Nam Sủng Sao? Ta Không Cần

Chương 72




Ra khỏi trường, nó đi dạo gần một bờ hồ. Cái hồ này nằm gần trường nó, có cái cây xòe tán lá rộng tạo thành 1 bóng mát rất thích hợp để hóng gió. Trời gần chuyển sang mùa đông nên gió hơi se lạnh, nó ôm cánh tay mình nhìn về nơi nào đó rất xa xăm ko có đích đến, đang đắm mình vào cảnh vật thiên nhiên thìnó nghe được tiếng còi ô tô đằng sau lưng. Ngoảnh mặt lại thì thấy trước mặt nó là một chiếc xe ô tô hãng BMW sáng loáng, bước xuống xe là 1 trai 1 gái và đó chính là C.Phong & Như.Họ bước lại gần chỗ nó đứng, nhìn nó cười toe toét nói:

--Bạn thân lâu ngày à phải nói là lâu năm ko gặp__Như cất tiếng nói rồi ôm chầm lấy nó khóc nấc lên như kiểu con nít bị lất mất quà, nói:

--Bạn thân đểu đã bỏ mình đi cậu thật quá đáng..huhu...__Như như vậy làm cho nó chỉ biết lắc đầu ngao ngán vs tính trẻ con của Như, nó đẩy nhẹ Như ra lau nước mắt cho Như nói:

--Thôi nào ko phải tớ đã về rồi sao, lần này tớ về tớ sẽ ở lại__nghe nó nói như vậy Như liền hết khóc hỏi lại:

--Cậu nói thật chứ__đáp lại là cái gật đầu của nó, Như vui mừng rồi sực nhớ đã bỏ quên một người, quay lại nhìn thì thấy khuôn mặt tức giận của C.Phong, thấy vậy Như giả vờ sợ sệt núp sau lưng nó nói:

--Băng ơi giúp tớ vs, nhìn mặt Phong đang đỏ bừng kìa...hahaha__nói xong còn cười một tràng làm cho C.Phong càng tức lên tiếng:

--Các cậu giỏi thật có còn xem tớ là bạn bè nữa ko đấy, ôm nhau khóc vứt tớ đứng bơ vơ thế này đấy, thế mà là bạn à.

--Thôi nào thôi nào, cho mình xin lỗi được chưa bữa tối tớ bao các cậu ăn tùy ý coi như chuộc tội được chưa__nó cất giọng hòa hoãn.

--Cậu hứa rồi đó__Như, Phong đồng thanh.

--Các cậu đó, cái tính vẫn ko thay đổi lúc nào cũng coi việc ăn hơn bạn bè...haiz sao tôi lại có loại bạn thế này chứ__nó giả bộ thở dài nói. Nó nói vậy làm cho bọn họ tức giận hét:

--CẬU NÓI GÌ ĐÓ...MUỐN CHẾT HẢ__bọn họ đồng thanh hét nên volum lớn nên nó phải bịt tai nói:

--Thôi được rồi tớ ko giỡn nữa, chúng ta đi chơi tối rồidphi ăn sau.Thế là cả bọn đi chơi khắp nơi, tối lại bào một cửa hàng thuộc chi nhánh nó ăn( quản lí ở đây ko biết nó là chủ nên vẫn đối sử vs nó như vs khách bình thường, noú chung nhán viên của nó ko ai biết nó trừ Na Na, bạn nó cũng ko biết công ty DBB là công ty của nó).Đang ăn thì Như cất tiếng hỏi:

--Thời gian qua cậu sống tốt chứ, Băng?

--Ừkm, tốt còn các cậu khỏe chứ anh hai tớ có sống tốt ko?__ nó trả lời rồi hỏi ngược lại. Lần này thì là Phong trả lời:

--Bọn tớ sống tốt, nhưng Khánh anh hai cậu khi nào cũng cho người đi tìm cậu cả, bên trong lòng thì buồn rầu mà bề ngoài vẫn giả vờ vui vẻ, vậy còn cậu định khi nào mới lộ diện trước Khánh đây.

--ừ đúng khi nào cậu mới lộ diện đây__Như đồng tình vs câu hỏi đó, hỏi theo.

--Khi nào tớ làm xong nhiệm vụ của tớ thì tớ sẽ lộ diện.(lúc này nó vẫm đeo cái kính dày cộp)__nó nói, Như nghe đến hai chữ "nhiệm vụ" thì vội hỏi lại

--Nhiệm vụ?!! __nó gật đầu chắc chắn --nhưng nhiệm vụ gì mới được chứ?!!__lúc này C.Phong lại chen vào trả lời thay nó:

--Là vụ mà hôm trước tớ nói vs cậu ở quán bar ấy__Như gật đầu rồi lại hỏi nó:

--Bây giờ cậu định làm như thế nào

--Tình hình trước mắt tớ vẫn đang còn theo dõi bọn chúng, khi nào chúng có động tĩnh gì thì tính tiếp__nó trả lời rồi hỏi

--tình hình ở thế giới ngầm vẫn tốt chứ?!__nó nhắc tới việc này cũng ko làm cho họ ngạc nhiên lắm, Như trả lời:

--Ừkm vẫn tốt cậu yên tâm đã có bọn mình lo có gì cứ gọi.

--Ừ vậy thì tốt thôi ăn đi mai còn đi học nữa để tớ xem xem con nhỏ đó sẽ làm gì tớ vào ngày mai ở trường nữa đây__nó nói, cả bọn ăn xong ra về chào tạm biệt nhau nó bảo hai người kia về trước vì bọn họ ở chung biệt thự ( có nói chuyện này ở mấy chap trước rồi) Còn nó, nó muốn đi bộ về tiện thể hóng gió luôn. Về tới nhà nó liền lên phòng nó tắm rửa rồi nằm vật ra giường ngủ thiếp đi. Vậy là một ngày đối vs nó thật buồn tẻ mà cũng ko đúng, có phần vui vì được gặp lại bạn thân và được nhìn thấy anh hai bằng da bằng thịt chứ ko phải là ảo ảnh trong mơ chạm vào là biến mất. Và nó cũng mong đợi vào ngày mai xem thử con nhỏ tên Lam Đình sẽ làm gì nó, có lẽ bắt đầu từ ngày mai cuộc sống của nó sẽ ko còn tẻ nhạt nữa mà còn có trò vui để xem. Quay sang biệt thự bọn hắn một tí. Khi ra khỏi trường cả bọn hắn đi chơi 1 lúc thì phát hiện ko thấy sự có mặt của C.Phong & Như, họ nghĩ hai đứa này chỉ là ko muốn đi chơi nên về nhà trước. Nhưng bọn hắn chơi xong về nhà cũng ko thấy mặt hai đứa đó nên ngồi ở phòng khách đợi sợ họ ( chỉ C.Phong và Như) xảy ra chuyện gì. Đợi đến 8h bọn hắn định đi tìm thì thấy họ về. Vừa bước vào cửa đập vào mắt là hình ảnh cả nhóm người thì đi qua đi lại người thì ngồi trên sofa, thấy vậy C.Phong là người lên tiếng tiếng đầu tiên:

--Các cậu làm gì mà người thì đi qua đi lại người thì ngồi trên ghế vậy__thấy họ Long và Hân chạy lại gần xem xét xem họ có bị sao ko rồi thở phào nói:

--May là ko bị sao

--Cái gì mà bị vs chả sao là sao??__Hân thắc mắc hỏi liền bị cả bọn hắn quát làm cho giật mình:

--CÁC CẬU CÒN GIÁM HỎI NỮA CÓ BIẾT BỌN TỚ LO LẮM KO HAẢAẢ...BỌN TỚ SỢBỌN CẬU XẢY RA CHUYỆN GÌ RỒI ĐANG ĐỊNH ĐI TÌM ĐÂY NÀY

--Thôi cho bọn mình xin lỗi__họ đồng thanh nói rồi C.Phong thì quay sang Hân nói xin lỗi, còn Như thì quay sang Long xin lỗi bởi vì bọn họ là người yêu nhau mà

--Lần này tụi tui tha lần sau thì đừng có nói chuyện xin vs chả lỗi ở đây nghe chưa__Long và Hân làm mặt hình sự rồi đồng thanh nói làm cả nhóm bật cười. Lúc này hắn lại lên tiếng:

--Mà các cậu đi đâu về muộn vậy

--àk đi có việc ấy mà__bọn họ đồng thanh nói rồi bảo vs lòng mình ko thể nói ra là đi gặp nó được vì đã hứa phải dấu kín thân phận của nó, rồi C.Phong đánh trống lảng:

--Thôi đi ngủ muộn rồi mai còn đi học sớm nữa__thấy C.Phong đánh trống lảng sang chuyện khác ko muốn nói chuyện này cho bọn hắn biết thì hắn cũng ko gặng hỏi nữa, ai về phòng nấy ngủ để chuẩn bị cho buổi học ko biết sẽ có chuyện gì vào ngày mai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.