Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em

Quyển 11 - Chương 4: Lời bạt




CHƯƠNG 1: VÂY GIẾT

Ánh sáng dần dần hẹp lại, tàn lụi từng chút một hệt như sinh mạng con người. Ánh sáng chói mắt phủ kín khoảng đất trống không lớn lắm, xuyên qua khe hở giữa những phiến lá, rót xuống ánh bạc loang lổ. Từng ánh bạc cũng giống như từng mảnh cắt của cuộc đời. Sinh mạng con người vốn tạo nên từ những mảnh nhỏ thế này, vừa mừng vừa lo, vừa đắng vừa ngọt, vừa đau đớn vừa vui sướng, chỉ cần hơi khom lưng nhặt lên một mảnh là có thể nhận ra mùi vị của nó.

Nếu sinh mạng đứt đoạn giữa chừng, làm sao đạt được nhiều sắc màu rực rỡ đến thế.

Gió nhẹ lướt qua, bóng cây lay động, tản ra vô số đốm sáng.

Tiếng xào xạc nho nhỏ xen lẫn với tiếng thở dốc nặng nề lại có phần nổi bật giữa rừng cây yên tĩnh này.

Đao kiếm chiếu ra ánh sáng chói mắt, càng đặc biệt lạnh lẽo thấu xương giữa trưa mùa hạ gay gắt.

Sát khí.

Đó là sát khí khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Một canh giờ trôi qua, đã sớm biết nhiệm vụ lần này gian khổ biết bao nhiêu, dù sao đối phương cũng là đại thiếu gia của Cổ gia bảo đệ nhất thiên hạ, võ công đứng thứ ba trên giang hồ, cho dù bọn họ là sát thủ hàng đầu như để hoàn thành nhiệm vụ cũng phải tuỳ thuộc vào vận may.

Lần này vận may của bọn họ cũng tương đối tốt, ngay từ đầu con người tuấn tú xuất trần kia đã lộ vẻ tiều tuỵ, dường như mang bệnh trong người. Người này hệt như thần tiên, không hề giống giang hồ đồn đãi, thế nhưng chiếc nhẫn đeo trên tay thì tuyệt đối không sai. Lúc trước nhận được nhiệm vụ, nhất thời sơ sẩy khiến cho bức tranh thấm nước, khiến dáng vẻ người trong tranh trở nên mơ hồ, cũng may chiếc nhẫn đó là độc nhất vô nhị. Hơn nữa với võ công tuyệt thế vô song kia, nhất định sẽ không lầm. Lời đồn trong chốn giang hồ quả nhiên không thể tin.

Bảy sát thủ, một canh giờ, hiện tại chỉ còn lại mình hắn. Trên ngực bị thương, mất máu quá nhiều khiến hắn hơi chóng mặt. Người trước mặt lại càng thêm tiều tuỵ, tóc tai hơi rối, nhưng không hề giảm bớt khí chất thoát tục. Cánh tay trái và lưng của người kia cũng bị thương, nhẹ hơn hắn nhiều, nhưng vẻ mặt lại giống như đang bị bệnh, hơi thở không ổn. Nếu hắn dùng toàn lực đối phó thì vẫn có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, cho dù phải cùng chết.

Máu tươi sềnh sệt chậm rãi nhỏ xuống nhuyễn kiếm sắc bén, một sinh mạng trôi qua có khi chỉ đơn giản như vậy, thoáng chốc đã biến mất.

Không biết những sát thủ này vì sao phải vây giết mình? Từ đầu đến cuối hai bên chưa từng nói lời nào, mà với tính cách của hắn, tất nhiên sẽ không hỏi. Nếu bọn họ muốn đánh thì mình sẽ đánh.

Mấy ngày nay thân thể hơi biến hoá, luôn cảm thấy trong bụng có chút khác thường. Hắn không thèm để ý, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có cảm giác buồn nôn, mệt mỏi và thèm ngủ. Hắn nghĩ nếu uống một ít thuốc cha chuẩn bị có lẽ sẽ nhanh chóng khỏi bệnh, nhưng qua mấy ngày vẫn không có dấu hiệu đỡ hơn, có điều cũng không phải vấn đề lớn, nếu nhịn được thì nhịn. Ai ngờ bị những kẻ áo đen này bao vây, nếu không phải bị bệnh thì hắn đã sớm giải quyết toàn bộ. Hắn theo bản năng dùng tay trái che bụng, dường như có thứ gì đó đang khuấy động bên trong. Một trận co rút đau đớn dâng lên, trong lòng hắn có chút hốt hoảng, tựa như có thứ gì đó rất quan trọng muốn rời xa mình.

Lại là một trận đau nhức, chân mày hơi nhíu, hắn trấn tĩnh lại, bên trong ánh mắt trong trẻo ngưng tụ sát khí đáng sợ.

Ánh sáng loé lên, gió nhẹ thổi tung sợi tóc đen như mực, sát khí trong nháy mắt tiêu tan. Đó là một đôi mắt trong trẻo không nhiễm một hạt bụi khiến người ta không nhịn được hổ thẹn, áo trắng dính máu cũng không giảm bớt khí tức như thần tiên của người kia.

Dường như những sát thủ kia đều không phải hắn giết, dường như những giọt máu chói mắt này không hề liên quan gì tới hắn.

Sát thủ mở miệng phun ra một tia máu, vốn nghĩ rằng mình có chút phần thắng, nhưng vẫn là bản thân không biết tự lượng sức, không quá nửa chiêu đã thua.

Cũng tốt, cả đời sát nghiệt, nếu chết cũng rơi xuống mười tám tầng địa ngục. Có thể nhìn thấy một người như thần tiên thế kia, có thể chết trên tay hắn cũng xem như ông trời thương xót, cũng là một loại vinh hạnh, chết cũng không đáng tiếc.

Không hề nhìn sát thủ áo đen thêm một cái, trong bụng quặn đau ngày càng sâu, mồ hôi lạnh lã chã rơi xuống theo vầng trán, xem ra hắn không còn chống đỡ được bao lâu.

Hắn tựa vào một gốc đại thụ mà ngồi xuống, lấy ra một viên thuốc uống vào, lại thêm chút nước. Trước mắt tối sầm, hoảng hốt bỗng dưng tràn ngập trong lòng, hắn theo bản năng siết chặt lớp áo trước bụng.

Mặt trời trưa mùa hạ oi bức, không để ý đến phàn nàn của mọi người mà cố chấp toả ra ánh nắng gay gắt. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Trong rừng cây nhỏ chỉ còn lại tiếng xào xạc ngẫu nhiên, yên lặng như thể hết thảy đều chưa từng xảy ra, chưa từng tồn tại. Một trận vây giết cứ như vậy tan biến giữa buổi trưa yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.