh kế? Thì cần gì có đầu óc?

Nếu có, lại càng thêm nhọc công che giấu!

Tiểu Linh Ngư cười lớn:

- Như vậy là ta lầm rồi! Thì ra, nam nhân mới là kẻ ngốc, trời sinh ra nam nhân là để làm nô lệ cho nữ nhân. Ta lấy làm lạ, ngươi chưa hề tiếp xúc với một nam nhân nào, mà sao ngươi hiểu nam nhân rõ như bàn tay?

Thiết Bình Cô điềm nhiên:

- Trời sinh ra nữ nhân, sinh luôn cái tính sáng suốt! Nữ nhân hiểu rõ nam nhân, chứ nam nhân vĩnh viễn chẳng hiểu nổi nữ nhân!

Tiểu Linh Ngư thở dài:

- Ngươi nói đúng! Một nam nhân nào tự hào là mình hiểu rõ nữ nhân, nam nhân đó nhất định phải chịu khổ sở lâu dài hơn! Có thể là họ khổ suốt đời, nếu còn tự hào hiểu nữ nhân suốt đời!

Lúc đó, cả hai hết sức sợ hãi, họ sợ nhiều nỗi lắm, cho nên họ cần nói chuyện với nhau, họ nói chuyện để quên đi bao nhiêu sợ hãi. Có nói chuyện họ mới trấn định được tâm thần.

Và trong trường hợp này, nếu họ không giữ được sự trấn định là cầm như thua cuộc.

Một cuộc thử thách bằng giá sinh mạng của họ.

Hệ thống địa đạo phức tạp, mỗi đoạn đường lại quá dài, đoạn nào cũng tối tăm, họ đi tới như đi vào vô định, họ đi giữa cơi hoang, vĩnh viễn không gặp một sinh vật.

Thì bảo sao họ không sợ?

Họ sợ từ phía sau tới, họ sợ những cái chờ đón phía trước, họ sợ từ hai bên, từ trên đầu, từ dưới chân.

Nhưng khổ nỗi, sợ thì nhiều mà chẳng biết mình sợ gì!

Nói chuyện mãi rồi cũng hết chuyện, chuyện hết rồi thì họ hồi hộp lo âu, nỗi sợ trở lại như thường.

Một trường hợp như vậy, họ chịu làm sao thấu?

* * * * *

Đường càng vào sâu, không khí càng ẩm thấp.

Hai bên vách trơn khôn tả, trơn như pha lê, nhưng khác pha lê ở chỗ ướt át.

Vách lại cứng.

Nếu chỗ nào không trơn, thì có đá nhô ra dài ngắn bất đồng, rêu bọc quanh, rủi mà vấp ngã, đầu chạm vào đó, hẳn phải vỡ sọ chết ngay.

Hơn thế, đường đi càng lúc càng gồ ghề, đã vậy lại có chỗ cao lên, chỗ thấp xuống.

Tiểu Linh Ngư hỏi:

- Có phải tòa cổ miếu tựa mình vào vách núi chăng?

Thiết Bình Cô không đáp, lấy trong mình ra một mồi đánh lửa, bật lên.

Họ nhận ra, nơi đó đúng là ruột núi, một tòa núi rất lớn, hay một vùng gồm nhiều ngọn núi, chồng chất chen chúc nhau, chiếm một diện tích bao la.

Trong ruột núi có vô số động, to nhỏ bất đồng, rải rác khắp nơi. Có động tròn, có động vuông, cũng có động mường tượng khe hở dài dài như nhau, tất cả đều đan vào nhau như những mắt vơng, một chiếc vơng khổng lồ.

ở giữa lòng núi sâu và lớn, lạ lùng thay, lại có gió.

Gió chẳng biết từ đâu đến, cứ mỗi cơn quét qua là làm cho cả hai rợn mình, rợn vì lạnh mà cũng rợn vì sợ.

Tiểu Linh Ngư cố cười để tự trấn an, đồng thời trấn an luôn bạn đồng hành:

- Ở một địa phương như thế này, dù Đồng tiên sinh có tài thông thiên triệt địa cũng chẳng tìm đến được!

Chúng ta lo gì thì lo, chứ khỏi cần phải lo y theo dõi!

Thiết Bình Cô thở dài:

- Không ai theo dõi mình, nhưng mình muốn thoát ly nơi này cũng cầm bằng lên trời! Cái khó của người ta không hại chi cho người ta, cái khó của mình mới là cái khó chết.

Tiểu Linh Ngư nhảy lên choi choi:

- Thế ra, ngươi chẳng biết lối ra?

Thiết Bình Cô lắc đầu:

- Ta làm sao biết được?

Tiểu Linh Ngư kêu trời:

- Vậy tại sao ngươi nói rằng chúng ta có thể thoát đi?

Thiết Bình Cô điềm nhiên:

- Chỉ cần có đường là chúng ta có thể đi, đi được là có hy vọng thoát ly, trước khi thoát ly hoàn toàn, ít nhất chúng ta cũng có cái lợi là xa rời nơi nguy hiểm!

Tiểu Linh Ngư tặc lưỡi mãi:

- Cô nương đừng tưởng sự tình đơn giản như cái đầu óc đơn giản của cô nương.

Những cái nứt nẻ, những lỗ hang trong lòng núi thời thường chẳng có lối ra, những rạn nứt đó thời thường chỉ quanh co ở trong lòng núi, và còn cách xa lắm mặt ngoài núi...

Thiết Bình Cô vẫn điềm nhiên:

- Nhưng có mặt núi nào lại liền lạc như mặt nước đâu? Mặt núi cũng có rạn nứt, những rạn nứt đó cũng có sâu có cạn, và biết đâu nó chẳng giáp nối với những rạn nứt ở bên trong, ở một nơi nào đó. Như vậy có lối ra rồi!

Tiểu Linh Ngư thốt:

- Dù có lối ra, nhưng có mà làm gì? Hệ thống địa đạo này, phức tạp có kém gì Bát Quái trận của Gia Cát Khổng Minh đâu? Đi vòng vo hết tháng này sang tháng kia, rất có thể cuối cùng ta trở lại chỗ cũ!

Chàng thở dài, tiếp:

- Cứ theo ta biết, thì từ xa đến nay số người chết oan trong những lòng núi như thế này đông vô kể, nếu Diêm Vương gom tất cả những oan hồn về địa phủ, ta chỉ sợ mời cung điện dưới đó cũng không đủ chỗ mà chứa.

Thiết Bình Cô cứ đi tới, không quay đầu lại, lạnh lùng đáp:

- Nếu vậy thì không lâu lắm sẽ có hai oan hồn nữa nhập đoàn! Thêm hai nữa, cũng chẳng sao!

Tiểu Linh Ngư cau mày:

- Ngươi không lo sợ à?

Thiết Bình Cô lại càng lạnh lùng hơn:

- Nếu sợ thì hiện tại chúng ta nên quay trở về, ta nghĩ cũng chẳng muộn lắm.

Tiểu Linh Ngư giật mình cười khổ:

- Đừng giận chứ, sao ngươi dễ giận hờn quá vậy? Ta có trách chi ngươi đâu, bất quá...

Bỗng Thiết Bình Cô quay đầu lại, cao giọng thốt:

- Ngươi tưởng đâu ta chẳng biết vào đây là vào chốn hiểm nguy sao? Tuy nhiên như ta đã nói, ở đây, chúng ta dù sao cũng có hy vọng thoát nạn, như thế còn hơn ôm tuyệt vọng mà chờ chết! Trước sau gì nếu chúng ta phải chết thì nên chết với hy vọng. Ngươi đã minh bạch chưa?

Tiểu Linh Ngư thè lưỡi:

- Nếu biết ngươi dễ giận như vậy, khi nào ta dám nói câu đó!

Thiết Bình Cô nhìn sững chàng một lúc, đoạn thở dài:

- Ta không ngờ ngươi là một kẻ kỳ quái nhất đời!

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Mà ta cũng không tưởng là ngươi có cái tật kỳ quái nhất đời.

Chàng cứ nói, nhưng đôi mắt không ngừng nhìn dáo dác, chàng nhìn nơi vách động rong rêu, thấy ẩn ước có mũi tên.

Thiết Bình Cô cũng trông thấy như chàng.

Lập tức, nàng rẽ lối theo hướng chỉ của mũi tên, đi được mươi trượng đường, đến một khúc quanh, họ lại gặp mũi tên nữa.

Nhưng Tiểu Linh Ngư dừng chân lại, không chịu bước tới.

Thiết Bình Cô cau mày:

- Bây giờ thì chúng ta có thể đi tới rồi, đi thẳng đến lối ra, sao ngươi bất động?

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Nếu ngươi cứ theo hướng chỉ của những mũi tên này mà đi, không lâu lắm ngươi sẽ gặp lại Đồng tiên sinh. Ngươi muốn gặp cứ đi tới mà gặp, còn ta thì không, ta sợ cái gương mặt xanh rờn đó lắm!

Thiết Bình Cô kinh hãi:

- Thế những mũi tên này chỉ cái gì?

Tiểu Linh Ngư thốt:

- Dấu tên dĩ nhiên là chỉ đường, nhưng chẳng phải là đường ra!

Thiết Bình Cô trố mắt:

- Không chỉ đường ra, thế là chỉ đường vào? Sao ngươi biết?

Tiểu Linh Ngư lập luận:

- Những mũi tên này hẳn phải là do những nhà tu bất đắc dĩ trong miếu khắc nên, có đúng vậy chăng?

Thiết Bình Cô gật đầu:

- Tự nhiên!

Tiểu Linh Ngư tiếp:

- Bởi địa đạo chằng chịt, họ sợ lạc nên khắc tên để ghi nhớ đường, chứ nếu không khi trốn vào đây, họ làm sao trở lại miếu?

Thiết Bình Cô ạ lên một tiếng:

- Đúng!

Tiểu Linh Ngư lại tiếp:

- Khi có cường đạo đến, họ chui vào địa đào, khi tặc khấu đi, họ trở lên miếu, chứ khi nào họ còn đi đâu xa nữa?

Thiết Bình Cô gật đầu:

- Đúng, họ trở lên miếu là cái chắc.

Nàng tỉnh ngộ ngay, kêu lên thất thanh:

- Phải rồi! Những mũi tên chỉ đường về miếu, họ về miếu chứ còn đi đâu nơi khác nữa mà khắc chạm? Huống chi nơi đây là một địa phương bí mật của họ chứ nào phải là lối thông cho khách lữ hành mà cần có sự chỉ dẫn của thiên hạ?

Tiểu Linh Ngư vỗ tay:

- Ta đã nói rồi mà, ngươi có đầu óc hơn người!

Ngươi là một nữ nhân thông minh. Ta biết, vừa rồi ngươi tỏ vẻ kinh ngạc, chẳng qua người giả vờ đó thôi, chứ ngươi biết rõ lắm, biết trước khi ta khám phá ra tác dụng của những hình mũi tên.

Thiết Bình Cô cúi đầu, đôi vành tai ửng đỏ.

Bỗng nàng trao mồi lửa cho Tiểu Linh Ngư, bảo:

- Ngươi đi trước dẫn đường.

Tiểu Linh Ngư thở dài, lầm nhẩm:

- Cho nên, một nữ nhân càng thông minh, lại càng vờ ngu ngốc, vờ yếu đuối, giờ thì ngươi bắt đầu hành hạ não cân của ta rồi đó! Ta phải cố gắng chứ biết sao hơn?

Thiết Bình Cô đỏ mặt.

Nàng nhìn chàng một chút, bật cười, rồi dậm chân:

- Thì... thì ta tin tưởng nơi ngươi mà!

Tiểu Linh Ngư cũng cười:

- Sao ta muốn cho ngươi cười, rồi ngươi sinh giận quá chừng! Nữ nhân cười, nữ nhân giận, mới tỏ lộ cái bản chất nữ rõ rệt, ta muốn ngươi rời bỏ cái vẻ lạnh lùng, để trở thành một nữ nhân thông thường, có ít nhiều tình cảm!

Thiết Bình Cô định làm nghiêm trở lại, nhưng Tiểu Linh Ngư đã quay mình bước đi.

Nàng bật cười luôn, lẩm nhẩm:

- Mặt ta đỏ thật sao? Ta không biết lúc đỏ mặt ta ra sao! Bình sinh ta không hề đỏ mặt, có lẽ đây là lần đầu tiên...

* * * * *

Tiểu Linh Ngư thử đi theo hướng chỉ dẫn của mũi tên.

Cứ qua một đoạn đường hơn mời trượng là có một lối rẽ, và nơi đó lại có hình một mũi tên khắc nơi vách.

Chắc chắn là sự nhận xét của mình rất đúng rồi, thay vì đi theo hướng đầu mũi tên, chàng lại đi ngược chiều, cứ theo đuôi tên mà đi.

Nếu tên chỉ tả, chàng rẽ sang hữu, tên chỉ tiền, chàng lùi hậu. Qua mỗi nơi, chàng tìm cách hủy diệt hình mũi tên ở đó.

Thiết Bình Cô hỏi:

- Ngươi làm như thế, có chắc chắn là ra khỏi nơi này chăng?

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Làm sao ta biết chắc được mà nói? Tuy nhiên ít nhất cũng có cái lợi cho chúng ta là càng đi như vậy, chúng ta càng xa ngôi miếu.

Con đường đi tới càng lúc càng hẹp lại, có chỗ chàng phải khó khăn lắm mới lách mình qua lọt.

ở những nơi đó, chẳng có một mũi tên nào cả.

Tiểu Linh Ngư thở dài:

- Bây giờ thì chúng ta đã đến lúc thử thời vận rồi đây, trở lại không đường, tiến tới thì chưa biết là đi về đâu. Tuy nhiên chúng ta cứ đi, tới đâu hay đó!

Chàng thổi tắt mồi lửa.

Thiết Bình Cô hỏi:

- Sao chúng ta không tìm...

Tiểu Linh Ngư lắc đầu, chặn lời:

- Tìm vô ích! Cái bọn tu hành bất đắc dĩ đó nhất định là không phiêu lưu đến tận nơi này đâu, như vậy họ cần gì khắc mũi tên nữa? Chúng ta có cố công tìm cũng vô ích.

Thiết Bình Cô không nói gì nữa.

Lúc đó, Tiểu Linh Ngư đã nắm tay nàng.

Cái chạm đó làm cho tim nàng đập mạnh lên, bình sinh chưa lần nào nàng nghe tim đập mạnh như vậy.

Thật là lạ lùng cho nàng.

Rồi gương mặt nàng ửng đỏ trở lại, có lẽ còn đỏ hơn trước.

Tuy mồi lửa tắt, bóng tối phủ quanh, Tiểu Linh Ngư không thể trông thấy mặt nàng, mà nàng cũng muốn chui xuống đất sâu lắm!

Chui để cho Tiểu Linh Ngư đừng nghe tim nàng đập, để cho chàng đừng thấy nàng đỏ mặt.

Tiểu Linh Ngư thốt:

- Vô phương rồi!

Thiết Bình Cô giật mình:

- Cái gì vô phương?

Tiểu Linh Ngư cười hì hì:

- Khi con tim của một người đập rộn lên, thì người đó vô phương bảo nó ngừng lại.

Thiết Bình Cô xì một tiếng, nhúc nhích cánh tay nhưng không rút bàn tay ra.

Chừng như nàng run run người.

Một cảm giác mới lạ truyền khắp thân thể nàng, cái cảm giác đó nhắc nhở nàng là một nữ nhân, chứng minh nàng là một nữ nhân.

Lần thứ nhất, nàng mới nhận thức ra, con người nàng được cấu tạo bằng xương, bằng thịt.

Chứ trước kia, nàng cho rằng mình là một khối băng, hay một hòn đá được tạc thành hình người.

Và cảm giác đó, không làm nàng khó chịu chút nào.

Nó làm nàng ngây ngây, rồi nao nao, rồi rợn rợn, rồi bồn chồn, rạo rực, nó buộc nàng phải rọ rạy...

Nàng nghe thân thể nóng ran, một thứ nóng say người, một thứ nóng không thiêu đốt.

Nàng đi như vậy có thể là mệt mỏi lắm chứ, y phục chạm đá có rách mấy nơi, thỉnh thoảng lại vấp ngã, hẳn là có thương tích, hoặc rát, hoặc đau, ê ẩm.

Nhưng hiện tại nàng chẳng nghe rát đau, ê ẩm gì cả, trái lại tưởng chừng những thứ đó đều tan biến mất.

Rồi nàng lại có cảm tưởng mình đang bay nhẹ trong không gian, có một tảng mây nào đó nâng nàng lên cao từ từ, nàng chập chờn, chập chờn theo mây bay, thoạt cao lên thoạt thấp xuống, lợn lợn như mình rồng uốn khúc.

Với cảm giác đó, nàng đi theo Tiểu Linh Ngư.

Qua mỗi khúc quanh, Tiểu Linh Ngư bật mồi lửa, quan sát.

Nhiều khúc quanh quá, chàng phải bật mồi lửa nhiều lần, cuối cùng mồi lửa phải hao mòn, ánh sáng trở nên yếu ớt.

Tiểu Linh Ngư biết ngay, nếu mồi lửa tiêu diệt là cả hai không còn tùy tiện cử động ở nơi này, thiếu ánh sáng là cầm như chờ chết.

Do đó, chàng tiết kiệm mồi lửa hơn, nên cả hai rất vất vả tiến tới từng bước một.

Ho đi trong bóng tối như vậy, chẳng biết được bao nhiêu thời gian rồi. Có lẽ là một hay hai ngày qua, mà cũng mường tượng một hai tháng.

Bước chân của Thiết Bình Cô bắt đầu nặng trịch.

Bây giờ, nàng nghe toàn thân đau đớn như dần, đầu choáng váng, mắt hoa lên.

Đã thế, nàng lại cảm thấy khát và đói.

Nàng làm sao sánh được Tiểu Linh Ngư là con người bằng thép đúc? Nàng làm sao chịu đựng nổi những cái khổ sở đó?

Tiểu Linh Ngư luôn luôn cười, nói, nàng thì trái lại không cất chân lên nổi.

Thực ra, Tiểu Linh Ngư cũng khổ sở như nàng, chứ có hơn gì?

Nếu kẻ nào lâm cảnh tuyệt lộ như chàng, nếu không điên hẳn cũng kêu trời kêu đất oán thán, than vãn, nhưng chàng thì không làm như vậy.

Bức cho chàng chết, là điều dễ làm, chứ bức cho chàng phải lộ vẻ sầu khổ, khẩn cấp, bối rối, không còn cười nói được nữa, thì điều đó đừng ai hòng làm.

Bởi nó khó hơn cả việc lên trời, nhặt sao sáng.

Thiết Bình Cô thở ra:

- Mình ngồi xuống nghỉ một chút đi!

Tiểu Linh Ngư trầm giọng:

- Tuyệt đối không nên ngồi nghỉ. Ngồi nghỉ rồi là đừng mong đứng lên đi nổi nữa.

Thiết Bình Cô rên rỉ:

- Nhưng ta... ta... đã...

Tiểu Linh Ngư cười nhẹ:

- Ngươi cứ tưởng tượng, chúng ta ở vào thời cổ, nắm tay nhau nhàn bước trong một cái động bí mật, trong đó có rất nhiều cái lạ, cái đẹp, có đủ phong lu, gây cho tâm hồn ta trở thành lãng mạn, nghĩ như vậy rồi, ngươi sẽ nhận ra chúng ta là những kẻ may mắn nhất đời, mới được cơ hội làm một cuộc phiêu lưu kỳ thú!

Thiết Bình Cô thở dài:

- Muốn có cái kỳ thú đó, phải là hai kẻ yêu nhau, rất tiếc ta không phải là người lí tưởng của ngươi!

Tiểu Linh Ngư mỉm cười:

- Ai cho rằng không phải? Trong trường hợp này, ngoài ngươi ra, ta còn thân cận với ai nữa chứ?

Thiết Bình Cô đột nhiên ngả vào lòng Tiểu Linh Ngư, mặt nàng nóng bừng lên.

Hơi nóng đó, bốc từ tim nàng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.