Nam Phụ Thâm Tình Hôm Nay Đã Sụp Đổ Chưa

Chương 1652




C682jpg

C742jpg

C752jpg

“Bổn tọa từng rời đi sao?” Văn Xuân Tương hỏi ngược lại.

Tạ Chinh Hồng lắc đầu, “Không, tiền bối chưa từng rời đi.”

“Ngoan.” Văn Xuân Tương rất hài lòng với đáp án của Tạ Chinh Hồng, nếu không phải bây giờ đang có người nhìn, Văn Xuân Tương thậm chí còn muốn nhào tới hôn tiểu hòa thượng của mình một cái.

Sao mỗi câu mỗi chữ của tiểu hòa thượng đều có thể gãi trúng chỗ ngứa trong lòng y thế không biết?

“Mấy kẻ trốn trốn núp núp ở đằng sau, các ngươi cũng nên đi ra đi!” Văn Xuân Tương thu lại suy nghĩ, nhìn xung quanh, hừ lạnh một tiếng, “Nếu không ra thì đừng trách bổn tọa không khách khí. Tiểu hòa thượng, ngươi đúng là quá mềm lòng nương tay, cho nên bị kẻ khác bắt nạt cũng chẳng dám lên tiếng.”

Tạ Chinh Hồng muốn nói mình vẫn chưa bị bắt nạt, nhưng nhìn dáng vẻ Văn Xuân Tương giận dữ vì mình thế kia, Tạ Chinh Hồng vẫn nuốt lại câu nói chực thốt ra khỏi miệng.

Mấy trưởng lão Phật tu thấy mình không trốn được nữa, đành hóa thành từng luồng gió mát, bay đến trước mặt Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương.

“Thì ra là Ma Hoàng giá lâm.” Phật tu dẫn đầu miễn cưỡng cười nói.

“Nếu bổn tọa không đến thì e là sẽ đúng như ý các ngươi.” Văn Xuân Tương giễu cượt, “Tin tức của Vạn Phật Triều Tông các ngươi đã tung ra rồi, chẳng lẽ còn mong bổn tọa bỏ qua ư?”

“Chúng ta muốn thông báo cho Bàn Nhược thiền sư, chứ không phải Cửu Châu Ma Hoàng.” Một trưởng lão Phật tu chất vấn, “Văn Xuân Tương, ngươi ngụy trang thành Bàn Nhược thiền sư lẻn vào tông môn chúng ta, đánh cắp kinh thư, ngươi che giấu giỏi lắm!” Năm xưa Bàn Nhược thiền sư tiếng tăm lừng lẫy, mấy tông môn Phật tu bọn họ cũng không thể nhắm mắt làm ngơ, đành phải mời Bàn Nhược thiền sư đến tông môn, trao đổi lẫn nhau một phen để tránh cho các tu sĩ đạo thống khác nghĩ rằng Phật môn bọn họ không chịu chấp nhận Dã Hồ Thiền!

Không ngờ, Bàn Nhược thiền sư lại chính là Văn Xuân Tương nguỵ trang thành.

Khi làm Bàn Nhược thiền sư, nếu nghe ngóng được trong tông môn bọn họ có công pháp hoặc pháp bảo, y sẽ biến về Văn Xuân Tương tìm tới cửa, chỉ đích danh muốn tỷ thí với một tu sĩ nào đó, tiền cược chính là kinh thư và pháp bảo mà người đó có. Phương pháp đơn giản như vậy, thế mà đã giấu diếm được bọn họ biết bao nhiêu năm?

Ai có thể tưởng tượng được, Bàn Nhược thiền sư Phật pháp cao thâm lại là ma đầu tội ác tày trời cơ chứ?

“Quá khen quá khen.” Văn Xuân Tương nở nụ cười xán lạn, “Ai bảo các ngươi không nhận ra được, lại còn trách ai? Tài không bằng người thì ở yên một bên đi.”

“Ngươi!”

“Tiểu hòa thượng, ngươi nghĩ lát nữa chúng ta nên đi đâu chơi được đây? Chỗ này hoang vắng quá, chẳng hợp với sở thích của bổn tọa chút nào cả.” Văn Xuân Tương quay đầu nhìn Tạ Chinh Hồng, cưởi tủm tỉm hỏi.

“Tiền bối cứ chọn một nơi tùy thích là được.” Tạ Chinh Hồng bình tĩnh trả lời.

“Khinh người quá đáng!” Một Phật tu nóng tính thấy Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng nói chuyện không coi ai ra gì, hoàn toàn không để bọn họ vào mắt, thù mới hận cũ gộp lại, nhất thời chẳng nhẫn nại nổi nữa.

Hắn hét lớn một tiếng, thân thể lóe lên ánh sáng mãnh liệt, từng đạo chưởng ấn không ngừng vọt ra từ vầng sáng, hàng ngàn hàng vạn, chập chờn lấp lóe, tụ lại thành một con sông dài, chỉ thoáng chốc đã vây Tạ Chinh Hồng và Văn Xuân Tương ở trong.

Thấy có người mở màn ra tay, mấy Phật tu còn lại cũng không chịu yếu thế, lập tức tung ra vô số pháp bảo đạo pháp, muốn nhân cơ hội cho Văn Xuân Tương nếm chút đau khổ.

“Chiêu này của Nguyên Bình đại sư quả là lợi hại.” Một trưởng lão mắt sáng lên, nhìn về phía Phật tu vừa ra tay, lấy lòng nói, “Thiên Kiếp ấn này xem ra đã đại thành rồi!”

“Đâu có, đạo hữu quá khen, đây chẳng qua là….” Phật tu nói chuyện bỗng nhiên biến sức, trước mắt chợt tối đen, phun ra một ngụm mắt, thoáng chao đảo rồi ngã sụp xuống.

Lại nhìn phía trước, đâu còn cảnh tượng vô số chưởng ấn tràn ngập nữa?

Các Phật tu khác cũng hứng chịu đủ loại thương tích nặng nhẹ khác nhau, kinh hãi nhìn về phía trước.

“Tiểu hòa thượng, ngươi làm tốt lắm.” Văn Xuân Tương chẳng động lấy một ngón tay, tán thưởng nhìn Tạ Chinh Hồng nói, “Cái gọi là Thiên Kiếp ấn, chẳng qua chỉ là công pháp diễn sinh từ một thức nào đó trong Như Lai thần chưởng mà thôi. Chỉ với bản lĩnh này mà cũng dám ngang ngược trước mặt bổn tọa, đúng là dũng khí có thừa!”

Tạ Chinh Hồng chậm rãi thu tay, gật đầu với Văn Xuân Tương, “Đa tạ tiền bối chỉ điểm.”

“Cứ chơi đi, tiểu hòa thượng.” Văn Xuân Tương khoát tay, chẳng thèm nhìn đến mấy trưởng lão Phật tu bên cạnh, “Sao Phật môn càng ngày càng kém cỏi thế nhỉ, tu sĩ bản lĩnh cỡ này mà cũng dám chơi trò phục kích? Cho dù bổn tọa không ra tay, chỉ mình tiểu hòa thượng cũng dư sức đối phó với bọn chúng rồi.”

Tạ Chinh Hồng hiện tại đã có tu vi kỳ Hợp Thể, chẳng những sở hữu Pháp ấn mà còn có Như Lai thần chưởng hộ thể, mà sau khi Tạ Chinh Hồng nhớ lại một ít ký ức kiếp trước, cảm ngộ về đấu pháp và Phật pháp lại càng sâu hơn, trừ phi cao thủ kỳ Độ Kiếp đích thân tới, không thì tu sĩ kỳ Hợp Thể thật sự chẳng thể làm gì được hắn.

“Kẻ vừa ra tay là ngươi?” Mấy trưởng lão Phật tu kinh ngạc nhìn Tạ Chinh Hồng, chỉ vào hắn hỏi, hiển nhiên không tin tưởng.

“A Di Đà Phật, chính là bần tăng.” Tạ Chinh Hồng gật đầu khẳng định.

Sắc mặt các trưởng lão lại càng tái hơn.

Nếu là Văn Xuân Tương ra tay, bọn họ dù thụ thương thì cũng chẳng có gì để nói, nhưng giờ người ra tay đánh bật công kích của bọn họ lại là hậu bối trẻ tuổi trước mắt, lại còn chưa đến hai trăm tuổi, sao có thể không khiến mấy trưởng lão Phật tu này kinh hãi cho được?

Bọn họ sống gần ngàn năm, quả đúng là uổng phí!

“Tạ Chinh Hồng, ngươi có muốn đến Tam Luận tông của ta không?” Một trưởng lão trầm tư chốc lát, nhìn về phía Tạ Chinh Hồng hỏi, “Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ, ngươi có thiên phú và tu vi như vậy, nếu ngươi đến Tam Luận tông của ta, ta có thể đề cử ngươi với sư thúc của ta. Ngài có tu vi Độ Kiếp đỉnh phong, đang thiếu truyền nhân y bát. Ngài ấy mắt cao hơn đầu, rất ít khi lọt mắt người nào, ngươi xuất sắc như thế, chớ nên lầm đường lạc lối!”

“Không sai, ngươi đi theo Văn Xuân Tương thì được gì chứ? Y giờ đã là kẻ thù của Phật môn, uy phong hiện tại có thể kéo dài mãi mãi sao? Có bọn ta làm chứng, dù ngươi muốn đến môn phái nào tu hành, bọn ta đều có thể làm người bảo đảm cho ngươi.” Một trưởng lão khác nhanh chóng nhận ra ý đồ của đồng đạo, lập tức tiếp lời.

Khi bọn họ bình tĩnh quan sát Tạ Chinh Hồng, trong lòng dấy lên sóng gió động trời.

Những gì ghi lại trong tinh thạch còn không thể diễn tả được một phần mười khí độ của Tạ Chinh Hồng!

Bọn họ sống nhiều năm như vậy, đã gặp không biết bao nhiêu đệ tử có thiên phú có ngộ tính ở tông môn mình, trong đó có không ít người mang tiên thiên đạo thể. Nhưng dù là đệ tử mang tiên thiên đạo thể, khi so sánh với Tạ Chinh Hồng cũng khác nhau một trời một vực.

Phật khí trên người Tạ Chinh Hồng cực kỳ tinh thuần, ánh mắt hắn cũng vô cùng thấu triệt.

Dùng một câu Phật gia thường hay nói thì, người này tuệ căn cực sâu, nhất định là mầm tốt sinh ra để tu Phật.

Người như thế, nếu đặt ở pháp hội tuyển chọn đệ tử của ngũ đại Phật môn, chỉ e sẽ khiến người người đánh nhau tranh đoạt!

Chẳng trách một Ma Hoàng như Văn Xuân Tương lại mang theo một đệ tử Phật tu ở bên người, một khối ngọc thô như vậy, ai mà chẳng muốn mài giũa hắn thành trân bảo tuyệt thế cơ chứ?

Mấy trưởng lão Phật tu cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn hướng cành ô liu ra với Tạ Chinh Hồng.

Văn Xuân Tương phì cười.

“Ha ha ha, lũ lừa trọc các ngươi, thật đúng là không biết xấu hổ.” Sắc mặt Văn Xuân Tương lập tức sa sầm, “Người mà bổn tọa vất vả bồi dưỡng nên, các ngươi muốn nói một câu nhẹ bẫng rồi mang đi, tính toán hay quá nhỉ.”

“Tạ Chinh Hồng vốn xuất thân Phật tu, chẳng qua là bị ma đầu nhà ngươi lừa gạt nên mới lầm đường lạc lối thôi. Giờ hắn quay về với Phật môn mới là hành động đúng đắn.” Một trưởng lão mỉa mai đáp, “Tạ Chinh Hồng, ngươi hãy suy xét cho kỹ. Nếu ngươi nguyện ý trở về chính đạo, dù bọn ta có liều cái mạng già này, cũng sẽ đưa ngươi đi bình an. Nhưng nếu ngươi chọn tiếp tục ở cạnh Văn Xuân Tương, từ nay về sau, lên trời xuống đất, ngươi sẽ không có cơ hội đổi ý nữa đâu. Chẳng lẽ ngươi có thể ở bên cạnh Văn Xuân Tương thời thời khắc khắc, một tấc không rời được hay sao?”

Tạ Chinh Hồng lẳng lặng nghe mấy vị trưởng lão nói xong, mới lên tiếng, “Vì sao không thể?”

“Hả?” Mấy trưởng lão ngơ ra.

“Vì sao không thể thời thời khắc khắc ở bên cạnh ngài ấy?” Tạ Chinh Hồng nghiêm túc hỏi, “Ta sẽ không phản bội tiền bối, cũng không phải bị lừa gạt nên mới đi theo tiền bối. Bần tăng cam tâm tình nguyện.”

“Ngươi điên rồi, người là một Phật tu…..”

Tạ Chinh Hồng không nói gì, bỗng dưng bắt lấy tay Văn Xuân Tương, nắm chặt lấy, Văn Xuân Tương muốn giật ra, nhưng mãi chẳng được.

“Tiểu hòa thượng, ngươi….. ngươi đang làm gì vậy?” Văn Xuân Tương dùng thần thức truyền âm, “Ngươi muốn công khai quan hệ của chúng ta à?”

“Có gì mà không thể?” Tạ Chinh Hồng hỏi ngược lại, “Tiền bối, tiểu tăng có chỗ nào không nhìn nổi sao?”

Trưởng lão cứng họng không nói nên lời.

Ông ta nhìn Tạ Chinh Hồng, rồi lại nhìn Văn Xuân Tương, trong lòng dâng lên một suy nghĩ hết sức vô lý.

“Hai….. hai người các ngươi….. là, là……”

Tạ Chinh Hồng đón nhận ánh mắt của ông ta, gật đầu không chút do dự, “Đúng, ta và tiền bối là đạo lữ song tu.”

Văn Xuân Tương nghe vậy, thân thể lập tức cứng đờ.

Tiểu hòa thượng định….. định chiêu cáo cho cả thiên hạ sao?

“Chẳng có gì không thừa nhận được cả.” Tạ Chinh Hồng nói, “Không vi phạm bản tâm, vậy là đủ rồi. Còn về ý tốt của các vị trưởng lão, Thần Tú chỉ đành ghi nhận trong lòng thôi.”

“Tà ma ngoại đạo, không hổ là Ma Hoàng!” Mấy trưởng lão Phật tu không hẹn mà cùng trừng Văn Xuân Tương, “Hay, hay lắm, Ma Hoàng xuống tay nhanh thật, để trói buộc hắn bên cạnh mình mà còn dùng đến cách không đứng đắn như vậy!”

Văn Xuân Tương sửng sốt, lửa gận bốc lên.

Sao lại không đứng đắn là sao?

Y với tiểu hòa thượng rõ ràng là đôi bên tình nguyện, liên quan quái gì đến người khác? Sao trong mắt lũ lừa trọc này thì lại làm như y cố ý câu dẫn Tạ Chinh Hồng vậy?

“Lừa trọc, các ngươi chán sống rồi à?” Văn Xuân Tương nghiến răng nói.

“Văn Xuân Tương, ngươi mới là kẻ quá đáng!” Phật tu nọ không ngừng thi triển thuật pháp, hận ý ngút trời, “Cướp công pháp của Phật môn ta, đoạt pháp khí của Phật môn ta, thậm chí ngay cả đệ tử ưu tú hiếm có của Phật môn ta mà ngươi cũng câu dẫn được, cắt đứt đạo thống của Phật môn ta mà còn ngang ngược như thế, lão nạp há có thể mặc ngươi tiếp tục hủy hoại căn cơ của Phật môn ta?”

Dứt lời, trên người trưởng lão nọ tỏa ra ánh sáng kinh người, nơi ánh sáng chiếu đến, đều hiện ra thứ màu xanh đen.

“Đạo hữu, mau dừng tay!” Mấy Phật tu khác nhận ra thuật pháp mà trưởng lão này định sử dụng, sắc mắt tức khắc thay đổi.

Phật tu đại năng kỳ Hợp Thể nếu một lòng muốn đồng quy vu tận, thì người ở đây e rằng không ai thoát khỏi được.

Mắt trưởng lão nọ lóe lên sắc đen, rõ ràng là điềm báo tâm ma nhập thể, chỉ trong giây lát, thân thể trưởng lão phát ra những tiếng nổ vang, luồng sáng kia bay lên, xoay vòng tạo thành một chữ “Vạn” khổng lồ.

Khốn Ách thiền sư và các trưởng lão Phật tu ngẩng đầu lên nhìn, đều trở tay không kịp bởi cảnh tượng trước mắt.

Ánh mắt Văn Xuân Tương đanh lại, “Là Đại Phong Ấn thuật!”

Trưởng lão này thế mà lại biết Đại Phong Ấn thuật?

Văn Xuân Tương không khỏi nhớ tới pho tượng trong tay Tịnh Hỏa năm xưa, trên đó chẳng phải chính là Đại Phong Ấn thuật hay sao?

Y vốn đang muốn nghiên cứu cẩn thận một phen, nhưng còn chưa nghiên cứu ra nguyên cớ thì đã bị kẻ khác giành trước một bước!

“Tiểu hòa thượng, chúng ta tránh đi trước đã.” Văn Xuân Tương có phần cảnh giác, kéo tay Tạ Chinh Hồng nói.

Tạ Chinh Hồng không động đậy, vẫn kiên quyết hỏi, “Tiền bối, ngài đã nghĩ xong chưa?”

“Gì cơ?”

“Thần Tú quốc sư, Tống Thanh, và cả ta nữa, quan hệ giữa ba người.” Tạ Chinh Hồng nhẹ nhàng hỏi.

“Giờ không phái lúc để nói chuyện này.” Văn Xuân Tương sốt ruột bảo, trưởng lão kia rõ ràng định chết chùm với bọn họ, Đại Phong Ấn thuật tuy không đến mức giết chết bọn họ, nhưng cũng là phiền toái lớn! Sao tiểu hòa thượng lại tự dưng chẳng phân rõ nặng nhẹ thế cơ chứ, lửa xém lông mày rồi mà còn có tâm tư đi quan tâm có với chẳng không.

“Tiền bối, chuyện này rất quan trọng.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, chẳng có vẻ gì là vội vàng, “Tiền bối, nếu ngài chịu tin ta, vậy hãy ở lại nơi này cùng ta, xem xem rốt cuộc là trời muốn tuyệt ta, hay là vẫn còn đường sống khác?”

“Ngươi…. Giờ là lúc nói mấy chuyện này sao?” Văn Xuân Tương tự nhận mình hiểu Tạ Chinh Hồng rất rõ, nhưng giờ lại cảm giác mình vẫn còn cách Tạ Chinh Hồng rất xa. Ít nhất suy nghĩ của Tạ Chinh Hồng giờ phút này, y hoàn toàn không hiểu nổi.

“Tiền bối, ta không biết ngài đang lo lắng điều gì.” Tạ Chinh Hồng chăm chú nhìn Văn Xuân Tương, “Tiền bối, ngài không phát hiện ư? Rất nhiều khi ngài ở bên cạnh ta, ngài luôn cho tiểu tăng cảm giác quý trọng quá mức.”

“Quý trọng không tốt sao?”

“Không phải không tốt.” Tạ Chinh Hồng lắc đầu, “Nhưng mà tiền bối, ngài cứ như đã chuẩn bị sẵn sàng rời khỏi ta bất cứ lúc nào.”

Tạ Chinh Hồng không phải kẻ ngốc, sự thay đổi của Văn Xuân Tương hắn vừa nhìn là hiểu ngay.

Ký ức của Thần Tú quốc sư và Tống Thanh trong đầu hắn, thực ra không nhiều như Văn Xuân Tương tưởng tượng. Tình cảm của hắn đối với Văn Xuân Tương cũng chẳng hề giống như hai kiếp trước. Nhưng hiểu biết của hắn đối với Văn Xuân Tương, lại bồi đắp từ những hồi ức rất tốt đẹp.

Lợi ích duy nhất của việc khôi phục ký ức, có lẽ chính là có thể kiếm tìm dáng vẻ niên thiếu của Văn Xuân Tương từ sâu trong ký ức.

Thật giống như hắn đích thân tham dự vào toàn bộ quá trình trưởng thành của Văn Xuân Tương vậy.

Sự ngây thơ và đơn thuần của khi chưa biến hóa, mù mờ và hoang mang sau khi biến hóa, cho đến thành thục và ổn trọng như bây giờ.

Văn Xuân Tương của mỗi một giai đoạn, đều có hắn của mỗi một giai đoạn tham dự vào.

Tư vị ấy vừa khó hình dung lại vừa tràn ngập hấp dẫn, khiến Tạ Chinh Hồng kìm lòng không đặng muốn nếm thử lại nhiều lần.

Mà Văn Xuân Tương lại như chuẩn bị sẵn sàng để rời đi bất cứ lúc nào, hầu như chuyện gì cũng nghe theo Tạ Chinh Hồng. Nhưng Văn Xuân Tương đâu phải không biết tức giận, y cũng từng đùa dai với Thần Tú quốc sư, sẽ khắc khẩu, sẽ ghen tị với Tống Thanh, nhưng đối với Tạ Chinh Hồng, dường như Văn Xuân Tương lại xem hắn như một người chạm vào là vỡ.

Thế này không bình thường.

Rất không bình thường.

Tạ Chinh Hồng không biết Văn Xuân Tương đang lo lắng điều gì, hắn không tiện hỏi, bởi vì có hỏi thì Văn Xuân Tương cũng sẽ không nói.

Nhưng giờ phút này, Tạ Chinh Hồng lại đột nhiên muốn hỏi.

“Chết tiệt.” Mấy trưởng lão Phật tu thấy vị sử dụng Đại Phong Ấn thuật kia gọi mãi không tỉnh, trong lòng cũng biết rõ sự lợi hại của Đại Phong Ấn thuật, đành phải vận chuyển thân pháp, bay về phía trước. Nói đúng ra thì, Đại Phong Ấn thuật này ở phương diện nào đó cũng đủ sánh ngang với Như Lai thần chưởng. Chỉ có điều mỗi lần sử dụng Đại Phong Ấn thuật, hầu như đều phải trả giá bằng tính mạng của Phật tu, vậy nên Phật tu biết sử dụng thuật pháp này càng ngày càng ít, gần như đã thất truyền.

Giờ phút này linh khí chung quanh đều đã bị trưởng lão kia hút vào cơ thể, cung cấp cho việc sử dụng Đại Phong Ấn thuật.

Phật quang hình chữ “Vạn” xoay tròn trên đầu trưởng lão nọ đã hóa thành một tấm màn trời khổng lồ, phủ kín cả ngọn núi.

Không xong rồi.

Văn Xuân Tương thầm mắng trong lòng, một tay tạo thuật pháp, phóng nhanh như điệp chớp về phía trưởng lão Phật tu đang thi triển Đại Phong Ấn thuật.

Nhưng trưởng lão kia lại chẳng hề động đậy, thậm chí còn mỉm cười, trông vô cùng quỷ dị, chiêu công kích của Văn Xuân Tương còn chưa tới gần ông ta thì đã bị quầng sáng kia nuốt chửng.

“Tiền bối, hiện tại vị trưởng lão kia đã hóa thân thành màn trời, mỗi cây cỏ, mỗi cử động của ông ta trong tấm màn trời này, đều đang tiêu hao linh khí và tu vi của bản thân ông ta, Nguyên Anh của ông ta đã thu nhỏ đến độ gần như không nhìn thấy.” Tạ Chinh Hồng nói, “Nói cách khác, tiền bối, tạm thời chúng ta không thể ra ngoài được.”

“…..Không ra được cũng không sao, Đại Phong Ấn thuật của lão ta luyện không tới nơi tới chốn, cùng lắm chỉ khiến bổn tọa phun mấy ngụm máu thôi.” Văn Xuân Tương khẽ cười đáp.

“Tiền bối, câu hỏi lúc nãy, ngài vẫn chưa trả lời ta.”

Văn Xuân Tương nhìn Tạ Chinh Hồng, cảm thấy tiểu hòa thượng của mình quả nhiên quá sức đáng yêu.

“Ngươi thật sự quan tâm cái này đến vậy sao?” Văn Xuân Tương nhoẻn cười.

“Không phải ta quan tâm, mà là tiền bối quan tâm.” Thanh âm Tạ Chinh Hồng mang theo chút ủy khuất khó nhận ra, “Tiền bối, từ khi chúng ta quen biết tới nay, ngài chưa bao giờ bỏ ta lại rồi một mình rời đi.”

“Dù là Thần Tú quốc sư hay Tống Thanh, ta và hai người bọn họ gặp nhau đều không phải do ta bắt đầu.” Văn Xuân Tương lặng yên nhìn Tạ Chinh Hồng, nói, “Ta không có lựa chọn, đợi đến khi ta nhận ra thì đã ở bên bọn họ rồi. Cho nên ta cũng chưa từng nghĩ, hai người họ lại là một người.”

“Nhưng tiểu hòa thượng, ngươi thì khác.” Thần sắc của Văn Xuân Tương trở nên nhu hòa, “Năm ấy ngươi đi lạc, trên đường nhiều người trông thấy ngươi như vậy, nhưng chỉ có bổn tọa ra tay giúp ngươi. Tiểu hòa thượng, câu nói đầu tiên giữa chúng ta năm đó, là ta bắt đầu trước.”

Ngươi đương nhiên khác biệt.

Ngươi là do ta chọn, nhân quả cũng bắt đầu từ ta, là ta chủ động nắm lấy ngươi.

Nếu năm ấy ở bên đường, y chưa từng chú ý tới đứa bé ngơ ngác kia, nhận thấy ánh mắt nó nhìn thẳng vào mình rồi tiến lên mở lời, thì có lẽ đến cuối đời, y và tiểu hòa thượng chỉ là người xa lạ mà thôi.

Tạ Chinh Hồng sẽ một mình tiến vào Tu Chân giới, không bị y liên lụy, sẽ suôn sẻ tu hành, sẽ có một sư phụ vô cùng tốt, coi hắn như trân bảo của tông môn, còn có rất nhiều hảo hữu và sư huynh đệ nữa. Tạ Chinh Hồng sẽ trở thành đệ tử Phật tu xuất sắc nhất trong ba ngàn thế giới, được vô vàn tu sĩ ngưỡng mộ và sùng bái. Mà Văn Xuân Tương đối với hắn, cũng chỉ là một Ma Hoàng thường hay đối nghịch với Phật môn mà thôi.

“Ta hiểu.” Tạ Chinh Hồng nở một nụ cười thư thái, “Tiền bối, ta rất thích đáp án của ngài.”

Văn Xuân Tương cũng cười.

Đúng vậy, hắn muốn lấy lòng một người là chuyện dễ như trở bàn tay, căn bản chẳng cần nghĩ nhiều.

“Tiền bối, ta tặng ngài một món quà.”

“Hả?”

Tạ Chinh Hồng xòe tay ra, trong tay xuất hiện một cuốn sách cổ xưa.

“Đây chẳng phải thứ bổn tọa đưa cho ngươi sao?” Văn Xuân Tương nghi hoặc nói.

“Mượn hoa hiến Phật, tiền bối.” Tạ Chinh Hồng cười nói, “Bí mật của Vô Tự Thiên Thư, tiểu tăng đã giải được rồi.”

“Hả?”

Văn Xuân Tương giật mình, nhanh như vậy sao?

“Văn Xuân Tương, nhận lấy cái chết đi!” Trưởng lão Phật tu bỗng nhiên ngửa mặt cười to, thân hình tức khắc hóa thành vô vàn đốm sáng, tiêu tán trong không trung.

Tấm màn trời khổng lồ kia như thể hứng chịu kích thích nào đó, bắt đầu co rút kịch liệt.

Dù là màn trời, núi cao hay mặt đất, đều bắt đầu biến mất một cách nhanh chóng, giống như thể bị thứ gì đó nuốt chửng, không lưu lại bất cứ dấu vết nào.

“Tiền bối, truyền thuyết kể rằng, xưa khi khi Phật môn ra đời, hoa sen to như xe lọng, voi trắng sáu ngà xuất iện, ai nấy đều cảm nhận được sự phi phàm của Phật Tổ. Mà sau khi Phật Tổ sinh ra, người vừa chạm đất là có thể đi, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất.”

Tạ Chinh Hồng nắm chặt tay Văn Xuân Tương, cánh tay hai người tựa vào nhau.

“Tiền bối, nghe nói Như Lai thần chưởng là căn cứ vào Phật Tổ mà sáng chế, vậy ngài cảm thấy bốn chữ “Vạn Phật Triều Tông” đại biểu cho cái gì?”

Vạt áo Văn Xuân Tương bị ảnh hưởng dữ dội của Đại Phong Ấn thuật thổi bay phấp phới.

“Năm ấy Phật Tổ sinh ra, một tay chỉ trời, một tay chỉ đất, nói rằng, ‘Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn’. Vạn Phật Triều Tông hẳn là sáng chế căn cứ vào điểm này.” Văn Xuân Tương trả lời.

“Đúng thế.” Tạ Chinh Hồng trở tay, ném bản Vô Tự Thiên Thư xuống.

“Vô Tự Thiên Thư này chẳng qua là một ổ khóa, phải ở địa điểm chính xác, dùng khẩu lệnh chính xác thì mới mở nó ra được, nơi mà Vu Trạch đến, chỉ là một bí cảnh giả mà tổ tiên dựng nên để phòng ngựa Vạn Phật Triều Tông bị đoạt mất mà thôi. Vạn Phật Triều Tông này, giấu ở ngay trong Vô Tự Thiên Thư.”

“Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn.”

Vô Tự Thiên Thư rơi xuống đất, nghe thấy lời Tạ Chinh Hồng nói, lập tức tỏa ra ánh sáng mãnh liệt hơn cả Đại Phong Ấn thuật, bao phủ lấy Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng.

Màn trời của Đại Phong Ấn thuật không ngừng thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một đốm sáng nhỏ, thoáng chốc đã biến mất chẳng thấy đâu.

Mấy trưởng lão Phật tu vất vả lắm mới né tránh được, trông thấy trước mắt hóa thành hư vô, mắt to trừng mắt nhỏ.

Vậy Văn Xuân Tương và Tạ Chinh Hồng, là đã chết, hay đã chạy?

✿Tác giả có lời muốn nói:

Cố sự của Phật Tổ là tôi xem trong《Phật giáo cố sự đại toàn》, ngay trang thứ nhất mở đầu ấy.

Hôm nay không có tiểu kịch trường, tôi phải chuẩn bị một chút để đi karaoke thâu đêm đây.

Dạo này tôi thật sự xui quá.

Dù đã an ủi mình là của đi thay người, nhưng vẫn rất buồn vì bị người ta lừa mất tiền.

Tôi muốn đi xả một chút, áu áu!

Cảm ơn mọi người, moah moah moah.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.