Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 6: sáng sớm




Dịch: Lạc Đinh Đang

Một đường chạy trối chết, cuối cùng Bạch Dịch cũng trốn đến chỗ đỉnh núi quái dị này. Nơi này là điểm cuối cùng hắn chạy trối chết.

Vì Bạch Dịch biết rõ, một khi có người dám dùng phi kiếm chém về phía dược viên sau lưng, tất sẽ đưa tới họa sát thân.

"Không nghĩ tới căn nhà nhỏ bé của lão phu lại thành nơi tiểu tử ngươi tránh gió, xem ra ngươi chọc không ít cừu gia ở Ngũ Nhạc nha."

Một lão nhân mặc áo gai đi chân trần từ trong nhà ngói bước nhanh ra, vừa đi vừa mang theo ngữ khí trêu chọc nói. Bạch Dịch vừa thấy lão giả, mỉm cười cúi người hành lễ, nói: "Tiểu tử cũng là hành động bất đắc dĩ, năm đóa Kỳ Lan lão gia ngài tặng cho ta giờ thành vật đòi mạng, tốt nhất ta nên trả về."

Nói xong, trong tay Bạch Dịch đã nhiều thêm năm đóa Ngũ tuyến Kỳ Lan, nhìn như muốn trả lại cho lão giả thật. Nhưng Mục Đức vừa rơi xuống đỉnh núi đã mặt xám như tro, nhanh bước vài bước, trực tiếp quỳ rạp xuống bên ngoài dược viên.

"Hậu bối Mục Đức, bái kiến lão tổ!"

Mục Đức lúc này thật sự sợ hãi. Trước đó hắn vẫn bán tín bán nghi với lý do từ chối của Bạch Dịch, dù sao lão tổ Mục gia đã mai danh ẩn tích trăm năm, ngay gia chủ hiện thời của Mục gia cũng không tìm thấy lão tổ, sao một người ngoài lại gặp được lão tổ?

Nhưng lão giả xuất hiện trước mắt hôm nay rõ ràng chính là lão tổ Mục gia Mục Kiếm Nhất, nếu để lão tổ biết tộc lão hắn ngay cả Kỳ Lan lão tổ đưa cho người khác cũng đều đoạt, chẳng phải Mục Đức hắn không có nửa điểm kính sợ với lão tổ sao.

Mục Đức đã run rẩy, chân núi lại truyền đến một tiếng hô to.

"Tiền bối, chúng ta là đệ tử Lôi gia, đi ngang qua đây..."

Sau khi Lôi Thạc phát hiện ba tu sĩ Kim Đan Chương gia bị diệt sát trong nháy mắt, lập tức sợ tới mức hồn vía lên mây. Hắn cho rằng trên ngọn núi này có cao nhân, để tránh bị cao nhân ngộ sát, Lôi Thạc vội vàng báo ra thân phận, nghĩ muốn nhờ uy vọng của Lôi gia để tránh họa. Nhưng không đợi hắn hô xong, hai tu sĩ Kim Đan của Lôi gia cạnh hắn đã thần sắc đại biến.

Hai tu sĩ Kim Đan của Lôi gia thấy Mục Đức quỳ rạp xuống đất, bọn hắn lập tức đoán được thân phận của lão giả trên đỉnh núi kia. Trừ lão tổ Mục gia, ai có thể khiến tộc lão của Mục gia quỳ lạy chứ.

"Lão tổ Mục gia!"

"Mục Kiếm Nhất!"

Hai người cùng kêu lên kinh ngạc, sau đó quay đầu bước đi, phi kiếm dưới chân bị hai người toàn lực thúc giục, hận không thể một bước rời khỏi ngọn núi đòi mạng này.

Một đêm thây người ngã xuống ba trăm dặm, cuộc đời này không thấy người thân, đó cũng không phải nói Mục Kiếm Nhất mà thôi, một khi người Lôi gia gặp phải lão tổ Mục gia, kết cục chỉ có một, đó chính là chết!

"Lôi gia?"

Mục Kiếm Nhất mặc áo gai như lão nông nhất thời sắc mặt lạnh lẽo, giơ một cái thùng nước tưới hoa lên, lập tức có ba thủy tuyến đổ ra ngoài, chỉ thấy ba thủy tuyến kia hóa thành ba mũi tên nhọn, trong khoảnh khắc đã đến chân núi.

Đừng thấy ba mũi thủy tiễn kia thật nhỏ, uy lực to lớn của nó rõ ràng trực tiếp nổ cho ba người Lôi gia và Pháp bảo thành mảnh vụn!

Tiện tay diệt sát ba người Lôi gia, Mục Kiếm Nhất nhìn cũng không nhìn thi thể dưới chân núi, cười ha hả mà nói với Bạch Dịch: "Đồ vật lão phu đưa ra ngoài thì chưa từng thu lại lần nào. Lấy tâm trí của ngươi, không phải không biết đạo lý tiền tài không để lộ ra ngoài, ta thấy ngươi là cố ý lấy Kỳ Lan ra để đổi lấy sự giúp đỡ của Mục gia mới đúng.”

Thấy Mục Đức run rẩy quỳ cạnh Bạch Dịch, Mục Kiếm Nhất liền đại khái đoán được chuyện Bạch Dịch trải qua. Trong lúc nói chuyện hắn vung bàn tay lớn lên, thân thể Mục Đức giống như lá rụng trong gió bị quét bay ra ngoài. Vị lão tổ Mục gia này gặp hậu nhân Mục gia ngay ý nghĩ cũng không có nửa điểm quen biết.

"Một khi tiết lộ chỗ bế quan của lão phu, ngươi liền tự sát luôn đi."

Mục Đức bị hất bay ra ngoài, lời nói lạnh lùng của lão tổ Mục gia bên tai, ngay cả dũng khí thúc giục linh lực bảo vệ thân thể hắn cũng không có, mặc cho bản thân lăn từ đỉnh núi xuống dưới núi, toàn thân bị dây leo núi đá chà xát cho máu thịt be bét.

Thật vất vả lăn đến chân núi, Mục Đức cố nén đau đớn kịch liệt toàn thân, quy củ dập đầu lạy ba cái về hướng đỉnh núi, sau đó vội vã trở về Mục gia.

Hắn đã quyết định rồi, chỗ lão tổ bế quan ngay gia chủ hỏi thăm cũng ngậm miệng không nhắc tới, có thể quên thì càng tốt. Hơn nữa đời này gặp phải Bạch Dịch, hắn lập tức đi vòng qua.

Chương gia chỉ vẻn vẹn có ba tu sĩ Kim Đan mà dám can đảm phát động phi kiếm về phía dược viên của lão tổ Mục gia, chết cũng coi như hợp tình hợp lý. Ba người Lôi gia chết cũng có chút oan uổng, nếu không phải Lôi Thạc tự cho là đúng lắm miệng, Mục Kiếm Nhất sao có thể nhận ra tiểu bối Lôi gia bây giờ. Lôi Thạc vốn là muốn làm một lần nghêu sò đánh nhau ngư ông đắc lợi, không nghĩ rằng tới một con cá mập, ngay cả ngư ông cũng bị nuốt sống.

Nghê Thu Vũ bị lần chuyển biến kinh người này làm cho trợn mắt há hốc mồm. Thẳng tới khi truy binh cường đại toàn bộ bị diệt sát, nàng mới chậm chạp bước qua, vội vàng cung kính thi lễ với Mục Kiếm Nhất, miệng xưng vãn bối.

Mục Kiếm Nhất không để ý đến Nghê Thu Vũ, mà cười như không cười với Bạch Dịch, hỏi: "Tiểu tử, lão phu đã thay ngươi ngăn được năm Kim Đan, ngươi nên báo đáp như thế nào?"

Bạch Dịch hiện ra một loại thần thái kinh ngạc, hỏi ngược lại: "Không lâu trước tiểu tử nghe chuyện cũ tiền bối chém cừu nhân, ngoài kính trọng hành động vĩ đại ra thì còn có không cam lòng, hôm nay cố ý đưa tới mấy người Lôi gia cho ngài hả giận. Không nghĩ tới Mục tiền bối chẳng những không nhận phần tình nghĩa này, còn mở miệng hỏi tiểu tử báo đáp thế nào, hẳn là lão nhân gia người nên tặng ta thứ gì mới đúng."

Mục Kiếm Nhất nghe được giọng điệu đổi trắng thay đen của Bạch Dịch, không chỉ không phiền muộn, ngược lại phá lên cười ha ha: "Quả nhiên là nhanh mồm nhanh miệng. Tiểu tử, vừa rồi người Lôi gia chỉ có ba người, còn ba tu sĩ Kim Đan khác ngươi định nói thế nào, chẳng lẽ bọn hắn cũng là người Lôi gia hay sao?"

"Ba người kia là tu sĩ Chương gia, đích thực không phải người của Lôi gia." Bạch Dịch phong khinh vân đạm nói: "Nhưng mà ba vị kia muốn phá hủy dược viên của ngài, tiểu tử có thể không ngăn được ba Kim Đan, bọn họ chết chưa hết tội."

"Bọn hắn muốn phá hủy dược viên của lão phu?"

Lần này Mục Kiếm Nhất bật cười ha hả, tiếng cười như chuông lớn chấn động núi rừng, chim chóc bốn phía chạy trốn. Chờ hắn cười đã đủ rồi mới lên tiếng: "Bản lĩnh ăn nói ba hoa của ngươi đích thực là nhất tuyệt. Tốt lắm, ngươi nói đi, lão phu nên tặng quà gì cho ngươi, phải nói trước, Cửu Tuyến Lan không thể cho."

Sau khi diệt sát mấy người Lôi gia, Mục Kiếm Nhất cảm thấy tâm tình cực kỳ thoải mái, mặc cho Bạch Dịch ăn nói ba hoa hắn cũng không quan tâm.

"Tiểu tử không muốn Kỳ Lan, chỉ cần đan phương Ngũ Lan Hợp mà thôi." Bạch Dịch chắp tay nói.

"Đan phương Ngũ Lan Hợp?"

Mục Kiếm Nhất do dự một lát, trầm giọng nói: "Tiểu tử, ngươi cũng biết, đan phương Ngũ Lan Hợp là bí mật bất truyền của Mục gia, nếu như cho ngươi, Mục gia ta sau này còn đặt chân ở Ngũ Nhạc thế nào. Tuy những tên hậu nhân không biết phấn đấu kia đời sau không bằng đời trước, nhưng dù sao lão phu cũng là lão tổ của bọn hắn."

Cười cười nói nói thì được, nhưng một khi liên lụy đến bí mật bất truyền của Mục gia, Mục Kiếm Nhất tuyệt đối sẽ không sơ suất. Mặc dù hắn có vài phần coi trọng thiếu niên trước mặt, cũng không thể tùy đưa đồ làm chỗ đứng của Mục gia ra ngoài.

"Nếu là bí mật bất truyền của Mục gia, tiểu tử sẽ không cưỡng cầu, vậy làm phiền tiền bối giúp tiểu tử luyện ra một hạt Ngũ Lan Hợp là được rồi." Bạch Dịch như cũ thoải mái nói, năm đóa Ngũ tuyến Kỳ Lan đã xuất hiện trong tay, liền đưa tới.

"Giúp ngươi luyện một hạt Ngũ Lan Hợp, đây còn nói không cưỡng cầu?"

Mục Kiếm Nhất đã dở khóc dở cười rồi, mặc dù Bạch Dịch có năm đóa Kỳ Lan với tư cách là an dẫn, nhưng linh thảo khác cũng có giá trị không ít. Không nói thành phẩm đan dược Ngũ Lan Hợp mỗi hạt đều trị giá trăm vạn linh thạch, chính là thời gian và tâm huyết để luyện chế linh đan cũng không phải thứ thường nhân có thể tưởng tượng.

Một câu giúp ta luyện đan nhẹ nhàng thoải mái của Bạch Dịch khiến Mục Kiếm Nhất giận đến râu mép loạn lên.

"Tiền bối yên tâm, chỉ cần luyện chế ra Ngũ Lan Hợp, tiểu tử chắc chắn hậu báo." Bạch Dịch thần sắc nghiêm túc, trầm giọng nói.

"Có gì hậu báo, trước nói nghe một chút, rồi lão phu quyết định xem có giúp ngươi luyện đan hay không." Mục Kiếm Nhất càng hiếu kỳ hơn, hắn muốn xem thiếu niên nho nhỏ trước mắt có thù lao gì có thể khiến một vị cường giả Nguyên Anh như hắn động tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.