Nam Quân Nữ Gả

Chương 2




1044,7 tỷ đô la Mỹ, đó là số lợi nhuận mà Lục Thiếu Hoa đã kiếm về được trong cơn khủng hoảng tài chính Châu Á lần này, trong đó cũng đã bao gồm ước tính giá trị của số cổ phần, cũng có thể xem như là một con số khá béo bở. Còn về việc Lục Thiếu Hoa có thấy vừa lòng với con số này hay không thì có thể nói rằng hắn không có cảm xúc gì cả, với hắn thì tiền chẳng qua cũng chỉ là một con số, chẳng có gì to tát.

Hơn nữa 1044,7 tỷ đô la Mỹ chẳng qua cũng chỉ là con số tính toán được trên giấy tờ, còn trên thực tế hắn đâu có nắm được trong tay toàn bộ số tiền này. Nguyên nhân là do khi bảo vệ Hồng Kông trong đợt biến động thứ nhất thì hắn đã phải đầu tư vào đó hơn bốn trăm tỷ đô la Mỹ. Mà trong số hơn bốn trăm tỷ đô la Mỹ đó lại có hơn hai trăm là được điều về từ các cơ sở khác nên phải trừ ra.

Cho dù là phải trừ đi hai trăm tỷ đô la Mỹ đó thì hơn hai trăm tỷ còn lại vẫn phải được tính vào số lợi nhuận. Thế nhưng trong số 1044,7 tỷ ấy vẫn còn phải trừ đi năm mươi tỷ là khoản dự tính giá trị của số cổ phiếu và 260,5 tỷ là khoản được điều về từ bên Lý Chí Kiệt. Trừ đi tất cả thì còn lại được 724,7 tỷ đô la.

Không sai, trong tay Lục Thiếu Hoa giờ chỉ còn lại 724,7 tỷ đô la Mỹ, sau khi đã trừ đi tất cả những thứ phải trừ thì đây là số mà hắn có thể tuỳ ý sử dụng.

Có thể sẽ có người hỏi rằng tại sao lại chỉ còn có 724,7 tỷ đô la. Nếu theo như Lục Thiếu Hoa tính toán ở trên thì con số lợi nhuận là 1044,7 tỷ cộng thêm số vốn 245 tỷ mà hắn đang có trong tay thì phải là 1289,7 tỷ mới đúng chứ. Giờ lại nói rằng chỉ còn 724,7 tỷ, không phải như thế là chênh lệch quá lớn hay sao?

Đúng, đúng là có chênh lệch thật. Thế nhưng xin đừng quên rằng Lục Thiếu Hoa chỉ đang tính toán đến khoản lợi nhuận chứ không không hề gộp cả khoản tiền vốn vào, đặc biệt là số cổ phần, hắn mới chỉ tính đến khoản lời có thể kiếm được chứ chưa hề tính đến toàn bộ giá trị của nó.

Nếu như Lục Thiếu Hoa tính toàn bộ giá trị của số cổ phần thì sẽ không chỉ đơn giản là con số 50 tỷ đô la. Đừng quên rằng hắn đã phải bỏ ra 200 tỷ để bảo vệ cho Hồng Kông, mà sự bảo vệ này thực chất là hắn thu mua về được một lượng lớn cổ phần và cổ phiếu.

Như vậy cũng có nghĩa là chỉ vì bảo vệ Hồng Kông trong đợt sóng thứ nhất mà Lục Thiếu Hoa đã phải đầu tư hơn hai trăm tỷ đô la Mỹ. Mà đối với một thương nhân điển hình như hắn thì làm gì có chuyện xuất vốn ra mà lại phải chịu thua lỗ.

Nếu đã không chịu thua lỗ thì có nghĩa là Lục Thiếu Hoa đang có hơn hai trăm tỷ đô la Mỹ tiền cổ phiếu ở thị trường Hồng Kông. Còn con số năm mươi tỷ kia chẳng qua là hắn đang ước tính khoản lời thu được từ số cổ phiếu và công ty điện tử Sam Sung cùng với mấy công ty bên Nhật Bản mà thôi.

Tất cả đều đã rõ ràng, có thể nói rằng Lục Thiếu Hoa đã đem số tiền hai trăm tỷ đô la đi trả nợ, như vậy cũng có nghĩa là con số hai tăm tỷ đó có thể bỏ qua, không có gì cần phải tính toán cả.

Tổng kết lại thì hiện giờ hắn đang nắm trong tay 724,7 tỷ. Cơn bão tài chính Châu Á đã kết thúc, giờ cũng là lúc nên tính toán một chút xem bước tiếp theo phải đi như thế nào.

Còn về khoản 500 tỷ đô la đã hứa với Lý Chí Kiệt thì đúng là không trốn nổi, buộc phải chuyển sang cho anh ta. Dù sao thì khi bên này khó khăn căn cứ bên Châu Phi đã điều về đây 145 tỷ. Vì sự phát triển của căn cứ Hổ Gầm, lần này Lục Thiếu Hoa nhất định phải ủng hộ.

Điều này thì đúng là khỏi cần nói. Lục Thiếu Hoa nhớ khi điều động tiền từ căn cứ Hổ Gầm thì Lý Chí Kiệt có khổ mà không thể kêu. Lúc bắt đầu đã điều về 100 tỷ thì không nói nữa, sau đó lại điều thêm 45 tỷ nữa, Lý Chí kiệt này đúng là cũng có nỗi khổ riêng của anh ta.

Có điều khi Lục Thiếu Hoa đồng ý với anh ta sau khi trận khủng hoảng này kết thúc thì sẽ điều lại cho căn cứ bên đó 500 tỷ thì bao nhiêu sầu khổ của anh ta đều tan biến hết. Chỉ cần trận phong ba kết thúc thì Lục Thiếu Hoa sẽ chuyển tiền cho anh ta, vậy là căn cứ bên đó có thể bắt đầu hành động, toàn lực phát triển căn cứ Hổ Gầm.

Cuối cùng thì Lục Thiếu Hoa cũng đã phải hạ quyết định là hai ngày nữa sẽ chuyển tiền sang cho Lý Chí Kiệt, dù sao thì căn cứ bên đó cũng có chỗ khó của nó mà. Đều là tài sản của hắn cả, như người ta vẫn nói: lật bàn tay cũng là thịt mà úp bàn tay cũng là thịt.

Coi như quyết định xong một việc, giờ thì cần phân công cụ thể nhiêm vụ. Thế nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn mấy người Lý Vân Thanh thì hắn mới ngộ ra một điều, giờ mà đem chuyện này ra nói với họ thì có chút không hợp lý.

Thở dài một cái rồi gấp tập văn kiện lại, hắn nhẹ nhàng cười rồi nói:
- Kết thúc rồi, trận khủng hoảng này coi như đến đây là kết thúc. Chúng ta cũng nhờ nó mà kiếm chác được một khoản lớn, nếu như tính tất cả thì cũng có thể nói là được trên nghìn tỷ đô la Mỹ.

Lục Thiếu Hoa nói mà không thể không có chút xúc động, những nghìn tỷ đô la kia mà! Lần trước ở Nhật Bản kiếm được 420 tỷ đã làm hắn vui quên cả trời đất, thế mà lần này kiếm được gấp đôi có dư, cho dù hắn chỉ coi tiền là một con số thì cũng khó mà không xúc động.

Đương nhiên chuyện này còn liên quan đến rất nhiều phương diện khác. Ví dụ như trận khủng hoảng này kéo dài những hơn một năm ba tháng trong khi lần ở Nhật chỉ có hơn nửa năm. Đem ra so sánh thì thời gian lần này cũng gấp đôi có dư lần đó, tính bình quân ra thì cũng tương đương nhau.

Ba người Lý Vân Thanh cũng vậy, họ cũng không tránh được xúc động. Lần này cho dù có khó khăn hơn một chút, gian khổ hơn một chút nhưng cũng rất đáng. Dù sao thì trong trận phong ba lần này họ cũng đã làm được những điều rất đáng để tự hào, giúp họ tràn đầy tự tin về bản thân.

Quan trọng hơn là nhờ đó mà họ có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền. 994,7 tỷ đô la Mỹ tiền lợi nhuận, nếu trừ đi 200 tỷ đầu tư vào thị trường cổ phiếu Hồng Kông thì vẫn còn lại 724,7 tỷ. Như vậy thì ít nhất Lục Thiếu Hoa cũng phải lấy ra 70 tỷ để trả công cho họ, và sau khi trả hết cho những người môi giới chứng khoán thì cuối cùng mỗi người sẽ nhận được gần 20 tỷ đô la

- Có thể kiếm được nghìn tỷ đô la nhưng chúng ta cũng đã phải bận rộn suốt hơn một năm trời, đúng là một khoảng thời gian căng thẳng cao độ.
Lưu Minh Trương than khổ lên một câu, dừng lại một chút rồi lại đổi thành một giọng đầy hạnh phúc nói:
- Thế nên lần này ông chủ phải rút hầu bao ra để thưởng cho chúng tôi một khoản hậu hĩnh đấy.

Thật ra Lưu Minh Chương còn có một câu chưa nói, đó chính là việc có liên quan đến Hồng Kông. Nếu như Lục Thiếu Hoa không bỏ ra 200 tỷ đi bảo vệ Hồng Kông thì bọn họ có thể kiếm thêm mấy trăm triệu nữa để chia hoa hồng.

Lục Thiếu Hoa cũng biết rằng đầu tư vào Hồng Kông 200 tỷ đô la cũng đồng nghĩa với việc ba người đó phải chịu thiệt. Hắn tất nhiên là không thể để cho họ thiệt thòi như vậy, huống hồ giờ Lưu Minh Chương lại mặt dầy mà nói ra như thế thì kẻ làm ông chủ như hắn cũng không thể không nói gì.

- Khi giai đoạn thứ nhất kết thúc không phải tôi đã đưa cho các anh một trăm triệu đô la tiền thưởng rồi hay sao? Sao giờ lại còn đòi thế?
Chuyện thưởng cho họ là điều tất yếu, có điều Lục Thiếu Hoa lúc đó lại muốn chọc tức Lưu Minh Chương một lát. Đến lúc thấy anh ta sắp phát điên lên rồi thì hắn mới cười nói:
- Yên tâm đi, không thiếu của các anh một xu nào đâu. Giờ đưa cho các anh mỗi người 100 triệu nữa, vậy là thành 200, được chưa?

- Vậy còn bà xã tôi thì sao?
Lưu Minh Chương còn hỏi thêm một câu.

Cái này chính là “xuất trận phụ bất lìa tử” đây! Còn trường hợp của Lưu Minh Chương phải nói là “xuất trận phu bất lìa thê”. Hai vợ chồng anh ta cùng nhau tham chiến trong trận bão lần này, tuy rằng thành tích của chị vợ không thể bằng anh chồng nhưng khi phát thưởng thì cũng đành phải ngang nhau vậy.

Mà cũng phải thế thôi! Lưu Minh Chương chưa gì đã sợ Lục Thiếu Hoa quên mất phần của vợ hắn nên đã chẳng ngại ngùng gì mà mở mồm ra nhắc nhở.

Còn về phần vợ của Lưu Minh Chương thì Lục Thiếu Hoa cũng phải tự công nhận rằng trong lần này công lao của chị ta không hề nhỏ. Dù rằng việc truyền đạt mệnh lệnh cũng chẳng có gì là to tát nhưng dù sao cũng không phải ai cũng có thể làm được.

- Như nhau, như nhau.
Lục Thiếu Hoa khoát khoát tay nói, còn mang theo một cái vẻ như thể là “bó tay chẳng biết làm gì hơn”.

Đúng thế, Lục Thiếu Hoa vốn dĩ không hề có ý định cho qua chuyện của vợ Lưu Minh Chương, thế mà anh ta lại phải mở mồm ra nhắc hắn, đúng là không thể không bó tay.

- Ha ha…
Lưu Minh chương cười ha hả một lúc rồi thầm thì nói:
- Không thể không vui được, hai người có được gần 300 triệu đấy.

Không thể không thừa nhận rằng Lưu Minh Chương rất có đầu óc tính toán. Lần này anh ta kiếm được gần 200 triệu đô la Mỹ, lại thêm vợ anh ta được 100, rồi lại thêm năm bảy món phần thưởng, vậy là cầm chắc hơn 300 triệu.

Lục Thiếu Hoa không thể kìm nổi một chút xem thường, hắn lớn tiếng hỏi:
- Sao anh không thử tính toán xem trong trận bão táp lần này anh đã kiếm được tất cả bao nhiêu. Được 500 triệu đô la Mỹ chưa?

Khi trận bão này còn chưa bắt đầu thì Lục Thiếu Hoa không hề ngăn cấm người dưới thừa nước đục thả câu. Ba người bọn họ cũng hiểu ý hắn nên chắc chắn lúc đó cũng đã kiếm chác được không ít.

Còn không phải như vậy sao? Lưu Minh Chương bị câu hỏi của Lục Thiếu Hoa làm cho đỏ mặt, anh ta chột dạ rồi phản bác lại hắn:
- Làm gì mà được tới năm mươi tỷ, chỉ có hơn bốn bảy tỷ thôi.

- Chỉ hơn bốn mươi bảy tỷ đô la Mỹ thôi?
Lục Thiếu Hoa nhíu mày lại quát:
- Thế vẫn chưa đủ hay sao?

- Đủ rồi, đủ rồi!
Lưu Minh Chương ngượng ngùng vừa cười vừa nói.

Lục Thiếu Hoa lắc đầu cười khổ sở rồi quay lại hỏi Lý Vân Thanh và Lý Tông Ân:
- Còn hai anh thì sao? Chắc cũng không kém cạnh Minh Chương chứ?

- Tôi thì ít hơn, chưa đến bốn mươi tỷ.
Lý Vân Thanh vẫn điềm nhiên nói.

- Tôi cũng được khoảng năm mươi hai tỷ
Lý Tông Ân cũng vậy, nói với một bộ mặt không chút cảm xúc.

“…..”
Lục Thiếu Hoa không nhịn được mà thở dài ra một tiếng. Chỉ riêng ba người bọn họ cũng đã kiếm được hơn một trăm tỷ đô la Mỹ, đó còn chưa kể đến hơn một trăm hai mươi người môi giới chứng khoán, tổng cộng cũng phải trên dưới hai trăm tỷ đô la:
- Ôi, thế này thì có khác gì là đi ăn cắp tiền đâu

-…..

-…..

-…..

Kiêu ngạo, đó là Lục Thiếu Hoa kiêu ngạo, Lưu Minh Chương không nhịn được nói thầm một tiếng:
- Chúng tôi ăn cướp tiền, nhưng cậu cũng cướp được nhiều hơn chúng tôi nhiều.

Lưu Minh Chương nói là sự thật! Lần này đến lượt Lục Thiếu Hoa đỏ mặt. Có điều hắn đã rất nhanh lấy lại được bình tĩnh và nói:
- Được rồi, trận phong ba này đã kết thúc, chủ đề này cũng chấm dứt ở đây.Tiếp theo chúng ta có chuyện cần phải bàn.

- Chuyện gì?
Lưu Minh Chương nhướng mày hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.