Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 71




Mặc Tô nhìn bóng Niệm Sâm in trên cánh cửa kính, mãi không nhúc nhích, đợi một chút thì khẽ hỏi: "Anh vẫn ổn chứ?"

"..."

"Hà Niệm Sâm?"

Bỗng "soạt" một tiếng, cánh cửa bị kéo ra, Niệm Sâm sa sầm mặt trừng nhìn cô: "Sao em còn nói nhiều hơn cả mẹ tôi thế!"

Nói xong đi vòng qua cô, đến tủ cạnh giường lục tìm hộp thuốc, ngồi xuống giường bắt đầu xử lý vết thương.

Mặc Tô nhìn động tác vụng về của anh, rõ ràng bị thương nặng mà cũng không biết bướng bỉnh để làm gì, lại còn bảo cô cứng đầu, anh thì có khá hơn đâu?

Ở cạnh Hà đại thiếu gia đã lâu, cô cũng biết tên này khi không khỏe thì sắc mặt rất khó coi, tâm trạng siêu khó chịu, nếu có người biết điều thì tốt nhất là cách xa con rồng phun lửa này, nếu không có ngày bị chết cháy cũng đáng đời.

Mặc Tô thực ra rất thích bản thân mình, điểm duy nhất cô ghét là mềm lòng, không thể chịu nổi chuyện khó khăn xảy ra mà cô có thể cứu vãn được lại xảy ra trước mặt mình.

Cô lại gần, giật lấy bông băng và thuốc nước trên tay anh, thôi thì xem anh như một người bị thương cần được cứu giúp, cô thầm nhủ như vậy.

Niệm Sâm cũng không có sức giằng co, ban nãy tắm đã đụng đến vết thương, cánh tay không biết bị rách ra từ lúc nào, hở to tướng, ngay cả thịt bên trong cũng thấp thoáng thấy được.

"Vết thương sâu thế này phải đi khâu mới được." Bên tai nghe cô gái kia cằn nhằn: "Nhưng tôi biết với tính khí của anh thì đừng nói là đi bệnh viện, mà bác sĩ người ta tới tận nơi cũng chưa biết chừng sẽ đuổi người ta đi. Nhưng tôi cảnh cáo anh rồi đó, vết thương sâu thế này băng bó tạm là vô dụng thôi, ngày mai anh phải chịu khó đi bệnh viện khám đi."

Anh biết mỗi câu cô nói đều là thật lòng, nhưng cứ thấy kỳ quặc làm sao.

Trên thế gian này sao lại có người phụ nữ như cô, rõ ràng thái độ không chút hiểu chuyện của anh khiến cô tức giận, nhưng vẫn chủ động chạy tới giúp anh băng bó vết thương.

Niệm Sâm nhìn vẻ chăm chú của cô, cứ như đang đối đãi với một thứ cực kỳ quan trọng, động tác tay vô cùng cẩn thận, dè dặt. Vì cô cúi đầu nên Niệm Sâm lần đầu quan sát cô thật kỹ, gương mặt cô không phải dạng V-line, mà hơi mũm mĩm như em bé. Lần đầu thấy cô là với mái tóc ngắn gọn gàng, bây giờ đã dài ra một chút, thực ra tóc dài nhìn đẹp hơn tóc ngắn, có vẻ nữ tính đặc biệt. Niệm Sâm còn nhận ra hàng mi của cô rất dài, lúc nhỏ anh nghe người ta nói con gái có mi dài thì tính tình đều khó chịu. Câu này anh tán thành, cô gái này quả thật khó chịu, nói vu vơ thôi cũng dễ tức giận. Nhưng cũng may là không giận dai, bao giờ cô giận xong thì hôm sau cũng sẽ chủ động nói chuyện với anh.

Thực ra Niệm Sâm khá thích quá trình đó, anh bẩm sinh thuộc chủ nghĩa đại nam tử, không thích chủ động tìm người khác. Huống hồ gì là phụ nữ, dù là anh thích thì cũng sẽ dùng vài chiêu để họ mắc câu, từ bị động trước đây chuyển thành chủ động tìm anh. Nhưng đó cũng là thiểu số, trong số những người phụ nữ anh gặp, cũng chỉ có cô nàng này khiến anh chủ động gài bẫy thôi.

Nói thật là anh rất thích cô, thích tính cách ương bướng và cá tính không chịu thua của cô, nhưng có lúc lại ghét cô, sau khi bị phản bội tình cảm rồi mà vẫn còn giằng co với Viên Mộ Tây.

Vẫn nhớ khi anh chủ động tìm cô để giữ cô lại bên cạnh, thực ra chính là không chịu nổi bộ dạng thất tình rồi như thể cả thế giới mắc nợ mình của cô, không thích dáng vẻ ngây thơ cam chịu của cô. Muốn thay đổi cô trở thành nữ cường nhân thực tế, muốn cô nhìn thấy sự tàn nhẫn của xã hội, muốn cô tôi luyện thành dáng vẻ kiêng cường chứ không phải cố làm ra vẻ mạnh mẽ.

Khi Mặc Tô vất vả lắm mới băng bó xong, ngẩng lên định dặn dò thì nhìn thấy đôi mắt chăm chú nhìn cô của anh.

Đó là ánh mắt thế nào?

Mặc Tô bị anh nhìn đến run rẩy tâm can, tay run lên đụng phải vết thương của anh, nghe anh hít một hơi thật sâu. Cô vội rụt tay lại, giải thích: "Gì nhỉ, ai bảo anh nhìn tôi như thế... làm tôi sợ... Ừm... tôi đã giúp anh băng lại rồi, nếu không còn gì thì tôi ra ngoài đây."

Nói xong bỏ lại băng gạc còn dư, chạy ra ngoài như bỏ trốn.

Niệm Sâm nhìn theo bóng cô hoảng loạn như trốn chạy, lại nhìn vết thương trên tay đã được băng bó tỉ mỉ, khóe môi vốn lạnh nhạt cuối cùng cũng cong lên, khẽ thốt một câu: "Đồ nhát gan."

Mặc Tô chạy xuống lầu mới sực nhớ cô đã nấu xong bữa cơm, ban nãy ra ngoài là do một cú điện thoại gọi ra lấy đồ chuyển phát nhanh, bị Hà Niệm Sâm làm cho quên luôn bữa tối.

Đến bàn ăn, nhìn món ăn vẫn còn nóng, cô suy nghĩ rồi nói với Dior ngồi cạnh: "Tao nghĩ là cái gã trên lầu kia chắc cũng chưa ăn gì nhỉ? Mày nói xem tao có cần gọi anh ta xuống ăn chung không?"

Dior liếc nhìn cô rồi lặng lẽ nằm bò xuống, ngủ mất.

"Mày làm thế này là bảo tao không cần lên gọi hả?" Mặc Tô thầm đoán trong lòng, sau đó như nghĩ ra điều gì, ngồi trên ghế cầm bát đũa lên, tự nhủ: "Cũng phải, anh ta ăn hay chưa thì liên quan gì mình. Dù sao người đói bụng cũng chẳng phải mình."

Nói xong liền gắp thức ăn cho vào miệng.

Ăn một lúc, cô lại như không yên lòng, bỗng buông đũa rồi đứng dậy, khiến Dior giật mình nhảy vọt lên: "Thôi vậy, nể tình anh ta là bệnh nhân, mình vẫn gọi anh ta xuống ăn thì hơn." Nói xong chạy lên lầu.

Gõ cửa phòng Hà Niệm Sâm, anh không khóa mà nói "Vào đi".

Mặc Tô liền đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng vì buông rèm nên hơi tối, đầu giường bật ngọn đèn, Niệm Sâm đang nằm trên giường, tay cầm một cuốn sổ đang lật xem. Thấy cô vào cũng không nói gì, chỉ hỏi: "Có chuyện gì?"

"Ừm..." Mặc Tô định thần, nói: "Ban nãy tôi có nấu bữa tối, anh có muốn ăn chung không?"

Hà Niệm Sâm nhướn mày, hơi ngạc nhiên.

Cô lại nói: "Nếu không muốn ăn thì thôi." Nói xong đóng cửa lại, vội vã bỏ đi như lần đầu.

Đến khi về bàn ăn, cô mới dám vuốt vuốt lồng ngực đang đập mạnh của mình, ngơ ngẩn.

Cô làm sao vậy? Sao ngay cả tư thế Hà Niệm Sâm nằm trên giường đọc sách cũng khiến cô ngắm đến thất thần?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.