Nam Phi

Chương 7




Thứ duy nhất biến hóa chính là thượng đan điền của tôi. Vốn sau khi trở về từ Thái Lan, thân thể tôi rất gầy yếu, yêu khí trong cơ thể cũng ít đến đáng thương, trước kia có thể sử dụng yêu khí ngưng tụ thành sợi dây yêu khí to bằng ngón tay, hôm nay thì lại chỉ có thể lớn bằng cọng tóc.

Lúc này trong thượng đan điền của tôi giống như có một quả bom nặng khí rơi vào vậy, khiến toàn bộ đan điền đều sôi trào, yêu khí tàn phá giống như sắp phá hủy đan điền của tôi.

Tôi âm thầm kêu khổ trong lòng, sớm biết tôi để mắt tới yêu khí kia sẽ gây ra hậu quả như vậy thì vừa rồi nhất định tôi có chết cũng không mở mắt.

Bây giờ nói gì cũng đã chậm, tôi chỉ có thể đem tất cả ý thức cùng dốc vào trong thượng đan điền, cố gắng duy trì tính vững chắc của thượng đan điền tránh cho bị cổ yêu khí cường đại kia chọc thủng.

Tôi duy trì tương đối phó khăn, chớp mắt một cái quần áo trên người đã bị mồ hôi thấm ướt nhưng cổ yêu khí kia vẫn xông ngang đánh thẳng như liều mạng muốn phá vỡ đan điền của tôi.

Nếu như đan điền bị vỡ thì tôi có chết không? Có khiến não tôi bị liệt không?

Dù sao đan điền cũng là ở trong đầu tôi cho nên xác suất bị liệt não cũng sẽ tương đối lớn đi.

Ngay khi tôi còn đang suy nghĩ vấn đề này thì đột nhiên giọng Giao tiên từ chỗ sâu trong óc tôi truyền tới, vội kêu lên: “Ngớ ra làm gì, còn không mau đem cổ yêu khí kia dẫn vào trong trung đan điền, cứ tiếp tục như vậy đan điền của ngươi sẽ vỡ mất, cả người cũng sẽ bị tiêu theo.”

“A?” Tôi giật mình kêu lên. Thế nào tôi cũng không nghĩ tới đan điền vỡ sẽ tạo ra hậu quả như vậy, nhưng lúc này tôi đã bất chấp cùng Giao tiên nói về vấn đề này, toàn thân giống như vừa tỉnh khỏi cơn mơ, lập tức dẫn dắt yêu khí đi tới trung đan điền.

Bình thường yêu khí của tôi quá ít, thượng đan điền cũng thừa để chứa nó, căn bản chưa dùng tới trung đan điền cho nên đối với trung đan điền tôi cũng không quen, chỉ có thể dựa vào trí nhớ trước kia để dẫn dắt yêu khí tới vị trí huyệt Đàn Trung.

Trung đan điền ở vị trí huyệt Đàn Trung trước giờ đều ở trạng thái khép kín, yêu khí đi tới cũng không chấp nhận. Nhưng tình hình lúc này rất nguy cấp, tôi cũng không quản được nó có chịu đón nhận hay không, trực tiếp đổ yêu khí đi vào, sau một lúc trung đan điền quả thực lại bị yêu khí đánh tới khiến mở ra.

Không gian trong trung đan điền lớn hơn rất nhiều so với thượng đan điền, giống như chợ ven đường so với trung tâm thương mại vậy. Sau khi tiến vào trung đan điền, yêu khí vừa rồi tàn phá bừa bãi kia bỗng nhiên ôn thuận xuống, ngoan ngoãn di chuyển trong trung đan điền, sau đó tìm được một nơi thoải mái trong trung đan điền liền dừng lại.

Không biết qua bao lâu, thường đan điền sắp bị nổ tung của tôi mới chậm rãi bình ổn lại.

Lúc này tôi đã rất mệt, mệt lả giống như vừa mới chạy xong marathon, thở phào một hơi thật mạnh.

Ngay khi tôi mở mắt ra liền nhìn thấy một rừng đầu đang chụm lại ở trước mặt tôi, đôi mắt nào cũng nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi nhất thời lúng túng, hỏi Trương Đán ở gần tôi nhất: “Mọi người nhìn cái gì chứ?”

- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.