Nam Phong Nhạc Vũ

Chương 3: Thu Lý [Thượng]




Tiếng địch réo rắt tuy vô hình nhưng lại như thật, khẽ dấy lên những làn sóng hư sảo trên không rồi khuếch tán ra.

Làn sóng hàm chứ năng lượng liên miên thoát có thoạt không, thoáng sau đã bao trùm bọn Diệp Phong. Ai nấy cảm giác được từng làn sóng xô tới, chấn động cõi lòng, nhao nhao vận hộ thể nguyên lực lên, ngũ hành năng lượng lấp lóe đủ màu.

Chỉ riêng Diệp Phong đứng im, rủ mắt xuống như đang nhập định, bên ngoài không hề có năng lượng phản ứng. Nếu không phải tất cả đều biết Huyễn âm diệu đế đáng sợ thì e rằng đã nhận định gã ngủ rồi, bất tỉnh nhân sự.

Làn sóng âm thanh tràn ra khỏi phạm vi Thẩm Lan đã lập thì dừng lại, phảng phất không hề tồn tại, tan biến vào thiên địa, chỉ còn lại tiếng nhạc đẹp đẽ vang vọng.

Tiếng địch ưu nhã lọt tai, đối với chúng nhân ở ngoài thì là hưởng thụ tuyệt vời nhất, còn với các thanh niên chịu đựng chính diện xung kích thì không nhẹ nhàng tí nào. Tuy chỉ bắt đầu, tiếng địch hàm chưa nguyên lực chỉ mới chào hỏi nhưng đã có hai thanh niên thực lực hơi kém run chân, lùi lại mấy bước.

"Ý cảnh khúc nhạc này khá cao, thực lực Ngọc Địch tiên tử quả nhiên danh bất hư truyền!" Một cao giai võ tông của thần mộc tông gật đầu nhẹ giọng.

"Nàng ta mới sử dụng thực lực tứ giai võ sư mà đã có hai tiểu tử bị chấn động, e rằng tiếp đây hai kẻ đó sẽ bị đào thải."

"Tu vi hai người này tuy đạt ngũ giai nhưng cảnh giới nguyên lực không theo kịp, nên không chịu được là đương nhiên. Ngọc Địch tiên tử mấy tháng trước đã đạt đến thất giai võ sư, giờ e là tới đỉnh cao rồi. Lão phu cảm giác được cảnh giới của nàng ta còn hơn thế một chút, đúng là đáng sợ."

"Theo ta, sau cùng sẽ còn không quá ba người ."

Tình thế đúng như chúng nhân đàm luận. Hai thanh niên đó, khi Thẩm Lan tăng thêm một phần nguyên lực thì thân thể lắc lư như say rượu, ý thức họ còn tỉnh táo nhưng thân thể không nghe theo sai khiến, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Mấy thanh niên khác cũng tỏ vẻ căng thẳng, nghiến răng chịu đựng. Còn lại đều tỏ ra bình thản.

"Mau nhìn tiểu tử ở sau cùng kìa, không hề phòng bị mà không sao. Lẽ nào phạm vi Huyễn âm diệu đế của Ngọc Địch tiên tử không đến chỗ y?" Diệp Phong cách Thẩm Lan xa nhất, người ta hoài nghi như vậy cũng là bình thường.

"Không thể nào như thế được, với lĩnh ngộ của Ngọc Địch tiên tử về Huyễn âm diệu đế, không thể nào phạm sai lầm đó, nhất định y có gì đặc biệt."

Hai thanh niên sắp không chịu được, ngoẹo đầu thấy Diệp Phong thư thái đứng đó thì cho rằng chỗ gã đứng áp lực xung kích kém hơn, đều lấy làm mừng rõ, vội vàng lui ra, định học theo gã đứng ở sát mép. Ai ngờ mới nhấc người thì khí thế như tan đi, trên không như có sóng lớn cuốn tới, xô họ văng xa khỏi phạm vi.

"Hai ngươi, ra đi." Tiểu nha đầu hưng phấn, tuyên bố hai người bị đào thải đầu tiên.

Tiếng địch du dương thêm một phút nữa rồi đột nhiên chuyển điệu thành cao vút, nguyên lực bất tri bất giác một phần. Thẩm Lan đã thôi động thực lực lục giai võ sư, âm luật hình thành sóng âm dâng tràn, như thực chất xô tới.

Chúng nhân cảm giác thấy sóng lớn ngút trời đổ tới vô biên, bốn phương tám hướng toàn là đại lực giằng xé, nếu không có nguyên lực hùng hồn chống lại thì bất cứ lúc nào cũng có thể ngã gục. Quá nửa nhân tuyển đã đạt tới cực hạn, gắng gượng chống chọi.

Cùng lúc, tiếng địch đột nhiên cao lên ba phần, chia thành ba vòng sóng từ chỗ Thẩm Lan tỏa đi.

"Phụt!"

"Phụt!"

"Phụt!"...

Một nhóm lại phun máu, thi nhau nhảy vút ra khỏi đường thẳng. Tuy tỏ vẻ bất cam nhưng đành chịu số phận bị đào thải.

Lúc này trong trường trừ Diệp Phong ngồi đó như nhập định thì còn lại không đầy mười người.

"Tiểu tử đó là quái vật gì?" Tùy tùng thất tông tam bang ngũ thế gia cả kinh thất sắc. Âm ba xung kích thật chất ban nãy, họ đều nhìn rõ, lướt qua thân thể gã không hề làm dấy lên năng lượng phản ứng, phảng phất âm ba bị gã hút hết.

Sắc mặt Kim Thiên Dực trở nên khó coi cực độ.

Hắn hiểu rõ những người khác, với thực lực của họ tuyệt đối không qua được ải cuối cùng do Thẩm Lan toàn lực phát động. Chỉ có thanh niên như dung binh này mang lại cho hắn cảm giác không thể nhìn thấu. Tuy hắn tin rằng với thực lực điên phong võ sư không thể chống chọi được Huyễn âm diệu đế do võ tông thi triển nhưng mối kinh nghi trong lòng không sao gạt đi được.

Nếu bảo chấn động thì Thẩm Lan chấn động hơn hết, ban nãy cô đột nhiên phát động ba đạo công kích, đều nhằm vào thăm dò Diệp Phong. Vốn cô cho rằng với Huyễn âm diệu đế, đào thải những người trong trường không hề khó khăn gì, không cần đột nhiên thi triển trọng thủ. Dù thế mà cô vẫn không dò ra gã nông sâu thế nào.

Ánh mắt cô luôn bình đạm giờ thêm phần ngưng trọng, đổi sang tư thế cầm địch khác, âm thanh cũng biến hóa, từ cao vút thành thấp trầm, nhưng tiết tấu nhanh hơn, âm phù gấp gáp như mưa rào trút xuống.

Một người trong trường vốn đã nỏ cứng hết tầm, chống chọi thêm mấy lượt thì cạn kiệt hẳn. Biến hóa đột nhiên này khiến họ không kịp phản ứng, đồng loạt ngã xuống, bị kình lực vô hình đẩy đi như hồ lô lắm ra ngoài phạm vi.

"Thất giai rồi…" Một võ tông lẩm bẩm.

Chúng nhân tại trường đều cảm giác được áp lực quanh mình biến hóa, ban nãy như con thuyền con trong kinh đào hãi lãng thì giờ như bị hút vào một vũng xoáy nước khổng lồ, áp lực từ bốn phương tám hướng dồn đến khiến họ thở cũng khó khăn, nguyên lực quanh mình được dồn lên đỉnh điểm.

Không thể động đậy. Tuyệt đối không thể. Chỉ cần khí thế hơi lỏng ra là sẽ bị kình lực nuốt chửng, không còn năng lực kháng cự nữa.

Bất quá chúng không biết mình chỉ phải hứng chịu dư ba của Huyễn âm diệu đế. Phần lớn uy lực hóa thành hồng thủy cuốn về phía Diệp Phong, định đẩy gã vốn đứng lặng như tảng đá ra khỏi phạm vi.

Diệp Phong sau rốt cũng ngẩng lên, hơi mở mắt, nở nụ cười hiền hòa… Gã đã hành động.

Gã bước một bước. Một bước này không lùi mà tiến. Giữa làn sóng hùng hồn của Huyễn âm diệu đế nhưng gã vẫn dám bước lên. Chúng nhân bất giác cùng hô lên kinh ngạc.

Trong mắt trường kiếm chỉ còn lại gã. Những người còn lại không đáng sợ, chỉ dư ba của Huyễn âm diệu đế đủ khiến cô chắc chắn không ai trong số họ chịu được đến cùng. Chỉ có dung binh đặc biệt này lại không kề kháng cự mà vẫn an toàn dưới tiếng địch của cô. Thật… không tin nổi. Thật ra gã làm cách nào?

Thẩm Lan sau rốt cũng hơi hoảng loạn. Sự tình đã vượt ngoài dự liệu của cô, tuy chưa thể hiện thực lực thật sự nhưng cô không dám chắc sẽ đẩy lùi được gã.

Nếu người này nghe hết khúc nhạc thì chẳng phải cô sẽ…. không được, trừ Phong ra, ta không muốn gặp ai hết.

Tiếng địch lại biến hóa, thiên địa chi lực hình thành những lớp sóng cơ hồ thực chất, mỗi vòng sóng dấy lên là mặt đất chấn động, mấy thanh niên còn lại đều biến hẳn sắc mặt.

"Võ tông! Ngọc Địch tiên tử đã tấn nhập võ tông!" Người của thất tông tam bang ngũ thế gia tại trường nhao nhao kêu lên.

Mấy tháng trước, Ngọc Địch tiên tử mới đột phá đến thất giai điên phong, trong thời gian ngắn như vậy đã trực tiếp tấn cấp võ tông như không hề có chướng ngại. Thiên thủy huyền âm mạch, quả nhiên là thể chất tu luyện thủy nguyên được trời cao ưu ái.

Thịch. Gã lại bước thêm một bước, đặt mạnh chân xuống đất, diễn võ đài rung lên theo. Tiếng động này như gõ vào tiếu tấu của Thẩm Lan khiến uy lực Huyễn âm diệu đế tăng vọt, mọi thanh niên còn trong phạm vi khác nào bị sét đánh, xung kích tâm thần cùng áp lực vô biên hòa vào nhau hất họ văng lên không, bắn đi hơn năm trượng.

Trong trường chỉ còn gã và Thẩm Lan nhìn nhau, cô cũng thất thần trước biến cố vừa rồi, gò má ửng lên.

"Sao lại thế!" Thu Tố Nhã hơi biến sắc, lòng run lên.

Huyễn âm diệu đế tuy là âm công võ kỹ tuyệt đỉnh nhưng có khuyết điểm trí mạng là không được để đối phương nắm rõ tâm cảnh của mình. Một khi đối phương nắm được tâm cảnh của người thi triển thì võ kỹ sẽ tự phá giải. Cũng như võ giả, mạnh đến đâu mà bị đối phương nắm được mệnh mạch yếu hại thì đều vô năng.

Nhưng tâm cảnh một người đâu có dễ nắm lấy? Nắm lấy tâm cảnh không chỉ hiểu được suy nghĩ của đối phương mà phải đạt tới tâm cảnh tương đồng, chỉ như vậy mới có thể dễ dàng phá được Huyễn âm diệu đế. Tương hợp với tâm cảnh của một người dễ dàng sao? Thành ra nhược điểm của Huyễn âm diệu đế, thông thường không được coi là nhược điểm.

Nhưng người gõ nhịp với Thẩm Lan ban nãy đích đích xác xác tạo được tiếng lòng hòa hợp, bằng không với thực lực của cô không thể dẫn động thiên địa chi uy đến mức đó. Có phải… y không? Thu Tố Nhã nhận ra linh hồn khí tức của Diệp Phong tạo cho bà ta cảm giác khá quen thuộc.

Thịch! Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Thịch!

Gã vẫn ung dung bước tới, mỗi bước đều khiến mặt đất rung rinh, đá núi lăn đi. Mỗi bước đều khiến chấn động tăng thêm mấy phần, sau cùng cả đỉnh núi rung theo. Đệ tử Bích Thủy cung ở những vị trí khác trên Ngọc Nữ phong cũng kinh ngạc, không hiểu chuyện gì xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.