Nam Quân Nữ Gả

Chương 32




Nằm ở trên giường, nhìn lên trần nhà, Lục Thiếu Hoa hiểu ra hôm nay Anten Chiyoda không đi học vì muốn ngủ với hắn, để hắn có cơ hội đền bù cho cô, cùng được sống một ngày trong thế giới riêng của hai người.

Lục Thiếu Hoa cũng không phản đối, dù sao Anten Chiyoda đã học đến đại học, hơn nữa là học ở Học viện hí kịch (1), ngành biểu diễn. Theo ý của Lục Thiếu Hoa học kỹ năng biểu diễn là quan trọng nhưng thực hành còn quan trọng hơn

Công ty Giải trí Phượng Hoàng bao gồm cả điện ảnh, kịch truyền hình, sản xuất băng đĩa và các công ty khác, nghệ sĩ có đến hàng trăm người, từ diễn viên ngôi sao hạng nhất đến hạng ba đều có, với thực lực hiện tại của Lục Thiếu Hoa, nếu muốn đào tạo ra một nghệ sĩ mới là điều rất dễ dàng, thế nên, dù Anten Chiyoda không học cũng không sao, có thể thuê người dạy hoặc cũng có thể học từ thực tiễn.

Cho nên Anten Chiyoda không đi học, Lục Thiếu Hoa cũng không để ý lắm, ngược lại, hắn muốn cô đưa đơn xin nghỉ, không cần đến trường, bắt đầu tiếp xúc với giới nghệ sĩ để làm bước đệm cho tương lai.

Lục Thiếu Hoa nói suy nghĩ của mình cho Anten Chiyoda nghe, chờ cô trả ời thế nào. Anten Chiyda suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý, định bụng sắp tới phải liên hệ với trường học, sau đó rời Bắc Kinh đi Hồng Kông bắt đầu học từ thực tiễn.

Đã xác định xong, Lục Thiếu Hoa bảo Trần Đạt Vinh gọi điện sắp xếp ổn thỏa mọi việc, đặc biệt là bố trí một người đại diện cho Anten Chiyoda. Lục Thiếu Hoa cũng dặn dó Trần Đạt Vinh chú ý hơn nữa, bảo anh ta phái một người theo Anten Chiyoda.

Ai cũng biết, chuyện mờ ám trong giới giải trí rất nhiều, muốn cho Anten Chiyoda không vướng vào những chuyện này, quan trọng nhất là công ty phải lưu tâm và Anten Chiyoda phải có một người đại diện tốt, một người đại diện tốt có thể giúp nghệ sĩ tránh được nhiều chuyện phiền phức, lại có thể đỡ đần cho họ nhiều việc.

Đối với công ty thì không cần phải nói nhiều, Anten Chiyoda là người của Lục Thiếu Hoa-chủ nhân của công ty Giải trí Phượng Hoàng, có thể nói cô là một nửa chủ nhân của Giải trí Phượng Hoàng, nếu cô không muốn làm, cho dù là Trần Đạt Vinh cũng không dám ép.

Như vậy, vấn đề là ở người đại diện: việc gì có thể nhận, việc gì không thể nhận, rồi việc gì Anten Chiyoda có thể làm việc gì không nên làm, đó là công việc của người đại diện. Cho nên mới nói quan trọng nhất là người đại diện.

Sắp xếp xong tất cả mọi viêc, Lục Thiếu Hoa mới yên tâm. Nhìn đồng hồ thấy đã 12 giờ, hắn rời giường tắm rửa, sau đó cùng Anten Chiyoda đi ăn trưa.

Ăn xong, Lục Thiếu Hoa gọi điện cho Lý Thượng Khuê bảo anh ta sắp xếp, sau đó hai người rời khách sạn đi Cố cung, bắt đầu chuyến du ngoạn Bắc Kinh, xem như thư giãn đầu óc một chút. Lục Thiếu Hoa đã tới Bắc Kinh nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tới Cố cung. Hiếm khi có cơ hội, đương nhiên Lục Thiếu Hoa không muốn bỏ lỡ.

Có lẽ tốc độ chuyến du ngoạn quá chậm, sau khi hai người rời Cố cung thì đã hơn bốn giờ chiều, không thể không về nhà, dù sao giờ này Anten Chiyoda đã tan học, vì che giấu mọi người, cô phải về nhà đúng giờ.

Anten Chiyoda cùng về với Lục Thiếu Hoa, chỉ có điều khi đến tiểu khu, cô xuống xe để Lục Thiếu Hoa vào nhà trước, đợi một lúc sau, cô mới vào, thời gian sắp đặt rất khớp. Tăng Kiến Quốc không có ở nhà, Tăng Vũ Linh đã đi học về, đang ngồi xem ti vi ở phòng khách. Bà nội cô ngồi bên cạnh cùng xem ti vi.

Thấy Lục Thiếu Hoa trở về, bà Tăng không quên phàn nàn một hồi vì Lục Thiếu Hoa không về ăn cơm trưa, điện thoại cũng không gọi được, rồi mới báo cho hắn một tin:
- Tiểu Hoa à, lúc giữa trưa có người của Bộ Tổng tham mưu gọi điện cho cháu, không biết có chuyện gì, tốt nhất là cháu gọi lại hỏi thử xem.

Bà Tăng là vợ của Tăng Kiến Quốc, thân phận hiển hách, địa vị rất cao, có thể xem là một trong các phu nhân có địa vị cao trọng nhất, người của Bộ Tổng tham mưu gọi điện tới, bà cũng không ngạc nhiên lắm. Tuy vậy, bà vẫn có một nghi vấn, lúc này mới cất tiếng hỏi:
- Tiểu Hoa! Chừng nào cháu được thăng chức Thượng tướng?

Chuyện về Lục Thiếu Hoa, bà cũng biết đôi chút, biết Lục Thiếu Hoa là cháu nuôi của ông Đặng, còn biết sau khi trợ giúp quốc gia việc gì đó, hắn được thăng quân hàm Trung tướng, nhưng bà không biết đến khi nào hắn mới được thăng Thượng tướng.

Lục Thiếu Hoa thăng Thượng tướng còn chưa được một tháng, chắc Tăng Kiến Quốc đã biết, nhưng có lẽ bà Tăng không nghe Tăng Kiến Quốc nói về vấn đề này, cho nên bà không biết cũng là chuyện bình thường.

- Vừa mới thăng cấp tháng trước bà ạ.
Lục Thiếu Hoa cười nhẹ, không vội nói tiếp, ngược lại, ngồi xuống bên cạnh Tăng Vũ Linh, rồi lại nói:
- Bộ Tổng tham mưu bên kia có việc phải bàn bạc với cháu, không cần phải vội.

Lục Thiếu Hoa biết Bộ Tổng tham mưu bên kia tám phần là sốt ruột. Lúc này mới qua một ngày, Lục Thiếu Hoa còn chưa có trả lời, họ gọi điện thoại tới giục mà hắn cố ý tắt điện thoại di động vì sợ quấy rầy Anten Chiyoda, vì vậy người bên Bộ Tổng tham mưu không thể không gọi tới nhà Tăng Kiến Quốc

Lục Thiếu Hoa nói không vội, thì bà nghe vậy, suy cho cùng chuyện này là của chính phủ, bà Tăng giờ đã về hưu, đương nhiên nhiên không thể can thiệp vào, cho nên sau khi nghe Lục Thiếu Hoa nói xong, bà chỉ gật đầu, không lên tiếng.

Căn phòng trở lại im lặng, không lâu sau Anten Chiyoda cũng vào, tỏ vẻ thản nhiên, dáng điệu vội vàng, vờ như vừa mới tan trường ra. Lục Thiếu Hoa thấy buồn cười, trong lòng không khỏi âm thầm tản thưởng một câu:
- Quả không hổ là sinh viên của học viện hí kịch!

Học viện hí kịch là nơi dạy ca hát và diễn xuất, mà Anten Chiyoda đi học cũng đã được hai năm, đương nhiên học được nhiều ngón nghề, kiến thức cơ bản về diễn kịch đã hoàn toàn hiểu rõ, nếu giả vờ không đạt chuyện mới vừa tan học về chứng tỏ cô chẳng học được chút gì và Lục Thiếu Hoa sẽ không bảo cô rời trường sớm để thâm nhập vào giới giải trí làm gì.

Thực tế là trừ Lục Thiếu Hoa ra, Anten Chiyoda đã gạt được tất cả mọi người, kể cả Tăng Vũ Linh, họ đều cho là cô mới đi học về chứ không phải vừa mới hẹn hò với Lục Thiếu Hoa!

Lục Thiếu Hoa cảm thấy rất buồn cười, tuy nhiên hắn không nói gì, Anten Chiyoda diễn trò, đương nhiên Lục Thiếu Hoa phải phối hợp, đánh lạc hướng mọi người bằng cách chuyển đề tài, quay sang Tăng Vũ Linh hỏi:
- Em đi học thế nào? Thành tích tốt chứ?
Tăng Vũ Linh là sinh viên ngành pháp luật, ngành này chỉ có hai đường có thể đi: một là trở thành quan chức nhà nước, hai là dựa vào thế lực của Tăng gia, có thể vào làm việc ở Viện kiểm sát hoặc tòa án một cách dễ dàng. Còn một con đường là tự thành lập một văn phòng luật sư, tự mình làm luật sư giúp đỡ mọi người kiện tụng.

- Vẫn tốt cả
Tăng Vũ Linh cười, gật đầu nói tiếp:
- Dù sao cái nên học thì học, không nên thì thôi.

Bây giờ đã là thời đại nào rồi, Trung Quốc đang không ngừng phát triển, con người cũng không ngừng thay đổi, sinh hoạt nơi trường học đã không còn bảo thủ, cái gì mà không được tán tỉnh, hẹn hò này nọ… đã đi vào dĩ vãng, bây giờ trường nào cũng có cả nam lẫn nữ, những cuộc nói chuyện kiểu như “ mướn phòng với không mướn phòng”, ở đâu cũng nghe thấy.

Mà theo như lời Tăng Vũ Linh thì “Không nên học” là ý muốn nói chuyện hẹn hò trai gái ở trường, tỏ cho Lục Thiếu Hoa thấy cô không đến trường bắt chước mấy chuyện kia, không phản bội Lục Thiếu Hoa.

Đối với Tăng Vũ Linh, Lục Thiếu Hoa rất tin tưởng cô một lòng với hắn, tuy tư tưởng của cô không bảo thủ nhưng cũng không quá cởi mở, với tính cách như vậy của cô, không thể có chuyện ăn trong bát còn muốn trong nồi.

- Sau khi tốt nghiệp em tính làm gì?
Lục Thiếu Hoa cố ý chuyển đề tài.

Học đại học bốn năm, hiện giờ Tăng Vũ Linh đang học năm thứ hai, còn hai năm nữa mới tốt nghiệp, tuy hai năm là rất dài, nhưng Lục Thiếu Hoa cho rằng, bây giờ cũng có thể suy tính chuyện về sau một chút, chứ đợi đến lúc tốt nghiệp thì quá muộn.

- Tự mình làm việc.
Tăng Vũ Linh không muốn trở thành quan chức,

Ý của Tăng Ái Dân và Tăng Kiến Quốc muốn Tăng Vũ Linh tiến vào quan trường, nhưng Tăng Vũ Linh không thích, cô cảm thấy như vậy rất mệt mỏi, hơn nữa Lục Thiếu Hoa là doanh nhân, làm vợ của Lục Thiếu Hoa sẽ khó tránh khỏi bị người ta nói xấu, cho nên Tăng Vũ Linh không muốn trở thành quan chức.

Lục Thiếu Hoa tán thành lựa chọn của Lục Thiếu Hoa, gật đầu nói:
- Khi nào sắp tốt nghiệp, em đi Hồng Kông một chuyến, sang tập đoàn bên đó thực tập một thời gian, rồi sẽ tính sau.

Tập đoàn Phượng Hoàng có một cố vấn pháp lý rất lợi hại, còn có một đoàn luật sư, với địa vị Chủ tịch tập đoàn của Lục Thiếu Hoa, việc đưa Tăng Vũ Linh qua Hồng Kông học hỏi những người đó chỉ là chuyện nhỏ.

- Dạ.
Tăng Vũ Linh gật đầu đồng ý.

Theo ý của Tăng Vũ Linh thì cô muốn tự mình mở một văn phòng, nhưng trước đó cô phải tạo chút tiếng tăm cái đã, bởi vì không có tiếng tăm thì không thể mở văn phòng luật, nếu cứ cố mở thì sớm muộn gì cũng sẽ phải đóng cửa.

Hơn nữa, với một sinh viên mới từ học viện ra, còn non nớt và chưa tạo được sự tin tưởng, có thể tranh tụng trước tòa sao? Rõ ràng là không được. Thôi thì học hỏi thêm một chút, tốt nhất là học một luật sư danh tiếng, làm trợ lý hoặc phụ ta chẳng hạn, sau khi học một thời gian mới ra làm một mình là thỏa đáng,

Chuyện sau đó không cần phải nói, sau khi ra làm một mình, tạo được danh tiếng, lại có sự trợ giúp của Lục Thiếu Hoa, đến lúc đó có muốn mở văn phòng của riêng mình càng nắm chắc hơn, vì sự nghiệp của mình cứ cố gắng làm tốt tất cả những việc trong giai đoạn tạo nền móng đi.

(1) Hí kịch: Hí kịch có thể được xem là một trong những loại hình nghệ thuật lâu đời nhất và mang đậm bản sắc dân tộc Trung Hoa. Hí kịch lúc đầu được gọi là “Hí khúc”. Nghệ thuật hí khúc Trung Quốc hình thành qua một quá trình phát triển lâu dài nhưng đến đời Tống thì hí khúc mới bắt đầu trở thành tên gọi chung cho hí kịch Trung Quốc (bởi Trung Quốc có rất nhiều loại kịch địa phương). Hí kịch là một thể loại diễn tuồng bao gồm ca múa (ngâm khúc kèm theo nghệ thuật vũ đạo), thậm chí có cả các loại tạp kĩ pha trộn như kể chuyện, các màn nhào lộn, xiếc, diễn hoạt kê (tiếu lâm khôi hài), đối thoại trào lộng và võ thuật.. Theo thời gian, hí kịch trải qua nhiều thay đổi và phát triển thành nhiều hình thái ở nhiều địa phương khác nhau, cuối cùng vào đời nhà Thanh, kinh kịch đã ra đời và rất được ưa chuộng cho tới ngày nay…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.