Nam Phi

Chương 5




Cuộc tàn sát kéo dài vài canh giờ cuối cùng cũng đã kết thúc, hầu như không một con nào quái vật biển nào có thể còn sống mà chạy thoát, tất cả đều làm phân bón cho lão Hắc( Hắc Ám Ma Thụ hay Hắc Ám Mẫu Thụ đều là một nhé mọi người).

Bóng Ảnh nắm theo ba tên Hải tộc Tinh Vương Tiên Cảnh sau đó ném tới trước mặt Xuân Đức nói: 

“ Đại ca, người mang tới rồi.”

Gật đầu, Xuân Đức ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người Hải tộc, cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của hắn thì cả ba người kia đều là sợ hãi lùi về phía sau.

Một người trong số đó không biết có phải do quá sợ hãi hay không mà tự dưng hét lên, tên này còn không quên mang ra hậu trường của mình để dọa Xuân Đức:

“ Chúng ta là người của Hắc Sa Lĩnh đại nhân các ngươi dám động thủ với chúng ta, các ngươi không muốn sống nữa sao?”

Xuân Đức ánh mắt liếc nhìn qua Bóng Ảnh, Bóng Ảnh khẽ gật đầu một cái, tiến lên phía trước bắt lấy tên đang kêu gào kia, sau đó trực tiếp há rộng miệng cắn xuống.

“ Phập”

Tên Hải tộc kia trực tiếp bị cắn đứt đôi người, máu và nội tạng chảy ra đầy đất, tiếng la hét của hắn cũng dừng lại.

“ Răng rắc...Răng rắc…”

Bóng Ảnh vừa nhai tên Hải tộc kia vừa không có ý tốt nhìn hai người khác, hai tên kia lúc này sợ đến xanh cả mặt. Một tên thì lùi qua một bên khác, một tên thì quá sợ mà ngồi liệt luôn trên mặt đất.

Bóng Ảnh nhai nhai vài cái sau đó nuốt xuống, tiếp đó hắn nuốt nữa còn lại của tên Hải tộc lúc trước vào khỏi cần nhai, liếm liếm khóe môi còn vương máu và thịt vụn, Bóng Ảnh cảnh cáo nói:

“ Nơi này chỉ có đại ca ta và ta có thể hỏi và các ngươi chỉ có thể trả lời, tên nào còn dám làm ồn thì kết cục cũng giống như tên này. Hiểu chưa?”

Hai tên Hải tộc còn lại lúc này nào dám nói tiếng không, bọn họ tự nhận rất hung tàn nhưng so với con “Quỷ” trước mặt này thì bọn họ chính là người lương thiện rồi, cả hai liên tục gật đầu như giã tỏi.

Bóng Ảnh thấy hai tên này đã học ngoan thì khẽ gật, sau đó lui qua một bên nhường lại việc nói chuyện cho Xuân Đức.

Xuân Đức lúc này lạnh lùng hỏi:

“ Các ngươi có thể đưa tới càng nhiều hơn Hải thú cùng Hải tộc không?”

Một người trong đó như nghĩ tới cái gì, quá sợ hãi nói:

“ Người chẳng lẽ…”

“Bộp”

Hắn còn chưa nói hết câu thì liền bị Bóng Ảnh từ phía sau dùng tay không bóp nát đầu.

“ Đám tạp ngư các ngươi trí nhớ rất nhanh quên thì phải, đã quên vậy thì chết.”

Ánh mắt của Bóng Ảnh nhìn qua tên còn lại nói:

“ Nếu không muốn chết thì trí nhớ nên tốt một chút.”

Tên Hải tộc cuối cùng gật đầu lia lịa nói:

“ Có thể thưa đại nhân.”

Xuân Đức trong mắt lộ ra tinh quang, hắn nhẹ gật đầu tiếp tục hỏi:

“ Số lượng mang tới nhiều nhất bao nhiêu? Thời gian thế nào? Đẳng cấp trung bình đám kia ra sao?”

Tên Hải tộc kia sau khi chứng kiến cái chết của hai đồng bạn mình thì cũng đã học khôn. Hắn lúc này không dám nói thừa một chữ.

“ Số lượng so với hôm nay nhiều gấp đôi, thời gian cần là hai ngày, đẳng cấp cao nhất là Hăng Vương Tiên Cảnh sơ kỳ, thấp nhất Sinh Tử Tiên Cảnh, bình quân đều có Tinh Quân Tiên Cảnh hậu kỳ.”

Xuân Đức cũng không hỏi vì sao tên kia lại có bản lĩnh như vậy, hắn chỉ cần biết tên này có thể hay không mà thôi, có thể thì sống mà không thể thì chết.

Xuân Đức nhìn qua Bóng Ảnh nói:

“ Ảnh. Đi qua nói với lão Hắc, quét sạch toàn bộ chiến trường đi chúng ta đổi địa điểm khác, không thể gây án một nơi được nên tìm vị trí tốt hơn thôi.”

Bóng Ảnh nghe vậy thì gật đầu, sau đó cả người thoáng cái liền biến mất.

Xuân Đức lúc này nhìn qua tên Hải tộc kia nói:

“ Trước hết ngươi ở tại nơi này, nơi này là bên trong không gian của ta, ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói ra, ta sẽ đáp ứng toàn bộ, sau khi xong việc sẽ thả ngươi đi.”

Tên Hải tộc kia nghe vậy thì trên mặt cố gắng tách ra một nụ cười, có điều nụ cười kia còn khó coi hơn là khóc nữa, hắn biết một khi bản thân làm như vậy thì dù người ở trước mắt này không giết hắn thì hắn cũng bị người trong Hải tộc giết chết, có điều hắn cũng không lo được nhiều như vậy, trước hết cứ giữ được tính mạng mới là trọng yếu. ‘

Hắn cứng ngắc nói:

“ Cảm ơn đại nhân.”

Xuân Đức nhìn hắn gật đầu sau đó cũng giống như Bóng Ảnh, tại chỗ tiêu thất không còn thấy đâu.

…..

Xuân Đức từ không gian vong linh đi ra ngoài, vừa ra ngoài thì hắn liền tới gặp Sói Mập.

“ Mập mạp lần này thu được tài vật thế nào?”

Sói Mập trước kia vẫn luôn luôn làm mấy công việc thống kê tài sản thế này, bây giờ lại đi theo Vô Địch, được Vô Địch đào tạo thành chân giúp việc siêu cấp.

Sói Mập nhìn thấy hắn thì trước tiên vẫn là chào hỏi trước sau đó mới báo cáo:

“ Chủ nhân, theo thống kê thì lần trước càn quét sơ bộ thu được khá nhiều sản vật biển sâu có điều cũng không phải đồ quý hiếm gì, về phần bảo vật ở bên trong bảo khố của đám Hải tộc kia thu được rất nhiều tiên khí, hơn nữa đều là hàng mới luyện xong, có điều phẩm chất đều không cao.”

“ Về phần sau khi Hắc lão ca quét dọn chiến trường thì phát hiện được một đầu tiên linh(mỏ tiên thạch hóa hình) đang ngủ say nơi lòng biển, đã được thu hồi, ngoài ra còn phát hiện được rất nhiều xương cốt của dị thú phẩm chất rất cao, tất cả đều đã đưa tới cho Vô Địch đại ca. Chung quy tài vật so với chúng ta lấy được khi diệt một chi Long tộc ở Triều Tịch Châu số lượng nhiều hơn gấp đôi.”

Xuân Đức nghe xong thì gật đầu, khẽ xoa đầu Sói Mập nói:

“ Làm tốt lắm Mập Mạp, chúng ta rời đi nơi này thôi.”

Nói xong Xuân Đức lại ngồi lên Sói Mập bảo nó chạy về phía Đông Bắc.

Hắn biết mình lúc này cần phải làm thật nhanh, bằng không đợi khi Hải tộc đánh hơi thấy thì làm không được nữa, hắn biết bản thân không yếu nhưng so với người hắn còn kém quá xa, người hơn hắn còn nhiều, vì thế sống vẫn phải biết nhẫn, đợi khi nào hắn bá chủ thiên hạ rồi lúc đó mới không cần nhìn sắc mặt kẻ khác mà làm việc, còn bây giờ chỉ có thể nhẫn nhục mà sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.