Nam Phúc Hắc Gặp Nữ Vô Lương

Chương 6




Lúc xe cấp cứu tới thì mọi người vội vã đi theo con Mai, chỉ có mình về nhà thôi, chịu đíu xem nó làm màu thêm được nữa.

Chỉ có một người mình muốn giải thích, đó là mẹ anh, nhưng bác đang hoảng, lại lo cho cháu nên có nói gì cũng chẳng lọt đâu, con cáo cao thượng kêu mọi người đừng trách Nguyệt, mình cứ to mồm kể tội nó thì ngang với tự hạ thấp bản thân rồi còn gì.

Bình tĩnh nghĩ lại mà thực không phân biệt được rốt cuộc hai đứa là cãi nhau thật hay diễn kịch lừa mình nữa, căn bản lúc đó không gọi điện được cho bọn nó nên mới phải cất công đi tìm, tìm được rồi thì đúng là gặp bất ngờ lớn.

Giờ nó xảy thai thì mình mang tội ác tày trời, con này tuy không bù lu bù loa lên nhưng ít nhất cũng suốt ngày rấm rứt đòi tự tử, làm màu làm mè tự trách bản thân nữa chứ.

Nếu như không xảy thai?

Còn hai đứa trẻ, nó tha hồ dùng chúng, cả đời hành mình và anh.

Nói chung như nào thì mình cũng éo vui vẻ nổi.

Tự dưng thấy chán chán à, muốn gọi người yêu, nhưng gọi để nói gì cũng chẳng biết, đành thôi, tìm rượu giải khuây. Nướng thêm mấy con mực nữa, ngồi mịa ra sàn nhà vừa xé vừa nhâm nhi.

Hết gần chai rượu gạo mà chẳng thấy say gì, mình vào bếp kiếm thêm chút nữa thì phát hiện ra hết rồi, chỉ còn mỗi một chai thằng Dũng nói là rượu quý từ trên dân tộc, đặc biệt biếu anh nhà mình bồi bổ.

Có điều từ ngày bị một vố với con Mai anh kiểu ám ảnh hay sao, hiếm khi uống lắm. Thôi mình mang ra giải quyết vậy.

Cái rượu quái gì không biết, uống vào cổ thấy cay xè, nhưng mà đã lắm, cảm giác như trên mây ý.

Nốc được chén thứ hai thì có tiếng cửa mở.

-“Giáo sư về rồi?”

Nhanh thật, chắc lúc xe cấp cứu tới mẹ cũng gọi cho anh luôn. Người yêu gật đầu, vứt cặp tài liệu ra một xó, mệt mỏi tháo cà vạt rồi cũng ngồi bệt xuống uống cùng.

-“Ăn mực không?”

Chẳng đợi anh trả lời, mình xé đút cho một miếng. Anh ăn ngon lành, còn nghịch ngợm mút lấy ngón tay của mình nữa chứ.

-“Giáo sư chắc nghe chuyện rồi, định xử lý em ra sao đây?”

Người yêu kéo mình lại gần cười nhạt.

-“Anh còn không hiểu em?”

-“Thế mọi việc sao rồi?”

-“Ổn.”

Nghĩa là bạn Mai mẹ con bình an hả?

Thôi cũng được, tội giết hai mạng người, kể cả anh có tin mình thì chưa chắc ba mẹ anh đã tha cho mình.

-“Nói ra có thể em sẽ khinh anh lắm, nhưng khi nhận được điện thoại của mẹ, bảo hai đứa nhỏ nguy hiểm, anh…thực sự…trong lòng anh…không hẳn là buồn bã, lo lắng…”

Mình hiểu mà, trách nhiệm là một chuyện, trách nhiệm có thể miễn cưỡng, nhưng tình cảm thì không thể.

-“Anh là người cha tồi, phải không? Anh đã cố gắng, nhưng vẫn không thể nào…”

Anh kéo mình lại gần, khẽ hôn nhẹ lên má rồi lại uống một chén nữa, giọng trầm trầm.

-“Làm người ba tốt của những đứa trẻ không phải do em sinh ra…quả thực…rất khó…”

Sống mũi cay xè à, thương anh quá, thương cả mình nữa.

Thôi thì sự đời vứt hết mịa sang một bên đi, giờ phút này, không gian này, chỉ có hai người bên nhau, cùng nhau uống rượu giải sầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.