Nam Quân Nữ Gả

Chương 21




Cho tới giờ, Lục Thiếu Hoa đã có thể khẳng định, Lương Lệ chính là một gián điệp thương mại, mà để xử lý việc trên, Lục Thiếu Hoa cũng không phải tinh thông, lúc này mới cho gọi Trần Quốc Bang tới, để Trần Quốc Bang xử lý Lương Lệ.

Về phần những người khác, Lục Thiếu Hoa tin tưởng bộ phận an ninh của tập đoàn bên này có thể xử lý, bọn họ phải có khả năng này. Trên thực tế, bộ phận an ninh của tập đoàn bên này chính là người công ty an ninh Phượng Hoàng, đều là thủ hạ của Trần Quốc Bang, Lục Thiếu Hoa nếu không phải vì muốn tra ra tổ chức lấy mật mã của hệ điều hành Phượng Hoàng, Lục Thiếu Hoa sẽ đem Lương Lệ này giao cho bộ phận an ninh của tập đoàn giải quyết.

Tuy nhiên, Lục Thiếu Hoa cũng biết, để tiêu diệt tận gốc, Lục Thiếu Hoa không thể không gọi tới Trần Quốc Bang, tra ra các tổ chức sau lưng, đem một mẻ lưới bắt gọn, như vậy có thể khiến mọi người yên tâm nhiều.

Tuy nhiên, sự tình còn lâu mới chấm dứt, Lương Lệ giao cho Trần Quốc Bang trông coi, vậy nhân viên tiết lộ mật mã ở đâu, Lục Thiếu Hoa sẽ truy cứu, ai tiết lộ bí mật sẽ bị bộ phận an ninh đến tra xét .

Này không, sau khi Lý Thượng Khuê gọi điện kêu Trần Quốc Bang đến dặn dò, Lục Thiếu Hoa lại bảo tổng Giám đốc phần mềm Phượng Hoàng gọi điện cho bộ phận an ninh, tra ra mười kỹ sư thiết kế mà Lương Lệ qua lại thân thiết, sau đó tiến hành thẩm vấn.

Làm gián điệp, Lương Lệ có một khuôn mặt đẹp, dáng người cao gầy, theo hai điểm này có thể đoán ra, cô ta lấy được mật mã hẳn là nhờ vào sắc đẹp.

Quy chế làm việc của Tập đoàn Phượng Hoàng cũng như hợp đồng với công nhân viên chức đều có quy định, làm ở Tập đoàn Phượng Hoàng, bất kể là công nhân cao cấp hay công nhân sơ cấp đều phải tuyệt đối giữ bí mật, một khi để lộ bí mật, nhẹ thì bị khai trừ, nặng thì bị chuyển qua cơ quan công an.

Ở Tập đoàn Phượng Hoàng, để lộ bí mật, chỉ có hai tình huống, một là vô tình, còn lại là gián điệp, thuộc loại cố ý, mà Lục Thiếu Hoa cũng tin tưởng, không ai ngốc đến vô duyên vô cớ đi vi phạm pháp luật và quy định của Tập đoàn Phượng Hoàng, nếu vi phạm, chỉ có một khả năng, là đã vô tình để lộ bí mật.

Kết hợp với việc Lương Lệ kia có khuôn mặt đẹp, dáng người cao gầy, Lục Thiếu Hoa sẽ không khó đoán ra, Lương Lệ dùng sắc đẹp dụ dỗ, trong mười một người biết mật mã, chỉ cần Lục Thiếu Hoa suy xét một chút, sẽ không khó tìm ra người để lộ bí mật.

Quả thực là như thế, bộ phận an ninh không dùng tới nửa giờ đã tìm được mục tiêu, đích thị là một người tuổi không lớn, vào tập đoàn Phượng Hoàng không bao lâu sau khi tốt nghiệp đại học, tên gọi là Hà Huy, anh ta cùng Lương Lệ ở chung, há lại không biết là bị Lương Lệ lợi dụng

Trải qua một hồi phỏng vấn, Hà Huy cũng thừa nhận việc anh ta tiết lộ mật mã là có thật, có thể nói đây là chứng cớ vô cùng chính xác, không cần điều tra thêm nữa.

Trước đó, Lục Thiếu Hoa không phải không từng nghi ngờ tổng giám đốc phần mềm Phượng Hoàng, bởi vì anh ta cũng biết mật mã cửa phòng, chỉ có điều sau lại bị Lục Thiếu Hoa phủ định, dù sao một người có thể lên làm tổng Giám đốc, hẳn không phải là người thiếu tiền, mà cho dù có thiếu tiền, cũng không có khả năng lấy mật mã trung tâm điều hành Phượng Hoàng.

Nguyên nhân rất đơn giản, tất cả các lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Phượng Hoàng, cứ một khoảng thời gian, Trần Quốc Bang lại phái người đến điều tra, xác minh xem bọn họ có bị tổ chức gián điệp mua hay lợi dung không, nếu nghi ngờ, Trần Quốc Bang sẽ lập tức thông báo Lục Hiểu Nhàn, sau đó khai trừ khỏi tập đoàn Phượng Hoàng.

Nói cách khác, mỗi lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Phượng Hoàng, bọn họ đều trong sạch, không có khả năng để lộ bí mật, đặc biệt như công ty phần mềm Phượng Hoàng bên này, càng không có khả năng để lộ bí mật, bởi vì Lục Thiếu Hoa từng bảo Trần Quốc Bang, khiến anh ta luôn chú ý tất cả các nhân viên quản lý cấp cao bên này.

Nhưng, phòng trăm đường mà vẫn sơ suất, Lục Thiếu Hoa chỉ đạo Trần Quốc Bang chú ý các nhân viên cấp cao mà quên nhắc Trần Quốc Bang chú ý toàn bộ nhân viên biết mật mã tham dự vào hệ điều hành Phượng Hoàng, xuất hiện việc hôm nay cũng là một thiếu sót.

Không có người nào là hoàn mỹ, lão hổ hùng mạnh cũng có thời điểm đi ngủ, Lục Thiếu Hoa thông minh thế nào, cũng có lúc sơ suất, cũng chỉ có thể để Trần Quốc Bang cho người đi sửa lại thiếu sót trên, sẽ thêm một bước kiểm tra nữa.

Thời gian rất nhanh, không đến bốn mươi phút, Trần Quốc Bang liền mang theo hai người lại đây, trực tiếp tiến vào văn phòng tổng Giám đốc, thoáng nhìn Lục Thiếu Hoa, vẻ mặt nghi vấn, ánh mắt lại hướng vào Lục Thiếu Hoa hỏi.

Không có biện pháp, Lý Thượng Khuê lúc gọi điện cho Trần Quốc Bang, chỉ nói với anh ta bên này có việc, bảo anh ta cho người lại đây, cũng không cùng Lý Thượng Khuê nói chuyện gì, lúc này mới khiến Trần Quốc Bang không biết có việc gì, vừa tiến đến vừa nhìn, tự nhiên muốn gặp Lục Thiếu Hoa hỏi.

Lục Thiếu Hoa cũng không giấu diếm, kể ra với Trần Quốc Bang chuyện hắn lục soát thẻ USB của Lương Lệ, xác nhận lại bên trong là dữ liệu của hệ điều hành, sau đó bày tỏ ý tứ của hắn.

- Một gián điệp thương mại có khả năng là một tổ chức, cho dù là không có tổ chức, việc gì cũng có đường dây, mà hiện tại không ngờ chạy đến địa bàn chúng ta đánh cắp mật mã hệ điều hành trung tâm, tôi cho rằng nên điều tra rõ một chút,
Luc Thiếu Hoa nói đầy sát khí.

Lục Thiếu Hoa có thể không tức giận sao? Nếu hôm nay hắn không tới đi dạo ở tập đoàn, Lương Lệ có khả năng đã thoát, mà hệ điều hành Phượng Hoàng bị tổn thất sẽ vô cùng nghiêm trọng và thê thảm, đến lúc đó không chừng còn có thể khiến Tập đoàn Phượng Hoàng khó bảo toàn danh dự.

Trần Quốc Bang dường như ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc, ngay lập tức cũng không nói nhiều, nghiêm túc gật gật đầu, sau đó lại vung tay lên, ra lệnh cho người tiếp nhận Lương Lệ từ tay Hà Cường, lúc này mới hướng về Lục Thiếu Hoa nói:
- Tôi mang người này về trước để điều tra, rồi sẽ gọi điện cho cậu.

- Tốt.
Lục Thiếu Hoa gật gật đầu, đáp xuống dưới,

Trần Quốc Bang đi rồi, mang theo Lương Lệ đi rồi, trở về căn cứ Phượng Hoàng.

Lục Thiếu Hoa biểt rõ, Lương Lệ rơi vào tay Trần Quốc Bang, bất kể như thế nào, kết cục của cô ta cũng sẽ rất thê thảm, nếu thành thật khai báo, có lẽ sẽ dễ chịu một chút, nếu không thành thật, nhất định sẽ phải chịu nỗi đau về da thịt.

Tuy nhiên Lục Thiếu Hoa không quản việc này, Lục Thiếu Hoa không quan tâm đến Lương Lệ, Lục Thiếu Hoa hiện tại chỉ quan tâm là đem chuyện này xử lý cho tốt, Hà Huy kia cũng không có khả năng ở lại Tập đoàn Phượng Hoàng.

- Đuổi Hà Huy ra khỏi Tập đoàn Phượng Hoàng.
Lục Thiếu Hoa vung tay lên, truyền mệnh lệnh một cách quả quyết.

- Phải
Tổng Giám đốc cũng không dám nói nhiều, nghiêm túc gật đầu, trầm ngâm một lát, lại nói.
- Chủ tịch, hành vi giống như Hà Huy, đã vi phạm pháp luật…

Tổng Giám đốc nói phân nửa liền tạm dừng, ý tứ rất rõ ràng, để trưng cầu ý kiến của Lục Thiếu Hoa xem có cần đưa Hà Huy đến cơ quan công an để cho pháp luật trừng trị một chút

Lục Thiếu Hoa không phải không nghĩ đến việc giết gà dọa khỉ, nhưng mỗi người tham gia vào hệ điều hành trung tâm Phượng Hoàng đều có công, Lục Thiếu Hoa nếu đem Hà Huy đến cơ quan công an, như vậy kết quả sẽ làm mất lòng mọi người.

Quan trọng hơn Lục Thiếu Hoa không phải là động vật máu lạnh, đứng về lập trường đạo đức, Lục Thiếu Hoa không thể làm như vậy, tự trong lòng muốn đưa ra lối thoát, cho nên, cuối cùng Lục Thiếu Hoa buông tha.

Thôi dừng tay, Lục Thiếu Hoa mở miệng nói.
- Coi như hết, đuổi ra ngoài là được, thanh toán tiền lương, cho anh ta chút tiền thưởng đi.

Lục Thiếu Hoa lựa chọn nhân nghĩa, suy cho cùng nhân nghĩa vậy, không truy cứu Hà Huy trách nhiệm gì, trả cho anh ta chút tiền thưởng, xem như đến nơi đến chốn.

Đương nhiên, nếu Hà Huy nói để lộ bí mật này, Lục Thiếu Hoa tuyệt đối sẽ không thương tình, nếu cơ quan tư pháp trừng trị hắn không được, Lục Thiếu Hoa sẽ dùng phương pháp của hắn đế làm đến nơi chốn, khiến cho biến mất trong im lặng, cũng chỉ cần Lục Thiếu Hoa nói một câu.

- Tốt, tôi lập tức đi xử lý ngay.
Tổng Giám đốc vừa gật đầu vừa nói.

Dứt lời, tổng Giám đốc phần mềm Phượng Hoàng liền đi gọi điện thoại, đầu tiên là gọi đến bộ phận an ninh, truyền đạt ý tứ của Lục Thiếu Hoa xuống, kế tiếp gọi điện tới văn phòng Lục Hiểu Nhàn, nói một chút sự việc ở đây và ý kiến xử lý của Lục Thiếu Hoa, sau đó mới gọi điện thoại đến phòng tài vụ, để phòng tài vụ tính tiền lương, thưởng cho Hà Huy, chấm dứt quá trình làm việc của Hà Huy ở Tập đoàn Phượng Hoàng.

Ban đầu, chuyện này Lục Thiếu Hoa là ông chủ có thể tự mình xử lý, không cần xin ý kiến của Lục Hiểu Nhàn, nhưng dù sao Lục Hiều Nhàn là Tổng giám đốc điều hành Tập đoàn Phượng Hoàng, những chuyện như thế này, nên xin một chút ý kiến, quan trọng hơn, muốn phòng tài vụ xuất tiền, là phải được Lục Hiểu Nhàn đồng ý.

Làm một vòng lớn, cuối cùng làm tốt mọi việc, tổng Giám đốc phần mềm Phượng Hoàng đến bên Lục Thiếu Hoa, sắc mặt có chút bối rối, thật lâu sau mới nói:
- Chủ tịch, việc này là do sơ suất của tôi….

- Được rồi, không cần phải nói.
Lục Thiếu Hoa không đợi ông ta nói hết lời, trực tiếp cắt ngang, sau đó mới nói thêm.
- Lần sau để ý một chút là được, còn nữa, ở phòng bên kia, phải cử một người có trách nhiệm ở lại, nếu không cần làm việc, phải cắt điện, để không thể mở máy tính ra, như vậy có thể tránh nhiều chuyện phát sinh.

Ban nãy, Lục Thiếu Hoa đã hiểu, hiện tại, tuy là thời gian đi làm, nhưng trong phòng không có ai, mới khiến Lương Lệ có cơ hội thừa lúc sơ hở.

Biết được Lục Thiếu Hoa không truy cứu sai lầm của ông ta, tổng Giám đốc phần mềm Phượng Hoàng mừng rỡ, tuy nhiên vào lúc này, ông ta không dám để lộ vẻ mặt vui sướng, ngược lại suy tư sau khi nói.
- Chủ tịch, mật mã của hệ điều hành Phượng Hoàng và hệ điều hành quân đội dùng chung, xảy ra chuyện như vậy, có cần nói một chút với quân đội bên kia không, không chừng có nội tình ở đây.

Việc này lại muốn nói tiếp, phải nói đến vài năm trước, vào lúc ấy khi hệ điều hành Phượng Hoàng còn chưa có, Lục Thiếu Hoa nói hợp tác cùng quân đội, khiến quân đội phải cử người tới hỗ trợ, mà để trả thù lao cho việc đó là Phượng Hoàng mở ra một hệ điều hành quân sự.

Tuy nhiên là dân dụng hay quân sự, đề cập đến mật mã trung tâm đều giống nhau, nếu lúc này sự kiện mật mã trung tâm tiết lộ đến phía quân đội, như vậy sự tình khả năng thành việc lớn.

Lục Thiếu Hoa cũng kinh hãi, nếu không biết thì thôi, nhưng hiện tại đã biết, Lục Thiếu Hoa liền lo lắng suy nghĩ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.