Nam Phụ Cải Biên: Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra

Chương 88




Editor: May

"Quyền tiểu thư, chúng ta cầm va ly giúp cô." Mấy vệ sĩ mặc một thân áo đen đi đến trước mặt cô, rất cung kính cúi đầu.

Cô gái "Ừ" một tiếng, sau đó tháo mắt đeo kính xuống nhìn bốn phía chung quanh một chút.

Cô trang điểm tinh tế, mũi đặc biệt cao thẳng, hình dáng khuôn mặt xinh đẹp và sự cao quý.

"Tước thì sao?" Cô thuận tay đẩy mắt kính lên đỉnh đầu, vén tóc dài trên trán lên, "Sao không có tới sân bay đón tôi?"

Mấy vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau một hồi, sau đó có người đứng ra nói: "Gần đây Tước thiếu bề bộn nhiều việc, cố ý sai chúng tôi đi đến đón Quyền tiểu thư, người hầu cũng đã chuẩn bị xong bữa tối và gian phòng cho cô rồi."

Tuy rằng Quyền Tâm canh cánh trong lòng với chuyện Thi Ngạo Tước không tới sân bay đón mình, nhưng cô cũng hiểu mỗi ngày anh làm việc vất vả, cũng không oán giận gì nữa, cùng đám vệ sĩ lên xe.

Mới vừa kết thúc cuộc họp, đang trên đường đi đến bãi đỗ xe, Thi Ngạo Tước nhận được điện thoại Tô Cửu Y gọi tới.

"Sao vậy?"

Ngồi vào trong xe, anh chuyển động tay lái quay đầu xe, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.

"Buổi chiều tôi lười biếng bất cẩn ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại phát hiện đại sảnh đặc biệt náo nhiệt, bộ dạng giống như có ai đó muốn trở về, là ai vậy? Là phu nhân sao?" Tô Cửu Y tận lực hạ thấp giọng nói.

Nghe cô nói như vậy, Thi Ngạo Tước ngược lại nhớ ra rồi, hôm nay là ngày Quyền Tâm muốn về nước, chắc hẳn trợ lý hẳn đã an bài người đi sân bay đón cô ta, nếu không theo tính tình của cô ta, lúc này chắc hẳn lại muốn ồn ào không thôi.

"Đương nhiên không phải." Anh trả lời ngắn gọn, "Chỉ là một người bạn."

"Bạn bè cần trận thế lớn như vậy ư...." Tô Cửu Y đứng ở cửa gian phòng nhìn đại sảnh phía dưới.

Sau đó mở miệng nói: "Đám nữ hầu chia làm hai hàng chỉnh tề đứng ở cửa đại sảnh, ngọn đèn bị người bố trí lộng lẫy, ở đầu bậc thang còn treo ruy băng màu sắc khác nhau lên, quản sự đứng ở chính giữa hai hàng nữ hầu, trong tay bưng lấy một bó to hoa hồng tươi. Đây giống như là bộ dạng tiếp đãi một người bạn bình thường sao?"

Nghe cô nói như vậy, Thi Ngạo Tước không khỏi cười ra tiếng.

"Sao?" Cô hỏi.

"Đây nhất định là Tần Thiếu Bạch bảo bọn họ làm như vậy." Anh kiên nhẫn giải thích với cô, "Lúc nhỏ hai người bọn họ đã thích mở party."

"À...." Giống như nghe được bên ngoài có một trận âm thanh huyên náo, Tô Cửu Y lập tức nhìn quanh phía dưới một vòng, sau đó nói: "Tôi cúp trước, anh sớm trở về một chút, chú ý an toàn."

Thi Ngạo Tước cảm thấy buồn cười, gần đây Tô Cửu Y càng lúc càng giống một người vợ nhỏ mới cưới, mỗi ngày quét dọn vệ sinh trong phòng cho anh, cũng sẽ gọi một cuộc điện thoại vào lúc anh làm việc.

Đặc biệt lúc ăn cơm giữa trưa, cô còn có thể khoe khoang với anh hôm nay mình ở phòng bếp lén ăn được món ngon gì.

Sau đó, cô sẽ hỏi anh thời gian trở về vào buổi tối, bảo anh chú ý an toàn dọc đường.

Tô Cửu Y cũng không có ý thức được chuyện này, Thi Ngạo Tước đều làm không biết mệt nhớ ở trong lòng.

Loại hình thức chung đụng này, tựa hồ không sai.

Quyền Tâm nện bước chân ưu nhã đi vào đại sảnh nhà họ Thi, cô ta giẫm đôi giày cao gót mười cm, một loại khuôn mặt như thiên sứ dáng người như ma quỷ dùng để hình dung cô, không thể thích hợp hơn nữa.

Loại người này dường như chính là chiếm được ân sủng của trời cao, có tiền có thế còn có bộ dạng.

Không xinh đẹp giống như Thích Cảnh Nhân, cô gái trước mắt này, quả thật chính là một đóa hoa hồng diêm dúa lẳng lơ, thoạt nhìn là một bộ dáng cao cao tại thượng, giống như toàn thân mọc đầy gai không dễ tiếp cận với người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.