Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em

Quyển 1 - Chương 2




Ông nội Hà hừ lạnh một tiếng, ra là một con nghé con không biết sợ cọp, ông phải cho cô nhóc này một bài học, làm người là không thể kiêu ngạo: “Ngồi xuống đi.” Đông chỉ vào vị trí đối diện với mình. Bình An theo lời ông, ngoan ngoãn ngồi vào vị trí, không khí căng thẳng, giương cung bạt kiếm.

Bình An rất hứng thú với trò chơi mới này, nên khi hạ cờ cô vô cùng nghiêm túc. Lúc đầu do còn chưa quen thuộc, cô liên tiếp thất thủ trong tay ông nội Hà, nhưng càng về sau, mỗi nước cờ của cô càng nhuần nhuyễn. Thế cờ vốn nghiêng về một bên dần trở lại trạng thái cân bằng.

Ông nội Hà có mở đầu khá thuận lợi nên không hề để Bình An vào mắt, dự định sẽ đánh nhanh rút gọn để cô không còn dám kiêu ngạo trước mặt tiền bối nữa. Nhưng nào ngờ về sau cô càng đánh càng hăng, mỗi nước đi đều trùng trùng mưu kế, khiến ông không thể không nghiêm túc thay đổi chiến lược.

Ván cờ kéo dài khá lâu, ba người xem đều bị cuốn hút vào trận tranh đấu giữa một già một trẻ, cuối cùng trận cờ kết thúc, đôi bên lưỡng bại câu thương, bất phân thắng bại.

Ông Hà đã rất lâu rồi mới có được một trận đấu trí đầm đìa sung sướng như hôm nay, không khỏi một lần nữa đánh giá lại Bình An. Bình An cũng vô cùng hưng phấn, hai mắt lấp lánh sáng, có lẽ cô đã tìm ra được một niềm vui mới.

“Nhóc con, cháu thật sự mới biết chơi cờ sao?” Ông nội Hà có chút không dám tin hỏi. Ba Lý cùng Lý Nhật Hạ vừa thoát khỏi sự kinh ngạc, cũng vô cùng muốn biết điều này.

Bình An gật đầu, không nói gì thêm nữa.

Mọi người đều nghi hoặc, nhưng nhìn nước cờ vụng về lúc ban đầu của Bình An thật không giống giả vờ.

Lý Khắc Lập kiêu ngạo hếch mặt: “Mọi người không cần nghi ngờ, Bình An thật sự mới biết chơi, nhưng em ấy là thiên tài, chỉ số thông minh rất cao, lần đầu tiên đã có thể đánh ngang tay ông nội cũng là chuyện bình thường.” Hôm nay Bình An khiến anh vô cùng tự hào, nhưng nếu cô đánh thắng ông nội anh sẽ càng cao hứng hơn.

Bình An vô cùng trung thực gật đầu xác nhận câu nói của Lý Khắc Lập, không sai, cô chính là thiên tài.

Mọi người rất kinh ngạc, ông Hà vẻ mặt đầy hứng thú nói: “Nhóc con, lại thêm một ván nữa.”

Bình An không do dự đáp ứng, món cờ tướng này quả thật rất có sức hút đối với cô.

Ván cờ thứ hai, ưu thế của ông nội Hà đã hoàn toàn không còn. Bình An bước qua thời khắc thích nghi, hai người lần này chân chính đối đầu. Ông nội Hà quả thật là một tay cờ xuất sắc, tuổi tác cùng trãi nghiệm của ông luôn khiến đối thủ điêu đứng, nhưng với điều kiện đối thủ của ông không phải là một quái thai như Bình An. Với bộ não siêu phàm, ngay từ những bước đầu tiên cô đã xác định được hướng đi của ván cờ, xác suất hạ cờ cùng ý đồ của những nước cờ. Một ván cờ là một trận căng não tính toán, tràn đầy kích thích.

Ván thứ hai, ván thứ ba, ván thứ tư, ông Hà liên tục thua trận. Đối với Bình An, ông vô cùng thưởng thức, nhưng nhiều hơn hết đó là không cam tâm, ông chưa từng nghĩ tới một ngày mình sẽ bại đến không nhấc đầu lên được trước một đứa trẻ hỉ mũi chưa sạch. Chắc chắn là do vận khí Bình An quá tốt, ván sau nhất định ông sẽ thắng. Lý Khắc Lập thì ngược lại, anh vô cùng hưng phấn khi nhìn thấy vẻ mặt ông nội lúc thua cuộc. Lần này Bình An làm thật tốt, khi trở về nhất định phải thưởng.

Trời vừa chập tối, bà Linh cho người dọn thức ăn ra đầy bàn, nhưng đám người vẫn còn ngoài vườn vây quanh bàn cờ, không hề có ý định dùng bữa, không còn cách nào khác, bà đành đích thân ra gọi họ vào.

"Đã trễ rồi, ba và mọi người dừng tay vào ăn cơm thôi."

Không nhắc thì thôi, vừa nhắc đến thì bụng Bình An liền cồn cào lên tiếng kháng nghị: "Đúng, đi ăn cơm."

Bình An vừa nhổm người dậy liền bị ông Hà quát: "Ngồi xuống, không chơi hết ván này thì không ăn uống gì cả." Hừ, chơi từ trưa đến giờ vẫn không thắng được ván nào, nhóc con này thật không biết điều, không hiểu được câu kính lão đắc thọ hay sao, nhường ông thắng một bàn thì khó lắm à.

Bình An ủy khuất bĩu môi, cô đói đến bủn rủn chân tay, nào có sức để chơi cờ.

"Ngồi thẳng lưng lên, nghiêm túc vào." Ông Hà lại quát thêm một tiếng nữa.

Bình An chỉ vừa nghỉ đến cơm, trong lòng liền nóng vội, nào có thể chú tâm vào trận đấu, cô hạ cờ liên tục như gió bão, các quân cờ đều bị cô bạt qua một bên, đưa quân tướng lên trước. Ông Hà cùng mọi người đổ mồ hôi căng não, còn ngỡ đây là một chiến thuật mới. Cho đến khi cô đưa quân tướng mình đến trước miệng địch, lúc này mọi người mới vỡ lẽ ra, vì cái ăn, Bình An có thể tình nguyện thí tướng. Ông Hà thua cả ngày, bây giờ thắng lại không có chút vui sướng nào, ngược lại trên trán nổi đầy gân xanh, cực kỳ tức giận. Nhóc con này đang khinh thường ông, trắng trợn khi dễ ông.

"Không chơi nữa." Ông Hà giận dỗi đẩy bàn ra.

"Đúng đúng, ăn cơm thôi." Bình An gật đầu đồng ý, hai mắt sáng lấp lánh, không hề cảm thấy không khí có gì không đúng.

Mọi người vì thần kinh thô của Bình An mà một phen đổ mồ hôi. Nhìn ông Hà đang phóng lãnh khí, lại nhìn gương mặt vui vẻ của Bình An, quả nhiên vô tri cũng là một loại hạnh phúc a.

Ông Hà hừ một tiếng, dẫn đầu đoàn người tiến vào nhà.

Bữa cơm phong phú khiến Bình An cực kỳ hài lòng, cô chăm chú ăn, cũng không bị thái độ của ông Hà ảnh hưởng. Lý Khắc Lập thỉnh thoảng lại gắp thức ăn vào bát cho cô. Trên bàn cơm không khí im lặng, cũng có thể xem là một loại hài hòa.

Sau bữa tối, hai chị em Lý Khắc Lập theo ba và ông nội vào thư phòng. Bình An thì xuống bếp hưởng đãi ngộ đặc biệt: bánh ngọt tráng miệng.

Đây là lần đầu tiên Bình An ăn bánh ga-tô, bánh bông lan mềm mại, lớp kem mịn màng, béo ngậy, ngọt mà không ngán, cô chậm rãi hưởng thụ mỹ thực, ánh mắt sung sướng nheo lại, vô cùng đáng yêu.

Bà Linh nhìn vẻ mặt hưởng thụ của cô, vui mừng hỏi: “Thế nào, có ngon không con?”

Nhấm nháp hết trong miệng, cô mới gật đầu: “Cực kỳ ngon.” Người phụ nữ này tuy nói hơi nhiều nhưng đổi lại làm bánh rất ngon, từ nay về sau cô sẽ không chấp nhất tật nói nhiều của bà nữa.

Bà Linh vui vẻ cười ra tiếng. Bà rất thích làm bánh, càng thích nghe người ta khen bánh của mình ngon, nhưng đáng buồn thay trong nhà chẳng có người nào thích ăn ngọt, mỗi lần làm xong ép buộc lắm ông xã bà mới ăn một miếng, còn hai chị em Lý Khắc Lập thì chạy không thấy bóng. Đã lâu lắm rồi bà không có cảm giác thành tựu như hôm nay.

“Ngon thì ăn nhiều một chút, còn cả một ổ bánh lớn, để ở nhà cũng chẳng ai ăn đâu.” Bà vừa nói, vừa cắt thêm cho Bình An một lát bánh nữa.

Bình An ngăn cản lại, nói: “Cháu no rồi, không ăn thêm được nữa. Nếu không ai ăn vậy để cháu đem về nhà từ từ ăn đi.” Quả thật là một người không biết khách khí.

Bà Linh khi dùng bữa cũng chú ý quan sát Bình An, thấy lượng cơm của cô khá tốt nên cũng không ép thêm nữa, vui vẻ đáp ứng: “Vậy thì tốt quá, bánh này đem về để vào tủ lạnh có thể ăn đến hai ngày nữa.”

Bình An hài lòng gật đầu, ngày mai cô sẽ ăn hết chiếc bánh này, để hỏng thì phí lắm.

“Cháu thích bánh ngọt lắm à, thật ra cô biết làm nhiều loại bánh lắm. Bánh nhân táo, bánh dâu tây, bánh trứng, bánh pudding, bánh ngọt chocolate, bánh rán…”

Bà Linh kể một hồi, nước miếng Bình An đã dài ba thước, ánh mắt trông đợi nhìn bà. Bà Linh chưa bao giờ gặp được một thực khách nhiệt tình như Bình An, lòng hư vinh bành trướng cực điểm.

“Nếu cháu thích, lần sau đến chơi cô sẽ làm cho cháu ăn thử, đảm bảo ăn là ghiền.”

Bình An vui sướng gật đầu: “Vậy khi nào thì cô làm?”

“Thằng Khắc Lập có thời gian thì cháu cứ bảo nó đưa cháu về đây, cô thì lúc nào cũng rãnh.”

“Được!” Cô dảng khoái đồng ý, lại bỏ thêm một câu: “Vậy đến lúc đó cô làm bánh táo, bánh dâu tây đi…bánh trứng nữa…” Bình An muốn yêu cầu tiếp nhưng lại thôi, làm người phải biết đủ chứ.

Bà Linh vui vẻ cười: “Đòi nhiều như vậy, cháu sẽ ăn hết sao?”

“Hết, nếu không hết thì đem về từ từ ăn.” Bình An lại một lần nữa chứng tỏ mình là người không biết khách sáo.

Hai người rôm rả trò chuyện, một kẻ thích nấu ăn, một kẻ thích ăn, một khi bắt chuyện thì vô cùng tâm đầu ý hợp. Bình An hôm nay phá lệ nói nhiều, bà Linh cũng vui vẻ phối hợp, suy nghĩ Bình An là đứa trẻ có chứng tự bế đã bị quẳng ra sau đầu.

Trong thư phòng, không khí lắng đọng nghiêm túc, hai chị em Lý Khắc Lập ngoan ngoãn ngồi trên ghế, không còn bộ dáng cà lơ phất phơ như mọi ngày.

“Khắc lập, dạo này công ty con và ATEC có va chạm gì với nhau không?” Ba Lý lên tiếng hỏi. ATEC chính là tập đoàn dược phẩm mang danh nghĩa của nhà họ Lâm, cũng là đối thủ trên chính trường của gia đình bọn họ.

Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến rồi Lý Khắc Lập liền tức giận: “Bệnh viện quân đội cùng bệnh viện nhân dân đột nhiên tìm cớ đòi cắt hợp đồng, chuyển sang hợp tác với ATEC. Họ nói bên Thiên Nguyên nhiều lần vi phạm thời gian giao hàng, nhưng không có chứng cứ, lại không đòi bồi thường, rõ ràng là tìm lung tung một cái cớ để hất cẳng Thiên Nguyên.”

“Gần đây người nhà họ Lâm qua lại rất gần với bộ trưởng Nguyên. Có một lần ba nhìn thấy Lâm An Đạt cùng đi ăn tối với ông ta.” Ba Lý nói.

Lý Khắc Lập nhíu mày: “Lẽ nào bên quân đội có hạng mục muốn hợp tác với ATEC? Ông nội có tin gì về việc này không?”

Ông nội Hà lắc đầu thở dài: “Ta già rồi, đám người bọn họ đâu còn để ta vào mắt, lão Lâm dã tâm quá lớn, đã nghĩ hưu rồi mà vẫn chưa muốn buông tay.”

“Đám nhà họ Lâm gần đây ngày càng hống hách, Lâm Hải Phong vừa được điều về đơn vị của con, năng lực tầm thường, giỏi nhất là giành quân công của người khác. Người mù cũng nhìn ra được có nội tình.” Lý Nhật Hạ không vui nói, lần trước cô và Lâm Hải Phong được phân công dẫn đội đi làm nhiệm vụ, biết bao mồ hôi xương máu đồng đội đã đổ xuống, cuối cùng trở thành đá trãi đường để hắn đạp lên mà nhận lấy quân công.

“Cục diện bây giờ rất phức tạp, ta vẫn chưa xác định rõ ràng, hiện tại phải nhẫn nhịn, tránh đối đầu trực tiếp với họ Lâm, bằng không sẽ chịu thiệt. Ta đã nghỉ hưu, mọi thứ cũng không còn dễ dàng như trước nữa.”

Không khí im lặng trong giây lát, ba Lý lại lên tiếng: “Phó bộ trưởng bộ quốc phòng không thuận với bộ trưởng, trong các buổi họp thường xuyên phủ quyết ông ta, hay là…”

Chưa dứt lời liền bị ông nội Hà cắt ngang: “Không cần lôi kéo bè cánh, điều cần làm hiện tại là làm tròn trách nhiệm công việc, tránh đi mũi nhọn. Ta đã hẹn với lão Trần, sau khi gặp mặt sẽ tính bước tiếp theo.”

“Khắc Lập, phòng nghiên cứu của ATEC gần đây có động tĩnh gì không?” Ông nội Hà tiếp tục hỏi.

Lý Khắc Lập lắc đầu: “Không nghe thấy có gì đặc biệt, cháu sẽ chú ý hơn.” Các loại dược phẩm bình thường chắc chắn sẽ không khiến quân đội để mắt đến, anh sẽ điều tra kĩ việc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.