Nam Quân Nữ Gả

Chương 46




Đêm nay Lục Thiếu Hoa không giống bình thường, nếu bình thường, Lục Thiếu Hoa đã đi ngủ sớm, nhưng tối nay Lục Thiếu Hoa không ngủ được lăn qua lăn lại, trong đầu luôn hiện lên vị phó thủ tướng muốn áp đặt hắn, khiến Lục Thiếu Hoa căm hận vô cùng.

Từ lúc Lục Thiếu Hoa bắt đầu gây dựng sự nghiệm, Lục Thiếu Hoa đã nghĩ đến việc phải đối mặt với rất nhiều phiền toái. Dù sao thì trong nước cũng còn rất nhiều điều chưa tốt. Ông chủ Tập đoàn điên tử gia dụng Quốc Mỹ - Hoàng Quan Dụ là một ví dụ.

Nhưng Lục Thiếu Hoa vẫn cho rằng hắn không cần lo, song thật không ngờ, vẫn còn một cửa không qua được, hắn đã bị áp đặt, nếu không phải thực lực của hắn hùng mạnh, lại có một căn cứ ở Châu Phi nói không chứng giờ hắn đang trong tù.

Đối mặt với quốc gia tất nhiên đáng sợ, đối mặt với lãnh đạo cấp cao cũng đáng sợ, nhưng Lục Thiếu Hoa không phải người gặp khó khăn là bỏ chạy, Lục Thiếu Hoa là người có mục đích, hắn muốn làm việc gì thì bằng mọi giá phải làm bằng được, chẳng sợ gặp bao nhiêu khó khăn.

Gặp thần giết thần, gặp phật chắc sẽ giết phật, đây là phong cách làm việc của Lục Thiếu Hoa. Cho dù đối mặt với chính quyền nhà nước, Lục Thiếu Hoa cũng muốn đấu một trận, không thể tiêu diêt, Lục Thiếu Hoa sẽ buộc phải thỏa hiệp, ý nghĩ trong đầu là bóp nghẹt người áp bức mình.

Về phần lãnh đạo sẽ dễ dàng chẳng qua Lục Thiếu Hoa không phải chưa từng đối phó với lãnh đạo nhà nước. Từ lúc tái sinh đến nay, Lục Thiếu Hoa đã đấu ba vị quan lớn, một là nghị sĩ Mỹ, Lục Thiếu Hoa phải cử người giết chết, cái chết chí tử cũng chẳng ai hiểu chuyện gì xảy ra.

Còn có hai người đều là người có chức vụ cao trong nước, mà tất cả đều là người của Bộ chính trị, kết cục cuối cùng đều là ăn một viên đạn, một phải ra biên giới, kết thúc sự nghiệp chính trị của y, gia đình y cũng không tránh khỏi liên lụy.

Ba lần đấu tranh, Lục Thiếu Hoa đều thắng, hơn nữa thắng lợi rất thoải mái, hai nhân vật trong nước là phát sinh nhất thời từ sự kiện Tập đoàn Phượng Hoàng Thâm Quyến. Bên Mỹ thì rất đơn giản, Lục Thiếu Hoa chỉ gọi một cuộc điện thoại, sau đó mọi việc kết thúc.

Nhưng trận này, Lục Thiếu Hoa có thể chiến thắng không?

Đây là Phó thủ tướng, về lý thuyết chức vụ này là quyền lực cao, phải đấu với người này thật sự là rất khó khăn, kết hợp tình hình chính trị trong nước, cho dù là ngã, người kia cũng không phải ngay lập tức bị mất chức mà chỉ là bị loại ra ngoài mà thôi.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, như vậy đã là đủ rồi, dù sao đi được đến vị trí này cũng không phải là người bình thường. Bọn họ khi còn sống sẽ không có sai lầm lớn, là không có khả năng phạm vào tội chết. Đưa y ra khỏi trung tâm quyền lực là hoàn thành nhiệm vụ rồi, làm y ở nhiệm kỳ tới không trúng cử là có thể.

Lục Thiếu Hoa đúng là nghĩ như vậy, chính là muốn y rời khỏi trung tâm quyền lực, sau đó tự sinh tự diệt.

Đương nhiên, nếu con hắn có phạm tội, thì không thể bỏ qua dễ dàng như vậy, Lục Thiếu Hoa tuyệt đối sẽ kéo họ vào nhà giam, vì dân trừ hại, coi như là thu lợi đi.

Nhưng hiện tại nói điều nay hơi sớm, mọi việc cần phải chờ Trần Quốc Bang mang tin tức thăm dò đến rồi quyết định. Ít nhất còn cần đợi ba ngày nữa, bởi vì Trần Quốc Bang cần dùng ba ngày để điều tra hết mọi việc, sau đó mới cho Lục Thiếu Hoa một kết luận.

Ầy.

Lục Thiếu Hoa thở dài một hơi, không biết làm thế nào.

- Sao thế? Không ngủ được ạ?
Tần Tịch Thần nhẹ nhàng hỏi thăm.

Hai người ngủ chung giường lâu như vậy sao Tần Tịch Thần lại không hiểu Lục Thiếu Hoa, Lục Thiếu Hoa lăn qua lăn lại cả đêm như vậy, sao lại không biết trong lòng Lục Thiếu Hoa có nhiều suy nghĩ không ngủ được. Chẳng qua Tần Tịch Thần biết Lục Thiếu Hoa đang buồn rầu, không dám hỏi nhiều mà thôi.

- Không có việc gì, em ngủ đi, ngày mai còn đi làm.
Lục Thiếu Hoa cũng không nói nhiều, nhẹ nhàng an ủi một câu, quay sang một bên, không muốn nói nhiều.

Một người buồn cũng là buồn, hai người buồn cũng là buồn, mà Lục Thiếu Hoa tình nguyện làm người gánh vác, cũng không muốn có người chia sẻ, cho nên, mặc dù hắn rất buồn, cũng không muốn nói ra.

Tần Tịch Thần cũng biết tâm sự của Lục Thiếu Hoa, không nói nhiều, nằm dịch gần Lục Thiếu Hoa một chút, ôm chặt Lục Thiếu Hoa, sau đó nhắm mắt lại, bình thản ngủ.

Không phải vì Tần Tịch Thần không biết đầu đuôi, chỉ có điều Tần Tịch Thần không muốn tự tìm muộn phiền, huống chi Tần Tịch Thần biết suy nghĩ của Lục Thiếu Hoa, không nắm chắc mọi việc, Lục Thiếu Hoa sẽ không làm gì. Bây giờ đã hành động, nghĩa là Lục Thiếu Hoa đã nắm chắc mọi việc, cô hoàn toàn có thể yên tâm.

Cứ như vậy hai người ngủ ngon một đêm, Lục Thiếu Hoa cũng không biết hắn ngủ lúc nào, sáng hôm sau mở mắt dậy đã là mười giờ, Lục Thiếu Hoa mới rời khỏi giường ăn sáng.

Hôm nay nhất định là một này không bình thường. Buổi sáng khi thị trường chứng khoán Hồng Kông còn chưa bắt đầu phiên giao dịch, Tổng giám đốc và phó tổng giám đốc của công ty tài chính Phượng Hoàng đã mở cuộc họp báo, nội dung cũng rất đơn giản đó là công ty tài chính Phượng Hoàng sẽ bán tháo cổ phiếu.

Công ty tài chính Phượng Hoàng bán tháo cổ phiếu, nhưng Lý Vân Thanh và Lưu Minh Chương không tiết lộ khi nào sẽ bán, bán ít hay nhiều, úp mở không nói rõ. Tuy nhiên ai cũng biết rằng, khi xảy ra cơn lốc tài chính Châu Á, công ty tài chính Phượng Hoàng đã mua rất nhiều cố phiếu, nếu công ty tài chính Phượng Hoàng bán tháo cổ phiểu, như thế sẽ có họa lớn xuất hiện.

Toàn bộ Hồng Kông đều hỗn loạn, dù là các công ty lớn hay là cục quản lý tài chính, từ trên xuống dưới đều hỗn loạn. Cục trưởng Cục quản lý tài chính gọi điện hỏi có chuyện gì, cả Lục Xương cũng gọi điện đến hỏi.

Lục Xương nói như thế nào cũng là đại diện cho cán bộ trong nước, hiện nay lăn lộn ở Hồng Kông, anh ta gọi điện cho Tập đoàn Phượng Hoàng hỏi, biết đó là chút Út của Lục Thiếu Hoa nên sẽ nể mặt, nhưng dù là Lý Vân Thanh hay Lưu Minh Chương họ đều không nói ra nguyên nhân, mà nói là Lục Thiếu Hoa ra lệnh.

Còn Cục trưởng cục quản lý tài chính thì sao. Họ là người của chính phủ không sai, nhưng đối với thị trường tài chính Hồng Kông mà nói, phải tôn trọng phía chính phủ, không tôn trọng cũng không được. Nhưng rất đơn giản, bảo đây là lệnh của cấp trên.

Biết là Lục Thiếu Hoa đương nhiên muốn tìm chủ tịch Tập đoàn Phượng Hoàng, nhưng bọn họ thất vọng rồi, Lục Thiếu Hoa đã tắt máy, gồm cả Lục Xương, anh ta gọi rất nhiều lần nhưng Lục Thiếu Hoa đều tắt máy.

Không có cách nào, Lục Xương chỉ có thể lo lắng suông, tìm đi tìm lại không thấy Lục Thiếu Hoa, cũng chỉ có thể đem tình hình bên Hồng Kông báo cáo với cấp trên trong nước, sau đó để cấp trên ra lệnh, bản thân Lục Xương không phải làm gì.

Không ai tìm được Lục Thiếu Hoa, cũng không có cách nào, cục quản lý tài chính Hồng Kông cũng không có cách nào, tức giận vô cùng. Khi thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch, chỉ số chứng khoán giảm mạnh, cục quản lý tài chính mới tổ chức họp báo, nhằm chấn an dân chứng khoán, còn bí mật đầu tư vốn, nhằm làm cho chỉ số chứng khoán không tiếp tục giảm.

Chỉ có điều người của cục quản lý tài chính đánh giá năng lực bọn họ rất cao, xem nhẹ dân chứng khoán Hồng Kông. Các khách hàng lớn đều bán tháo, cho dù bọn họ tài năng đến đâu, cũng không giữ được chỉ số không giảm.

Thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch lúc tám giờ, sau hai giờ giảm mạnh, giảm gầm tám trăm điểm, đây là công ty tài chính Phượng Hoàng chưa bắt đầu ra tay, nếu bọn họ ra tay bán tháo thì chỉ số chứng khoán phải giảm một nghìn năm trăm điểm trở lên.

Điên rồi, điên rồi, toàn bộ Hồng Kông đều điên rồi, dân chứng khoán cũng thế, phía chính phủ cũng thế, tất cả đều điên rồi, gồm cả lãnh đạo nhà nước, bọn họ cũng điên rồi, tuy nhiên bọn họ không có biện pháp nào, chỉ có thể lo lắng suông.

Lãnh đạo cao cấp còn lấy lý do thị trường chứng khoán Hồng Kông sụt giảm để mở hội nghị, tập trung rất nhiều chuyên gia tài chính, muốn tìm ra đối sách.

Lần này, lãnh đạo cao cấp trong nước rốt cục biết được thế nào là tổ ong vò vẽ, lại kết hợp với sự việc phát sinh chiều tối hôm qua, tất cả đều hiểu, vụ này là do Lục Thiếu Hoa đạo diễn, là phản kháng của Lục Thiếu Hoa, cũng là sự trả thù của Lục Thiếu Hoa.

Còn có thể làm sao bây giờ? Phái sứ giả đến gặp Lục Thiếu Hoa, khẩn trương giải quyết việc này, bằng không thị trường chứng khoán Hồng Kông cứ tiếp tục giảm như vậy, những nhóm đầu cơ quốc tế sẽ tới, đến lúc đó khả năng sẽ bùng nổ khủng hoảng tài chính ở Hồng Kông.

Sứ giả được phái tới lần này không phải ai khác chính là Bí thư Thành ủy đương nhiệm của Thâm Quyến, nhạc phụ tương lai của Lục Thiếu Hoa – Tăng Ái Dân.

Khi Tăng Ái Dân đến được Hồng Kông đã là hơn chín giờ sáng, gặp Lục Xương sau đó mới tới chỗ Lục Thiếu Hoa, thời gian vừa vặn là mười giờ, cũng là lúc Lục Thiếu Hoa vừa mới rời khỏi giường. Nhưng vận số của mấy người Tăng Ái Dân cũng không tốt như vậy, bị vệ sĩ của Lục Thiếu Hoa chặn ở ngoài cửa không cho vào.

Không có cách nào khác, bây giờ là đang đến nhờ vả, Tăng Ái Dân hay là Lục Xương cũng đều lấy thân phận của chính phủ mà tới, không dính dáng gì đến tình cảm, chỉ có thể lùi một bước, bảo Lý Thượng Khuê vào thông báo với Lục Thiếu Hoa, sau đó không được vào.

Vốn dĩ Lục Xương là chú Út của Lục Thiếu Hoa thì anh ta biết số điện thoại của gia đình Lục Thiếu Hoa, có thể nói chuyện thẳng với Lục Thiếu Hoa, nhưng Tần Tịch Thần thông minh, sáng sớm đã bào người ngắt điện thoại, vì Tần Tịch Thần biết chắc chắn sẽ có người gọi điện thoại tới tìm Lục Thiếu Hoa.

Điện thoại của Lục Thiếu Hoa thì tắt máy, điện thoại nhà cũng không gọi được, tìm không thấy người, muốn vào biệt thự thì lại bị chặn ở ngoài, chuyện gặp mặt Lục Thiếu Hoa biến thành không có khả năng.

Đúng vậy, nếu điện thoại nhà Lục Thiếu Hoa gọi được thì Lục Xương đã biết được có chuyện gì xảy ra, cũng không phải giống như bậy giờ, hai mắt đen kịt

Còn Lục Thiếu Hoa nhận được thông báo của Lý Thượng Khuê, biết chú Út và nhạc phụ tương lai đến đây thì sửng sốt, sau đó liền mỉm cười, phất phất tay bào Lý Thượng Khuê cho hai người bọn họ vào, rồi đi rửa mặt, chuẩn bị ăn sáng.

Nói ngắn gọn, Lục Thiếu Hoa hiện giờ rất nhàn nhã, hắn cũng muốn nhìn xem nhạc phụ tương lai Tăng Ái Dân ăn nói thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.