Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa

Chương 199: Chương 198




Long mẫu trừng đôi mắt đẹp, mở miệng bảo:

“Tám thằng con của ông cộng lại cũng không lớn tuổi bằng Thần Đồ, bộ ông tưởng mấy vạn năm tu vi của Ma thần là đồ trang trí chắc? Huống chi, dù thực sự đánh chết hắn thì cũng ích lợi gì? Hắn chết thì Tiểu Cửu sẽ khỏe lại à?”

Long vương nghe vậy, nhớ tới lời của nhóm thái y, trong mắt hiện vẻ đau lòng, thở dài mà rằng:

“Dựa theo cách nói của nhóm thái y, nội đan của Tiểu Cửu về cơ bản đã bị hủy, hiện tại chỉ còn chút cặn lưu lại trong đan điền, tám trăm năm tu vi cứ vậy mất hết. Hên là có thần khí hộ thể, bảo vệ nguyên thần, nếu ba hồn bảy vía cũng tan thì quả là vô lực xoay chuyển.”

Trên mặt Long mẫu ánh lên tia sầu bi,: “Nội đan của nó quả thực quá yếu, trong cơ thể gần như không có chân khí du tẩu. Nếu tình trạng này tiếp tục kéo dài, thân thể hiện tại không cách nào chống đỡ nguyên thần, hồn phi phách tán là chuyện sớm muộn.”

Long vương: “Tí nữa ta đến chỗ lão quân hỏi xem có kim đan khôi phục hiệu quả nhanh không, xin mấy viên.”

Long mẫu lắc đầu: “Kim đan chỉ có thể bổ chân khí, căn bản vô tác dụng với nội đan và kinh mạch. Hiện nay chỉ có thể dùng kim đan bổ sung chân khí cho Tiểu Cửu, rồi từ từ chữa trị nội đan. Với tốc độ này, muốn khôi phục tu vi ban đầu cần ít nhất năm trăm năm.”

Long vương: “Miễn có thể khôi phục là được, năm trăm năm với Long tộc chúng ta mà nói, bất quá là một cái chớp mắt thôi.”

Long mẫu gật đầu: “Lát nữa ta đi xếp lịch trực ban, cho tám đứa tụi nó thay phiên nhau trông nom Tiểu Cửu, nhất quyết đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa, ôi cục cưng tội nghiệp.”

Nhìn sắc mặt sầu lo của Long mẫu, Long vương liền vươn tay cầm tay bà, nói:

“Phu nhân đừng lo lắng quá, trời sập xuống có đàn ông đỡ, nhà chúng ta không thiếu nhất chính là đàn ông.”

Khóe miệng Long mẫu giật giật, hơi đỡ trán, nghĩ thầm:

Chính mấy tên đàn ông các người mới không đáng tin.

Giờ phút này, mấy tên đàn ông không đáng tin của Long cung đang tụ tập tại cổng cung.

Thần Đồ nhìn tám anh chàng đứng dàn hàng trước mặt bằng ánh mắt trầm tĩnh, tuy diện mạo khác nhau, quần áo khác nhau, nhưng vẻ hung ác lạnh lẽo trên mặt tám người lại đồng nhất một cách thần kỳ.

Đứng phía sau Thần Đồ, Bình Ế có chút kinh ngạc, lúc ở trên núi Thanh Viên, nhìn thấy Thần Đồ và Hậu Khanh cùng ra khỏi hang, tâm trạng Bình Ế hết sức phức tạp, trong vui sướng xen lẫn tia xót xa. Nghĩ đến Hậu Khanh bị phong ấn mấy ngàn năm, nghĩ đến Thần Đồ luân hồi muôn kiếp tại nhân gian, nếm trải đủ loại khổ ải, lại nhớ đến vài anh em chết trận trong đại chiến Trác Lộc… Cõi lòng Bình Ế trăm mối cảm xúc ngổn ngang, trong tim chỉ có một suy nghĩ: vô luận thế nào, chỉ cần các anh em có thể sống sót và trùng phùng, vậy là đủ rồi.

Hắn cứ ngỡ Thần Đồ sẽ dẫn Hậu Khanh và Úc Lũy mau chóng quay về Ma giới, nhưng không ngờ Thần Đồ xử lý vấn đề núi Thanh Viên xong, lại mang theo hắn đến thẳng Long cung. Bình Ế tâm tư tinh tế, phát hiện vẻ cô đơn và mất mát trong mắt Hậu Khanh, tuy không biết hai người xảy ra chuyện gì trong hang Thanh Viên, song Bình Ế mơ hồ cảm giác được quan hệ giữa cả hai có lẽ không giống như mọi người vẫn tưởng. Nhưng vì tìm kiếm Hậu Khanh, Thần Đồ nhập nhân gian luân hồi mấy ngàn năm cũng là sự thật chắc chắn.

Trong lòng Bình Ế có chút ngờ vực, song không nhiều lời. Trên đường bay đến Long cung cùng Thần Đồ, Bình Ế chỉ mở miệng hỏi một câu:

“Thần Đồ, chúng ta đi Long cung làm gì?”

Thần Đồ đáp: “Tìm vợ tôi về.”

Tay Bình Ế chợt run lên, thân hình đang ngự không suýt nữa rớt khỏi pháp khí. Bình Ế ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Thần Đồ, thấy vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng của Thần Đồ, hắn biết người nọ không nói giỡn.

Bình Ế kinh ngạc vài giây, sau đó sắc mặt trở lại bình thường, gật đầu, mỉm cười nói:

“Ừ.”

Tiếp theo, hắn trầm mặc chốc lát, cất giọng nhàn nhạt: “Bọn tôi đều nghĩ cậu với Hậu Khanh mới là một đôi.”

Thần Đồ đáp bằng giọng khá lạnh: “Các cậu nghĩ nhiều rồi.”

Bình Ế bật cười: “Thần Đồ, tôi tin cậu, bất kể cậu lựa chọn ra sao, tôi với Phi Liêm cũng sẽ ủng hộ cậu, tôi tin Úc Lũy, Ngân Linh, Hậu Khanh cũng vậy. Cậu là vua của chúng tôi, trước kia là vua, bây giờ vẫn là vua, tương lai cũng sẽ không thay đổi.” Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Bình Ế mang theo vài phần kiên định, giọng nói bộc lộ sự tin tưởng và phục tùng vô điều kiện vẫn hệt như vạn năm trước.

Thần Đồ im lặng hồi lâu, đáp: “Ế, cám ơn.”

Hai mắt Bình Ế khẽ cong lên, cười bảo: “Anh em với nhau mà cám ơn gì chứ, chúng ta cùng đi nghênh đón Vương hậu đại nhân về Ma giới thôi.”

Nghe Bình Ế nói xong, vẻ mặt lạnh lùng của Thần Đồ rốt cuộc dịu đi phần nào, trong mắt xẹt qua vài sắc màu ấm áp.

Nhưng giờ khắc này, nhìn trận thế trước cổng Long cung, Bình Ế thở dài, tuy hắn cũng nghĩ lần này Thần Đồ mang mình theo, chứng tỏ chuyến đi đón người nghe có vẻ dễ dàng thực ra không hề đơn giản. Song trận thế đằng đằng sát khí trước mắt vẫn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Bình Ế nhớ đến lời Hoa Linh, đoán được vợ của Thần Đồ hẳn là một trong số hoàng tử của Long cung. Thấy vài người trong đoàn người đối diện mặc hoa phục Long cung, Bình Ế thì thầm với Thần Đồ:

“Thần Đồ, những người này là… các anh vợ của cậu à?”

Thần Đồ lặng thinh không đáp, hắn cũng chưa từng gặp các hoàng tử khác của Long cung, nhưng thấy Ngao Tứ đứng trong đó, rồi lại thẩm tra đối chiếu số lượng, hắn bèn gật đầu một cách cứng nhắc.

Bình Ế: …

Chưa từng gặp đã đắc tội anh vợ, số lượng lại không chỉ một hai người, ca này coi bộ khó à nha.

Bình Ế trầm tư rồi bảo: “Đằng trước chính là các vị hoàng tử điện hạ của Long cung đúng không, tại hạ là Vũ sư Bình Ế, lần này đến không có ác ý gì, chỉ muốn cầu kiến Cửu hoàng tử điện hạ của Long cung, chẳng hay các vị có thể cho phép không.”

Nghe Bình Ế nói thế, ánh mắt Ngao Tứ cũng dừng trên mặt Thần Đồ bên cạnh, hừ lạnh rồi đáp:

“Vị này là Ma tôn đại nhân danh tiếng lừng lẫy tại Ma giới à? Thứ cho Long cung ta miếu nhỏ, không dung nổi tôn đại phật ngài đây, có gì thì nói ngay tại đây đi.”

Mười sáu ánh mắt đồng loạt chĩa vào mặt Thần Đồ, nghe Ngao Tứ châm biếm, trên mặt Thần Đồ vẫn không tỏ vẻ gì, lặng thinh giây lát mới lên tiếng:

“Tôi là Kim Trăn, đến tìm Tiểu Cửu.”

Thần Đồ vừa dứt lời, Tam hoàng tử Ngao Liệt đã nhịn hết nổi phải nhảy dựng lên, quát vào mặt Thần Đồ:

“Ngươi chính là người Tiểu Cửu thích ở nhân gian đúng không? Cái thứ bạc tình bạc nghĩa nhà ngươi, không ngờ còn dám vác mặt đến tìm nó? Ngươi nghĩ Long cung chúng ta là chốn không người chắc?”

Nói đoạn, trong tay Ngao Liệt chợt lóe kim quang, một thanh trường thương đen đỏ giao nhau xuất hiện trên tay, hắn vung tay lên, mũi thương nhắm thẳng vào ngực Thần Đồ.

Nghe thế, Thần Đồ nhíu mày:

“Tôi chưa từng phụ Tiểu Cửu, sao lại nói là bạc tình bạc nghĩa?”

Ngao Phác bên cạnh chậm rãi lên tiếng: “Theo ghi chép của dã sử tam giới, vào thời thượng cổ, trong bộ lạc Hiên viên của Hoàng đế, thiếu niên Hậu Khanh dung mạo khuynh thành, được xưng là đệ nhất mỹ nhân, người theo đuổi đông như cá diếc sang sông, không sao đếm xuể, từng khơi dậy mấy đợt nội loạn trong bộ lạc Hiên Viên. Về sau, Hậu Khanh trưởng thành lại phản bội bộ lạc Hiên Viên, chuyển sang phe Xi Vưu, trở thành một trong thập đại Ma thần. Mấy năm sau hậu nhân mới biết Hậu Khanh gia phập phe Xi Vưu vì tình. Tục truyền, Hậu Khanh từng đứng trên sườn dốc cao trăm trượng tuyên bố với thế nhân rằng, đời này chỉ yêu một người.”

Ngao Phác trầm mặc, tròng mắt sáng ngời ôn hòa nhuộm đẫm hơi thở trí thức, hắn nhìn Thần Đồ, tiếp tục nói:

“Về phần yêu ai, chắc tôn hạ rõ ràng hơn chúng tôi.”

Thần Đồ nhìn Ngao Phác, nói: “Chuyện của Hậu Khanh không liên quan đến Tiểu Cửu.”

Nghe vậy, gân xanh trên trán Ngao Liệt bùng nổ: “Nhảm nhí, nếu không phải chứng kiến trò ám muội của hai người các ngươi, sao Tiểu Cửu lại tẩu hỏa nhập ma?”

Thần Đồ biến sắc, mở miệng hỏi: “Tiểu Cửu tẩu hỏa nhập ma?”

Ngao Liệt nghiến răng, đạp lên trước một bước dài, trường thương trong tay đã kề sát ngực Thần Đồ.

“Bớt đứng đây giả bộ ngớ ngẩn đi, Tiểu Cửu tẩu hỏa nhập ma lại gặp lôi kiếp, hiện tu vi đã mất hết, nội đan đã hủy, tất cả đều tại ngươi. Ngươi còn dám tìm tới cửa…”

Ngao Liệt còn chưa nói xong đã đột nhiên ngừng lại, bởi hắn cảm nhận được một lực lượng ma áp mạnh mẽ xông đến từ chính diện, liền ngẩng đầu, chỉ thấy sắc mặt của Thần Đồ trước mắt lạnh vô cùng, trong đồng tử nổi lên tia huyết quang, ma khí hai màu kim lục dâng lên quanh thân theo hình xoắn ốc, nháy mắt phủ kín không gian xung quanh.

Tám vị hoàng tử thấy thế, trong mắt lập tức hiện vẻ cảnh giác, mấy người Ngao Tứ Ngao Phong Ngao Phác không hẹn mà cùng gọi ra pháp khí, bày tư thế nghênh chiến ngăn địch.

Ngao Liệt chỉ cảm thấy mũi trường thương của mình như bị thứ gì vậy hút chặt, cố định vững vàng giữa không trung, không tài nào động đậy.

Trong mắt Thần Đồ ánh lên sự tàn bạo, giọng buốt giá tựa hàn băng dưới vực sâu:

“Anh nói gì? Nội đan của Tiểu Cửu hủy rồi?”

Ngao Liệt dốc hết sức lực kéo trường thương, nhưng không hề có hiệu quả, hắn nghiến răng:

“Chuyện của Tiểu Cửu cũng không liên quan đến ngươi, thức thời thì mau cút khỏi Đông Hải…”

Chưa dứt lời, một mũi nhọn khí đã bắn ra từ ngực Thần Đồ, Ngao Liệt thoáng cái bị đẩy lùi mấy mét, trường thương cũng theo đó rơi xuống đất.

Ngao Tứ trầm giọng nói: “Thần Đồ, tuy ngươi là Ma thần thượng cổ, nhưng các hoàng tử của Long cung cũng không phải dạng dễ bắt nạt, nếu hôm nay ngươi muốn động võ ở đây, tám anh em chúng ta phụng bồi đến cùng, dù ngươi là Ma tôn đương nhiệm, chúng ta cũng phải lấy lại công bằng cho Tiểu Cửu.”

Khí tức quanh thân Thần Đồ dâng lên, hắn nhìn chằm chằm vào Ngao Tứ, im lặng hồi lâu, sắc máu trong mắt dần rút đi, hắn kiềm nén cảm xúc, lạnh giọng bảo:

“Cho tôi gặp Tiểu Cửu.”

Ngao Tứ hừ lạnh: “Không được, giờ nó đang bị thương nặng, ngoại trừ thái y thì không ai được gặp, dù ngươi gặp nó cũng vô ích thôi. Ban nãy thằng ba có nói rồi đấy, hiện tại nội đan của nó đã hủy, hoàn toàn dựa vào đan dược để duy trì công năng và nguyên thần trong cơ thể. Nếu ngươi có lời muốn nói với nó, năm trăm năm nữa hẵng đến.”

Lời của Ngao Tứ như một cây dao găm đâm từng nhát vào tim Thần Đồ, Thần Đồ nghĩ đến Tiểu Cửu phải chịu đau đớn, cõi lòng xót xa đến nỗi đầu óc trống rỗng. Hắn cắn chặt khớp hàm, trong lòng hạ quyết tâm, dù là xông vào, hôm nay cũng phải xông vào Long cung bằng được.

Bình Ế bên cạnh phát hiện vẻ mặt Thần Đồ thì nhíu mày, đoạn tiến lên hai bước, khom lưng nói chuyện với nhóm người đối diện:

“Các vị thái tử, thứ cho Bình Ế mạo muội hỏi một câu, thân thể của lão Long vương tiền nhiệm – Ngao Tường bệ hạ – hiện giờ có khỏe không?”

Nghe vậy, Ngao Tứ ngẩn ra, Ngao Tường là ông nội hắn, đã sớm về hưu, dẫn bà nội ngao du tứ phương. Hắn nhìn Bình Ế, phát hiện khuôn mặt non choẹt của đối phương mang theo nụ cười nhàn nhạt, thành khẩn mà ngay thẳng, nhưng ngữ khí của hắn vẫn lạnh lùng như cũ:

“Ông nội khỏe lắm, Bình vương điện hạ hao tâm tổn trí rồi.”

Bình Ế thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Ngao lão gia trạch tâm nhân hậu, ngàn năm trước từng làm bạn với tại hạ. Trong đại chiến Trác Lộc, tại hạ và Phi Liêm trọng thương rơi xuống ven hồ nước mặn của Đông Hải, Ngao lão gia đi ngang qua liền vươn tay cứu giúp, bảo vệ nguyên thần của hai anh em chúng tôi. Ngao lão gia từng bảo: Vũ sư và Long tộc đều thuộc Thủy tộc, có lẽ mấy vạn năm trước đều cùng ra đời từ một mạch, dù tiên ma bất đồng, Thủy tộc vẫn cùng chung gốc gác. Tại hạ ghi nhớ ân tình và lời dạy bảo của Ngao lão gia, trong mấy ngàn năm chưởng quản Ma giới, chưa từng tổn thương một con tôm con cua nào của Tứ Hải Long cung. Hôm kia có ma vật chui qua kết giới quấy rầy Tây Hải Long cung, làm bị thương hai vị hoàng tử, tại hạ nghe chuyện đã đích thân đi Tây Hải chữa khỏi cho hai vị hoàng tử, đồng thời dâng tặng hai pháp khí để bồi thường. Dẫu tiên ma khác biệt, nhưng đối với Long tộc, Ma giới tôi luôn luôn tiếp đãi chân thành. Hiện tại, chuyện của Thần Đồ và Cửu hoàng tử nhất định là hiểu lầm, hy vọng các vị hoàng tử điện hạ xem xét tình nghĩa qua lại giữa tại hạ và Ngao lão gia mà khoan hồng độ lượng, cho phép hai người chúng tôi gặp tiểu hoàng tử một lần.”

Nghe Bình Ế nhắc tới sự kiện ma vật ở Tây Hải Long cung, Ngao Tứ khẽ nhướng mày, quay sang nhìn Tứ hoàng tử Ngao Phác bên cạnh, Ngao Phác khẽ gật đầu, thấp giọng nói:

“Đúng là có việc này, mấy bữa trước Bình vương dẫn người đi Tây Hải.”

Ngao Tứ nghe vậy, cơn tức trong lòng nguôi đi chút đỉnh, nhưng mặt vẫn lạnh băng. Hắn ngẩng đầu nhìn Bình Ế, chỉ thấy trên khuôn mặt thanh tú như thiếu niên bộc lộ vẻ thành khẩn và chờ mong.

Đối với việc Ma giới, Ngao Tứ cũng từng nghe phong thanh. Mấy ngàn năm trước, hai đại Ma tôn là Thần Đồ và Úc Lũy quẳng sự vụ Ma giới cho tam đại Ma vương, người bế quan, kẻ luân hồi. Mà Ngân Linh Tử – một trong tam đại Ma vương – trời sinh đã ham chơi, thường xuyên du đãng khắp tam giới, thuộc dạng thần long thấy đầu không thấy đuôi. Cho nên, tất thảy công việc trong Ma giới đều do Phi Liêm và Bình Ế một tay xử lý. Nếu dựa theo chức năng để phân công quản lý, hẳn Phi Liêm là chủ tịch ủy ma trung ương, còn Bình Ế là tổng quản lý. Dưới sự thống trị của hai người, Ma giới trật tự ngay ngắn, kinh tế phát triển nhanh chóng, tố chất của ma vật nâng cao trên diện rộng, ngay cả ý tưởng liên kết tam giới, cùng hưởng tài nguyên cũng do Bình Ế đề xuất đầu tiên trong cuộc hội đàm ba phía. Trong cấp lãnh đạo của tam giới, không ai không biết Vũ sư Bình Ế tư duy linh hoạt, trường tụ thiện vũ.

*trường tụ thiện vũ: tay áo dài nên có ích cho việc múa, ý nói người có điều kiện tốt và giàu tài năng thì sẽ thành công

Hôm nay vừa gặp, Ngao Tứ lập tức cảm thấy người này đúng là không đơn giản, chỉ ngắn ngủi dăm ba câu mà nói đến thành khẩn lại hợp tình hợp lý, Nhị hoàng tử luôn ăn mềm không ăn cứng lại mỹ thiếu niên-khống thoắt cái được vuốt lông.

Nhưng đúng lúc này, Thất hoàng tử Ngao Côn lại hỏi: “Ơ? Hắn lôi ông nội ra kìa?” Giọng Ngao Côn trong trẻo mà vang dội, lại mang theo vài phần nghịch ngợm, như thể đang lầm bầm lầu bầu.

Đứng bên cạnh Ngao Côn, Bát hoàng tử Ngao Bằng với dung mạo lẫn thân hình giống Ngao Côn như đúc mở miệng nói: “Ơ? Nhìn hắn có vẻ cũng xêm xêm tuổi tụi mình thôi mà, sao lại quen ông nội?”

Tầm mắt cả hai cùng đáp lên mặt Bình Ế, thoắt cái lại không coi ai ra gì mà tiếp tục đối thoại:

“Bọn họ là Ma vương, là người xấu.”

“Bọn họ còn tổn thương thân lẫn tâm nhóc chín, cực kỳ xấu xa.”

“Hôm nay tám anh em chúng ta có mặt tại đây là vì muốn báo thù cho nhóc chín.”

“Nhưng hắn lôi ông nội ra kìa, bộ muốn chơi chiêu mềm mỏng hả?”

“Ừm, đúng là một Ma vương quỷ kế đa đoan, chúng ta còn lâu mới mắc mưu.”

“Ừm, còn lâu mới mắc mưu… Cơ mà, hình như anh hai dao động rồi kìa?”

“Hả? Thiệt không?… Ồ, đúng rồi, sắc mặt anh hai bớt khó ở hẳn.”

“Biết sao được, anh hai đó giờ đâu có sức chống cự gì với mỹ thiếu niên xinh xắn.”

“Ừ, sao lại có một hoàng huynh thiếu nguyên tắc vậy chứ, tự dưng cảm thấy mất mặt ghê.”

“Mất mặt +1.”



Bình Ế: …

Hai người này là kiểu ngây thơ mà độc miệng hử? Nhóm anh vợ của Thần Đồ, người nào người nấy đều… độc đáo ghê.

Ngao Tứ: …

Hai thằng nhóc xúi quẩy, mấy chục năm rồi mà vẫn om sòm không chịu nổi.

Ngao Tứ khẽ ho một cái, nói: “Bình vương điện hạ, ban nãy ta bảo rồi, Tiểu Cửu bị thương rất nặng, thực sự không thích hợp gặp ai, vẫn là mời về đi.”

Bình Ế vươn tay, một luồng lam quang nổi lên, nói: “Tại hạ trời sinh có nội đan hệ thủy, từ khi thân thể được cải tạo vẫn luôn chủ tu thuật chữa trị, mọi phương pháp trị liệu tổn thương đều biết một phần, có thể cho phép tôi xem thử thương thế của Cửu hoàng tử không?”

Thấy ánh sáng lam trên lòng bàn tay Bình Ế, Ngao Tứ hơi sửng sốt, hắn nhìn ra chân khí của Bình Ế là hệ thủy thuần chữa trị. Hắn do dự, không nói gì.

Lúc này, Tam hoàng tử Ngao Liệt nhặt trường thương dưới đất lên, nâng cằm, mở miệng bảo:

“Được thôi, ngươi có thể vào, nhưng hắn không được.”

Ngao Liệt nhìn Thần Đồ bằng ánh mắt hung tợn, địch ý hiện rõ trong mắt, hắn và Ngao Phong Ngao Phác chia nhau đứng hai bên Ngao Tứ. Bốn người đứng thành một hàng, Ngao Tứ cầm một thanh trường kích ba xiên, Ngao Liệt cầm một thành trường thương đỏ thẫm, Ngao Phác cầm một thanh trường kiếm xanh ngọc, Ngao Phong thì cầm một thanh đại đao bản rộng. Trong mắt nhóm người lộ rõ sự sắc lạnh, nhìn thẳng vào Thần Đồ.

Ngao Liệt vung trường thương xuống, cất giọng kiên quyết: “Hôm nay không đâm ngươi vài lỗ thì đừng mong bước qua nơi này, bộ ngươi nghĩ Tiểu Cửu nhà chúng ta phải chịu đau đớn vô ích chắc? Muốn đi qua thì đánh một trận với anh em chúng ta trước đã.”

Dứt lời, Ngao Liệt giơ trường thương lên, bày tư thế ngăn địch. Thần Đồ nhìn lướt qua bốn người đối diện, trầm giọng đáp:

“Không cần đánh, lãng phí thời gian.”

Nói xong, chỉ thấy hắn thu hết ma khí quanh thân, rút toàn bộ chân khí về đan điền, thoắt cái khôi phục thành hình dáng lúc ở nhân gian. Sau đó, mắt hắn chợt lóe sáng, nhìn về phía pháp khí trong tay bốn anh em.

Bốn người Ngao Liệt ngẩn ra, rồi cảm thấy trong tay nhẹ hẫng, chỉ thấy pháp khí của họ đột nhiên bay lên không, nhanh chóng bay về hướng Thần Đồ.

Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn đã nghe bốn tiếng phập vang lên, bốn pháp khí đồng thời đâm vào cơ thể Thần Đồ, vào trước ngực, ra sau lưng.

Máu tươi nháy mắt ứa ra, men theo phần lưỡi sắc bén của đao thương kích nhỏ xuống tí tách.

Tám vị hoàng tử sững sờ tại chỗ, kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt. Bình Ế đứng đằng sau Thần Đồ lại có chút sốt ruột, hắn nhìn ra Thần Đồ đã triệt bỏ toàn bộ chân khí phòng ngự. Thần Đồ dùng thân xác phàm trần kiên cường chịu đựng cơn đau bị xuyên qua người, nhìn vị trí thì không đâm trúng tim, nhưng khó tránh tổn thương cơ quan chủ chốt.

Nét mặt Thần Đồ không hề biến đổi, cằm đanh lại, thân mình hơi phát lực, bốn pháp khí bị hút khỏi thân thể hắn, quay về trong tay bốn hoàng tử theo đường cũ.

Máu thấm ướt áo Thần Đồ trong tích tắc, miệng vết thương mở ra một cách dữ tợn mà đáng sợ, nhất là vết thương do đại đao của Ngao Phong để lại, ước chừng phải dài hơn nửa mét.

Máu loãng rơi xuống đất từ góc áo của Thần Đồ, nhuộm đỏ bậc thềm ngọc thạch san hô của Long cung. Sắc mặt Thần Đồ hơi tái đi, hắn nâng mắt nhìn Ngao Liệt, trầm giọng hỏi:

“Tám lỗ, đủ chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.