Nam Quân Nữ Gả

Chương 20




Lục Thiếu Hoa nhìn thấy vẻ sợ hãi trên khuôn mặt của Lương Lệ, khuôn mặt ấy mỗi lúc một trở nên nhợt nhạt, cuối cùng xám xịt như tro tàn. Điều này có nghĩa là, dữ liệu trong cái USB kia là thứ bí mật, còn đó là bí mật gì, Lục Thiếu Hoa chưa thể biết ngay được.
Song nếu muốn biết thì cũng chẳng khó khăn gì, đừng quên, đây là nơi nào, đây là địa bàn của Hệ điều hành Phượng Hoàng, là công ty trực thuộc của tập đoàn Phượng Hoàng, ở đây không thiếu gì máy tính, chỉ cần tìm một cái là biết được ngay trong cái USB kia rốt cuộc là chứa dữ liệu gì.
Nhưng mà đã đến lúc này, Lục Thiếu Hoa lại không nôn nóng, vẫn muốn đùa giỡn với cái thẻ USB này, trên mặt để lộ nụ cười nhạt, trong lòng thấy đắc ý vô cùng, đắc ý vì sự suy đoán của hắn đã không sai. Khi lấy được chiếc USB này, Lục Thiếu Hoa gần như dám khẳng định trăm phần trăm, Lương Lệ đến đây để ăn cắp dữ liệu bảo mật của hệ điều hành Phượng Hoàng, hẳn cô ta là một gián điệp thương mại.
Nếu đã là gián điệp thương mại, Lục Thiếu Hoa cũng không nhất thiết phải làm cho bầu không khí trở nên nghiêm trọng như vậy, hắn phất tay ra lệnh cho bọn Hà Cường cất súng, chỉ cần khống chế được cái cô Lương Lệ này là được, việc tiếp theo là đợi Tổng giám đốc của công ty Phần mềm Phượng Hoàng đi tới phòng nhân sự lấy hồ sơ của cô ta về.
Trong lúc này đây, Lục Thiếu Hoa cũng biết rằng, là một gián điệp thương mại, hồ sơ của cô ta chắc chắn là giả mạo, cho dù có lấy được hồ sơ từ bộ phận nhân sự qua đây thì cũng không cần thiết lắm. Đừng quên, Lục Thiếu Hoa có trong tay cả một mạng lưới tình báo hùng hậu, có đem hồ sơ tới đây, thông tin trong hồ sơ cũng không có tác dụng gì, nhưng chí ít là có thể dùng đến ảnh của Lương Lệ, Lục Thiếu Hoa có thểđưa những thông tin này cho Lý Chí Kiệt, cho anh ta tiến hành điều tra.
Rất nhanh, vị Tổng giám đốc kia rất nhanh, chỉ có điều bộ dạng của ông ta đã không còn giống như lúc trước, lúc bước vào cửa, ông ta toát mồ hôi đầy mặt, như thể vừa trải qua một công việc khó khăn.
Sự thực đúng là như thế, Tổng giám đốc của công ty Phần mềm Phượng Hoàng, ông ta chẳng phải cũng rất gấp rút hay sao, vì việc chủ tịch giao phó nên ông ta phải vội vội vàng vàng chạy đến bộ phận nhân sự để lấy hồ sơ về đây, giờ mới quay lại văn phòng làm việc, thử hỏi sao không toát mồ hôi cơ chứ.
Vị Tổng giám đốc của công ty phần mềm Phượng Hoàng này thấy hơi sợ hãi vì chuyện đang diễn ra trước mắt. Ông ta đâu ngờ rằng, vệ sĩ bên cạnh Lục Thiếu Hoa đều mang súng, gay go hơn là chuyện này lại xảy ra ở công ty Phần mềm Phượng Hoàng, với tư cách là Tổng giám đốc, cho dù là chuyện gì thì ông ta cũng không thể trốn tránh trách nhiệm.

Được vào tập đoàn Phượng Hoàng làm việc, lại là Tổng giám đốc của công ty con, ngoài chuyện bản thân ông ta có thực lực ra, quan trọng là phải có trách nhiệm, không thì sao có thể lên tới chức Tổng giám đốc chứ, bây giờ thì tốt lắm rồi, địa bàn của ông ta xảy ra chuyện, có nghĩa là ông ta chưa làm tròn bổn phận của một Tổng giám đốc.
Chưa làm tròn bổn phận có nghĩa là gì? Có nghĩa là rất có thể ông ta sẽ bị sa thải, nếu không nghiêm trọng thì chỉ bị giáng chức, nếu là chuyện nghiêm trọng, ông ta có thể bị đuổi việc và thế là “được” liệt vào danh sách đen của tập đoàn Phượng Hoàng, sau này không bao giờ có thể trở lại tập đoàn Phượng Hoàng nữa.
Cũng may, Lục Thiếu Hoa không truy cứu quá nhiều, nhận lấy hồ sơ mà vị Tổng giám đốc mang tới, lật qua lật lại, coi xem có chỗ nào giả mạo, xem một hồi rồi lên tiếng hỏi:
- Ở chỗ ông có chiếc laptop nào không?
- Có…có…
Vị Tổng giám đốc trả lời ngắt quãng, rõ ràng là ông ta đang rất căng thẳng.
Lục Thiếu Hoa không lên tiếng, dùng ánh mắt yêu cầu Tổng giám đốc đi tìm một chiếc laptop lại đây.
Ở tập đoàn Phượng Hoàng này, là máy tính để bàn hay là laptop cũng đều không thiếu, vị Tổng giám đốc rất nhanh lấy ra trong tủ lớn một chiếc laptop còn mới nguyên, cung kính mang đến trước mặt Lục Thiếu Hoa.
Lục Thiếu Hoa cũng không nhiều lời, nhận lấy chiếc laptop, bật máy, sau đó cắm thẻ nhớ USB vào đó, đợi máy tính khởi động lên màn hình rồi mới mở USB.
Sau khi mở USB, bên trong chỉ có một tập tin (file), còn chưa có tên, vẫn để nguyên tên mặc định: Tập tin mới (New folder).
Khi mở tập tin ra, bên trong đều là những dãy số được mã hóa (code), Lục Thiếu Hoa nhìn vào thì chẳng hiểu gì hết, đành phải gọi vị Tổng giám đốc lại, đưa cả chiếc laptop cho ông ta, ra hiệu cho ông ta xem những dòng mã này.
Vị Tổng giám đốc hết sức nghi hoặc, song ông ta vẫn làm theo ý của Lục Thiếu Hoa, nhận lấy chiếc máy tính, sau đó chăm chú nhìn nội dung tập tin đã được mở ra.
Không xem thì thôi, vừa nhìn vào thì tim của vị Tổng giám đốc như đập loạn nhịp, toàn thân run rẩy, sắc mặt vốn đã nhợt nhạt giờ trở thành tái ngắt, mồ hôi lạnh vã đầy trán, mắt trừng trừng mở to như nhìn thấy quỷ, không thể tin nổi vào mắt mình.

- Sao….sao có thể…
Vị Tổng giám đốc ngây người, lắp bắp trong miệng, nếu không phải hết sức trấn tĩnh bản thân, có lẽ ông ta đã té nhào xuống đất rồi.
Tổng giám đốc của công ty phần mềm Phượng Hoàng, người có thể đảm đương được chức vụ này hẳn không phải là người bình thường. Ngoài việc có tinh thần trách nhiệm, có năng lực quản lý và năng lực các phương diện khác ra, vẫn cần phải có một mặt mạnh, đó chính là kỹ thuật. Nói cách khác, đã là Tổng giám đốc thì nhất định phải hiểu được kỹ thuật phần mềm máy tính.
Mà vị Tổng giám đốc này vốn xuất thân là một kỹ sư phần mềm, là người từng tham gia sáng lập hệ điều hành Phượng Hoàng, ông ta có thể hiểu tường tận về hệ điều hành Phượng Hoàng. Nhưng vừa rồi, ông ta hốt hoảng như nhìn thấy quỷ.
Là “mã nguồn” của hệ điều hành Phượng Hoàng ư, đó chẳng phải là thứ cực kì quan trọng của hệ điều hành Phượng Hoàng sao, nếu mã nguồn này bị rò rỉ ra bên ngoài, chỉ cần người khác nghiên cứu là có thể tạo ra một hệ điều hành mới, và một khi hệ điều hành mới này xuất hiện, có nghĩa là hệ điều hành Phượng Hoàng sẽ mất hết ưu thế.
Đồng thời, khi mã nguồn bị lộ, cũng có nghĩa là hệ điều hành Phượng Hoàng không còn bất kỳ bí mật nào, thông qua mã nguồn này có thể tìm ra rất nhiều lỗ hổng hệ thống, nếu đúng là như vậy thật, hệ điều hành Phượng Hoàng coi như xong đời.
Nhân vô thập toàn, không ai là mười phân vẹn mười, một hệ điều hành máy tính cũng như vậy, cho dù trong tay anh có bao nhiêu tư liệu, có bao nhiêu kỹ sư phần mềm làm hậu thuẫn, đều không thể tránh khỏi có lỗ hổng, cho nên không có bất cứ hệ điều hành nào là hoàn hảo cả.
Có thể lấy ngay hệ điều hành Microsoft làm ví dụ, Microsoft lại là vua của lỗ hổng phần mềm, thường xuyên phải khắc phục những lỗ hổng trên hệ điều hành. Hệ điều hành Phượng Hoàng cũng vậy, cũng tồn tại lỗ hổng, chỉ có điều là nếu đem so sánh với Microsoft, lỗ hổng của hệ điều hành Phượng Hoàng ít hơn nhiều.
Bây giờ thì hay rồi, ngay cả đến bộ mã nguồn cũng rơi vào tay kẻ khác, thử hỏi hệ điều hành Phượng Hoàng vẫn có thể không tìm thấy lỗ hổng sao? Bí mật của hệ điều hành Phượng Hoàng lại không bị tiết lộ sạch sành sanh hay sao?
Nghĩ đến chỗ mấu chốt, vị Tổng giám đốc thất kinh, không biết phải ăn nói và giải thích saovới Lục Thiếu Hoa, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến sự sinh tồn của hệ điều hành Phượng Hoàng.
- Đó là cái gì vậy?
Vị Tổng giám đốc không dám lên tiếng, nhưng không có nghĩa là Lục Thiếu Hoa không hỏi nữa:
- Đừng nói với tôi đó là bộ mã nguồn của hệ điều hành Phượng Hoàng đấy nhé ?

Lục Thiếu Hoa không hiểu kỹ thuật của lĩnh vực này, nhưng nhớ lại tầng 23 là địa bàn của công ty Hệ điều hành Phượng Hoàng. Hơn nữa, phòng máy đặc biệt đó lại là phòng duy nhất được khóa bằng mật khẩu của tầng 23. Cho nên Lục Thiếu Hoa hoàn toàn có thể đoán được rằng, bên trong đều là những thứ đặc biệt quan trọng của hệ điều hành Phượng Hoàng.
Kết quả chứng minh, Lục Thiếu Hoa lại một lần nữa đoán đúng, đó đích xác là thứ quan trọng nhất của hệ điều hành Phượng Hoàng- mã nguồn của hệ điều hành Phượng Hoàng.
- Đúng vậy, thưa Chủ tịch, nó đúng là mã nguồn của hệ điều hành Phượng Hoàng.
Vị Tổng giám đốc đành thú thật.
Dứt lời, vị Tổng giám đốc biết đã xong đời rồi, cúi đầu, sẵn sàng đón lấy sự quở mắng của Lục Thiếu Hoa.
Nhưng lạ thay Lục Thiếu Hoa lại không buông lời trách móc, bởi vì Lục Thiếu Hoa sớm đã đoán được, chỉ là sau khi có được đáp án chính thức, Lục Thiếu Hoa không kiềm chế nổi nỗi bực tức, hai mắt bốc hỏa, thở gấp, rõ ràng là đang rất không bình tĩnh.
Song, Lục Thiếu Hoa rất biết kìm nén bản thân, không có lớn tiếng trách người, mà cẩn thận suy xét, sau đó mới hỏi:
- Mật mã của phòng máy đặc biệt đó, trong công ty có bao nhiêu người biết?

Trong khoảnh khắc này, Lục Thiếu Hoa vẫn còn một số điều băn khoăn, Lương Lệ- một nhân viên của bộ phận quan hệ xã hội, cô ta không thể biết được mật khẩu của phòng máy đặc biệt, nhưng cô ta lại có thể tự do đi vào trong đó, như vậy có nghĩa là có người đã tiết lộ mật khẩu cho cô ta, hoặc cũng không ngoài khả năng là Lương Lệ đã phá giải được mật khẩu để vào trong đó.
Nếu muốn phá mật khẩu của khóa được nghiên cứu từ châu Phi, khả năng này là rất thấp. Bởi vì, đó là một hệ thống bảo mật an toàn tiên tiến nhất hiện nay, nếu không nhập đúng mật khẩu, mà lại dùng biện pháp giải mã mật khẩu, như vậy hệ thống sẽ tự báo động.
- Toàn bộ công ty chỉ có mười một người biết mật khẩu của phòng máy đặc biệt, trong đó có mười lập trình viên- những người đã viết ra mã nguồn, ngoài họ ra còn có tôi nữa.
Vị Tổng giám đốc không dám do dự, thành thật trả lời.
- Ừ!
Lục Thiếu Hoa gật đầu, dừng lại một lúc, sắc mặt trở nên nghiêm túc vô cùng, hạ lệnh:
- Báo cho bộ phận bảo vệ, khống chế ngay mười lập trình viên biết được mật khẩu.
Nguyên nhân mật khẩu bị lộ, Lục Thiếu Hoa muốn làm rõ chuyện này. Ngay sau khi mọi chuyện sáng tỏ, những người này sẽ bị sa thải ngay khỏi công ty Phần mềm Phượng Hoàng, đây sẽ là việc đầu tiên mà Lục Thiếu Hoa phải làm. Bởi vì Lục Thiếu Hoa không thể giữ những người đó ở lại công ty, cho dù trình độ kỹ thuật của anh ta có caotới mức nào.
Vị Tổng giám đốc cũng biết chuyện này nghiêm trọng cỡ nào, lúc này không dám chậm trễ, lập tức gọi điện cho bộ phận bảo vệ, nói ra mười cái tên, yêu cầu bộ phận bảo vệ khống chế bọn họ.
Cũng lúc đó, toàn bộ bộ phận bảo vệ lập tức thi hành nhiệm vụ, mỗi người một việc, chưa tới 10 phút, điện thoại gọi đến, báo đã khống chế toàn bộ nhân viên.
Nhân viên đã bị khống chế, vị Tổng giám đốc mới thở phào nhẹ nhõm một chút, báo lại cho Lục Thiếu Hoa, sau đó đợi chỉ thị tiếp theo.
Lục Thiếu Hoa nhận được tin báo, cũng không sốt ruột, chỉ khẽ gật đầu, suy tư một hồi rồi nói:
- Anh Lý, gọi điện thoại cho anh Quốc Bang, để anh ấy dẫn người qua đây.
Lục Thiếu Hoa muốn để Trần Quốc Bang qua bên này một chuyến, còn qua đây để làm gì, Lục Thiếu Hoa cũng chưa nói rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.