Nam Phi

Chương 33




Như Ý đau đớn té ngã trên giường gạch co lại thành một đoàn kêu thảm thiết, nhưng những người ca ca tẩu tử kia của nàng ta đều đứng ở cửa mắt lạnh nhìn, ngay cả Cát Tường cũng vậy, bọn họ đều nghĩ Như Ý đúng là điên rồi, cũng bởi vì oán hận Tiêu Lê Hoa mà lại muốn hại chết cháu ruột. Nếu bọn họ không cẩn thận đắc tội Như Ý, như vậy có phải hài tử trong nhà cũng gặp nguy  hiểm không? Vốn bây giờ Như Ý đối với bọn họ mà nói chính là phiền toái, bây giờ lại điên cuồng như vậy khiến bọn họ càng chán ghét hơn.

Tạ Sinh Tài tức giận đến phát run, mắng Như Ý là oan nghiệt.

Uông thị vẫn còn có chút đau lòng Như Ý, dù sao cũng là tiểu nữ nhi bà ta yêu thương nhiều năm, mặc dù cảm thấy quả thật Như Ý thiếu dạy dỗ, nhưng lại cảm thấy Tạ Hữu Thuận ra tay quá nặng, lại nghe hắn nói sau này  không nhận Như Ý, bà ta có chút sốt ruột, Như Ý thành ra thế này, sau này chỉ có thể dựa vào huynh đệ nhà mẹ đẻ, bây giờ Tạ Hữu Thuận vô cùng có tiền đồ nhất, nếu hắn không quản Như Ý, sau này Như Ý sẽ thiếu một núi dựa, như vậy bà ta nghĩ cần phải thay Như Ý cầu tình.

Uông thị lau nước mắt nói: “Lão Tứ, ngươi tức giận nói cái gì vậy chứ, dù nàng có phạm sai lầm lớn hơn nữa cũng là muội muội ngươi, hơn nữa nàng tức giận vợ của ngươi nên mới làm chuyện hồ đồ này. Ngẫm nghĩ lại nàng cũng không có oán sai, nếu không phải vợ của ngươi nghiêng về phía muội tử của nàng thì bây giờ Như Ý làm sao trở thành như thế này.Bây giờ ngươi đánh cũng đánh mắng cũng mắng, cũng không thể đùa bỡn tính tình nói không nhận muội muội, bây giờ nàng cũng chỉ có thể trông cậy vào các ngươi ca ca tẩu tử này thôi.”

Tiêu Lê Hoa nghe rất tức giận, giận quá hóa cười, nói: “Nương, lời này của ngươi nói nghe thật tức cười, cái gì gọi là ta nghiêng về phía muội muội ta? Là ta bảo Như Ý đi gày bẫy nam nhân sao? Nếu nàng ta không tính toán người thì làm sao có thể trở thành thiếp của người ta? Nếu nàng ta không thành thiếp Cao gia, cho dù ta và Tô Nguyên Xuân có oán thù lớn như thế nào cũng không tính đến trên đầu nàng ta! Bản thân tự tạo nghiệt thì tự mình chịu trách nhiệm, đừng đến lúc nhận được báo ứng lại tìm người cắn lung tung!”

Tiểu Thạch Đầu kéo tay Tiêu Lê Hoa nói: “Nương, người đừng tức giận, Nương.”

Tiểu Mộc Đầu hướng Tiêu Lê Hoa đưa tay muốn ôm, chờ Tiêu Lê Hoa ôm bé qua, bé lại đem mặt dán lên mặt Tiêu Lê Hoa, đây là đang an ủi Tiêu Lê Hoa.

Thoáng chốc cơn giận của Tiêu Lê Hoa tiêu tan hơn phân nữa, nghĩ thật không đáng vì loại người này mà tức giận, tức giận hại thân thể, nàng nói với Tạ Hữu Thuận: “Hữu Thuận, ta bất kể sau này chàng như thế nào, dù sao sau này đừng mong ta nhận cô em chồng này, ta nhận không nổi bà cô này, vạn nhất sau này xảy ra chuyện gì lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu ta, đến lúc đó ta có nhảy sông cũng rửa không sạch!”

“Cái gì nhảy sông tự vận hay  không nhảy sông tự vận!” Tạ Hữu Thuận liếc nhìn nàng một cái, hắn biết hôm nay vợ thật sự bị oan uổng.

“Lão Tứ, vợ lão Tứ, các con đừng tức giận, chuyện này là Như Ý sai rồi, để cho Như Ý nhận lỗi với các con, các con đừng trách nàng, nàng cũng thật đáng thương.” Tạ SinhTài nói lời này cũng đuối lý, có thể làm sao bây giờ? Vốn là lão Tứ cùng lão Đại lão Tam gia không thân, quan hệ cùng Cát Tường  càng đừng nói đến, hiện tại lại chặt đứt quan hệ với Như Ý, cái nhà này còn bộ dáng gì nữa?

Như Ý nói: “Ta không xin lỗi! Ta không sai!”

Bọn người Tạ Hữu Khang nghe vậy, trong lòng cũng nghĩ nàng ta đúng là điên rồi, đến bây giờ còn không biết hối cải, bọn họ lại càng phiền chán Như Ý, nghĩ Tạ Hữu Thuận bọn họ tốt xấu gì cũng không cùng Như Ý ở chung một chỗ, có thể ở cùng với thê nhi một chỗ, còn bọn họ phải ở cùng Như Ý, khó tránh khỏi có lúc va va chạm chạm, nếu thật xảy ra nhân mạng thì phải làm sao!

Uông thị đi qua lôi kéo Như Ý bắt nàng ta nói lời xin lỗi, Như Ý lại không chịu nói xin lỗi, cuối cùng còn đẩy Uông thị một cái, nhờ có Phương thị giúp một tay mới không bị té ngã, Uông thị cũng giận, chỉ vào mũi Như Ý mắng, có điều mắng thì mắng nhưng vẫn nói xa nói gần bắt nàng ta nói lời xin lỗi, hjy vọng có thể làm nhi tử và con dâu nguôi giận.

Nhưng Như Ý chết sống không xin lỗi, một bộ dạng không thèm để ý, lại càng lớn gan trừng mắt nhìn Thạch Đầu Mộc Đầu, ánh mắt đầy hung ác.

Tạ Hữu Thuận vừa thấy như vậy ôm Mộc Đầu rồi bảo vợ đi cùng hắn, hắn nghĩ trước hết đừng dọa đến hài tử, đợi đến buổi tối hắn lại đến nói rõ ràng với cha mẹ, hắn lại nói với Như Ý vài lời hung hăng để Như Ý đừng đến gây phiền toái cho vợ con hắn nữa.

Nhưng Tiêu Lê Hoa lại bất động, nàng nhìn Như Ý, nói với Như Ý: “Như ý, ngươi rơi cảnh ngộ hôm nay không phải ta làm hại, thật ra trong lòng ngươi cũng biết rõ ràng, chỉ có điều ngươi lại không có biện pháp đối phó Tô Nguyên Xuân, cũng chỉ có thể đối phó ta, không đúng, ngươi ngay cả ta cũng không dám đối phó, ngươi chỉ dám đối phó tiểu oa nhi. Ngươi thật có tiền đồ!”

Giọng Như Ý đầy căm hận nói: “Hôm nay ta cũng là váng đầu, mới tìm đến Mộc Đầu Thạch Đầu, ta muốn đối phó nhất chính là ngươi! Ngươi chờ đó cho ta, ta tìm không được kẻ hại ta thành như vầy, ta liền thu thập ngươi!”

Tạ Sinh Tài và Uông Thị đều cùng quát Như Ý, Tạ Hữu Thuận càng căm tức nhìn nàng ta.

Tiêu Lê Hoa lại cười lạnh một tiếng, cũng không sợ, nói: “Ngươi có lá gan này, tại sao không đi trừng trị Cao gia, tại sao không đi trả thù Tô Nguyên Xuân? Trong nhà gây ra những chuyện hung ác này có ích lợi gì? Cho dù ngươi có giết chết ta hay nhi tử của ta, cuối cùng ngươi cũng chỉ có kết cục bị chém đầu, đến lúc đó người trong nhà đều hận ngươi, ngay cả mẹ chồng cũng sẽ không đưa bữa cơm cuối cùng cho ngươi. Nhưng Cao gia kia cùng Tô Nguyên Xuân lại trôi qua ngày càng tốt, nói không chừng Tô Nguyên Xuân còn có thể cười to ra tiếng, trong lòng mắng ngươi ngu xuẩn!”

Bởi vì người Tạ gia không muốn để Như Ý nổi điên với người trong nhà nữa, lập tức phụ họa theo lời của Tiêu Lê Hoa.

Mặt Như Ý âm trầm, nàng nghĩ đúng vậy a, Tô Nguyên Xuân đấu ngã mình, bây giờ nàng ta đang ở trong nhà cười to a, nếu mình hành hạ người nhà mẹ đẻ đến chết người, nhất là đem Tiêu Lê Hoa người đã từng câu dẫn Cao Chính Bình, bây giờ lại được Cao Chính Bình giết chết, chắc chắn Tô Nguyên Xuân càng cao hứng rồi, mình không thể để cho tiệnphụ kia đắc ý.

Cuối cùng Như ý bỏ qua tâm tư hạ thủ Tiêu Lê Hoa cùng Thạch Đầu Mộc Đầu, khiến cho tất cả mọi người thở phào nhẹ nhỏm, bọn họ thật sợ Như Ý điên lên thật sự hạ thủ với mọi người trong nhà.

Tiêu Lê Hoa cũng không hoàn toàn yên tâm, trong lòng nàng nghĩ bây giờ Như Ý đã bị thù hận che mờ khiến tâm trí không còn tỉnh táo nữa rồi, hôm nay nàng ta bị nàng thuyết phục, nếu ngày mai lại muốn đấu một trận nữa thì sao? Mình và người nhà cũng không thể sống trong lo lắng đề phòng như vậy. Vì sự an toàn của mình và người nhà, tất nhiên nàng phải làm những thứ gì đó.

Chuyện Như Ý muốn gây nguy hiểm cho cháu trai mình cũng không thể dấu diếm, mọi người lại càng xem thường Như Ý hơn, lúc trước nhìn vào mặt mũi Tạ Hữu Thuận nên cũng không biểu hiện ra ngoài, bây giờ Như Ý lại hại đến trên người của nhi tử Tạ hữu Thuận, đã có người nói rõ muốn đuổi Như Ý ra khỏi thôn, cơ hồ mọi người đều đồng ý.

Cho dù Như Ý ở trong nhà cũng biết, nàng nghe được đám chị dâu ở ngoài cửa nói chuyện, đối với tình huống bây giờ của mình càng thêm tuyệt vọng, cũng càng muốn trả thù hơn. Nàng nghĩ mình nhất định phải trả thù Tô Nguyên Xuân, nhất định tiện phụ kia thấy mình được sủng ái mới có thể hại mình ra nông nổi này, nàng cũng hận Cao Chính Bình, hắn lại không tin mình, còn ra tay ác độc như thế với mình, nàng không thể bỏ qua cho hắn.

Trương Liên Hương cùng ngồi làm việc với Tiêu Lê Hoa, ánh mắt nhìn Tiêu Lê Hoa vài lần, Tiêu Lê Hoa nói với nàng: “Chị dâu, tỷ có lời gì muốn nói thì cứ nói đi, tỷ là người sảng khoái, nhìn thấy tỷ như vậy, ta thật không quen.”

Trương Liên Hương thấy Tiêu Lê Hoa nói như vậy rồi, liền nói: “Ta chính là muốn nói với muội, trước khi người em chồng kia của ngươi nổi điên có cùng gặp mặt Kim Phượng.”

“Lý Kim Phượng?” Tiêu Lê Hoa nhíu mày.

“Đúng, chính là em chồng của Dương Thảo, ta nghĩ đến lúc trước nhìn thấy ánh mắt của nàng ta nhìn muội không được tốt lắm. Có một lần cha Đồng Tiền có nói với ta hình như nhìn thấy Cao Chính Bình ở chung với Kim Phượng. Có điều hắn cũng không nhìn rõ ràng, ta cảm thấy chuyện này có vấn đề gì đó, mấy ngày nay mặt mày Kim Phượng rạng rỡ, khác hẳn trước kia. Nói như thế nào nhỉ, trước kia trang phục của nàng ta có khá hơn nữa cũng không giống như hoa vừa được tưới nước, những lúc này lại lộ ra… rất rõ.”

Trương Liên Hương nói đến đây cúi đầu, nàng có thẳng thắn thế nào nhưng khi nói đến những lời này ý tứ cũng có chút không tốt lắm, dù sao cũng chỉ là đoán.

“Lê Hoa, chỉ là ta đoán, ta cũng biết nếu dựa vào suy đoán mà nói nàng như vậy thì không tốt, nàng ta lại là cô nương Lý gia, nhưng nếu thật sự Như Ý nổi điên là do nàng ta, ai biết sau này nàng ta còn có thể làm ra chuyện gì nữa? Ta không muốn trong nhà của muội có chuyện gì.”

“Ta biết, chị dâu, cám ơn tỷ.” Tiêu Lê Hoa cảm kích nói, thật ra nàng đã bắt đầu hoài nghi Lý Kim Phượng rồi, những ngày Như Ý trở lại, nàng ta cũng đã đến thăm vài lần. Từ trong lời mắng chửi của Như Ý nàng cũng biết nàng ta và Cao Đại Lang đã gặp mặt vài lần, trước đó có mấy lần vô tình gặp được, sau đó nàng ta muốn hãm hại Cao Đại Lang. Tiêu Lê Hoa đã nghĩ lúc trước làm sao có chuyện trùng hợp vô tình gặp gỡ như vậy, có thể có người tác động ở bên trong, có khả năng là Tô Nguyên Xuân, còn có thể là người khác, nàng nghĩ đến Lý Kim Phượng, cũng bởi vì trong tay Lý Kim Phượng có chiếc nhẫn vàng kia.

Tiêu Lê Hoa đã tìm Tiêu Tử Y, nhờ hắn hỗ trợ cho người đều tra Lý Kim Phượng, lập tức có tin tức.

Hiện tại Trương Liên Hương lại nói chuyện này, Tiêu Lê Hoa nghĩ nếu thật là Lý Kim Phượng hãm hại Như Ý cũng đừng trách nàng nói cho chuyện này cho Như Ý biết, lúc trước nàng còn có thể bởi vì Lý Hưng và Dương Thảo mà có chút cố kỵ, hiện tại Lý Kim Phượng hại đến trên đầu con mình, cũng đừng trách nàng để nàng ta đấu với Như Ý!

Trương Liên Hương nghe Tiêu Lê Hoa nói nàng đã sớm hoài nghi Lý Kim Phượng, coi như thở phào nhẹ nhỏm, lại mắng Lý Kim Phượng mấy câu, mới đi về nhà.

Tiêu Tử Y tìm người vô cùngtài giỏi, rất nhanh đã phát hiện quả thật Lý Kim Phượng có quan hệ với Cao Chính Bình, hơn nữa ngay cả Tô Nguyên Xuân cũng biết mối quan hệ của bọn họ.

Tiêu Lê Hoa nhận được hồi âm rồi nói với Tạ Hữu Thuận, nàng cảm thấy chuyện này không cần dấu diếm hắn, hiện tại gạt, sau này biết lại không tốt với tình cảm hai vợ chồng. Tạ Hữu Thuận trầm mặc một hồi rồi nói với Tiêu Lê Hoa nàng muốn làm sao thì làm vậy, Như Ý cũng nên biết người hãm hại nó là người nào.

Tiêu Lê Hoa đi gặp Như Ý, hỏi nàng ta có phải ngày đó nói chuyện cùng Lý Kim Phượng hay không, hỏi nàng ta có phải Lý Kim Phượng có nhắc đến mình và hài tử hay không, Như Ý thừa nhận, bị Tiêu Lê Hoa nhắc nhở nàng ta có chút không dám tin. Có điều đợi đến khi Tiêu Lê Hoa nói cho nàng ta biết nguyên nhân tại sao Lý Kim Phượng làm như vậy, nàng ta tin, tức giận trong lòng nàng ta bốc cháy lên, cơn giận này hướng đến ba người Lý Kim Phượng Cao Chính Bình cùng Tô Nguyên Xuân, nghĩ thầm ba tiện nhân này, bọn họ lại liên thủ hại mình, nàng ta sẽ không để yên cho bọn họ sống thoải mái!

Tất nhiên Tiêu Lê Hoa biết Như Ý tức giận, cũng biết nàng ta có thể sẽ làm những thứ gì, nhưng nàng sẽ không quản, ai bảo nàng ta muốn hại con của mình.

Tiêu Lê Hoa nói với Như Ý những lời này, ngày hôm sau Như Ý đã lặng lẽ rời khỏi nhà, nàng ta chạy thẳng đến trấn trên, nàng ta muốn gặp Lý Kim Phượng, mau mau đến xem hiện tại người đàn bà kia sống tốt như thế nào, nàng ta phải khiến người đàn bà kia trở nên thảm bấy nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.