Nam Phi

Chương 3




- --o0o---

Phô thiên cái địa thủy quái cùng hải tộc từ từ đi vào bên trong khu vực ảo thuật kết giới của Hắc Ám Ma Thụ, bên trong đám thủy quái này thì có tám chín phần mười đều là loại bình thường hoặc là trung đẳng cấp bậc Hải thú, độ cao phổ biến chừng hai mươi lăm mét, hình thể cực lớn, cao giai hải thú số lượng hơi ít, nhưng hình thể độ cao thường thường đạt đến vài ba trăm mét, đôi khi là vài dặm, trung ương đám hải thú, có chừng hơn Hải Tộc cường giả đứng trên thâm uyên cự thú, hình thể đám thâm uyên cự thú kia so với đám cao giai hải thú đều lớn hơn gấp mấy trăm lần lần, tựa như một một dãy núi lớn vậy.

Cũng không biết đám Hải thú này có phải cùng một chi nào đó không mà trên người con nào con nấy đều phát ra khí tức hung bạo ngập trời, quanh thân mỗi con đều bao quanh bởi một tầng sương mù màu đỏ. Phô thiên cái địa Hải thú tụ lại với nhau hình thành một biển mây màu đỏ tụ ở phía bên trên đỉnh đầu nhìn không khác gì biển máu cả.

“ Hống hống hống”

Giống như phát hiện thứ đang ghét gì đó, đám Hải thú đi đầu đột nhiên rống lớn sau đó điên cuồng nhào vào bên trong kết giới ảo thuật do Hắc Ám Ma Thụ tạo ra. Tiếng rống của đám Hải thú kia như lôi đình cuồn cuộn khiến mặt biển nhấc lên từng cơn sóng cao mấy trăm mét, khiến biển ầm vang.

Có điều bọn nó cũng chỉ là ở bên ngoài gào rống mà thôi, vừa đi vào bên trong kết giới ảo thuật của Hắc Ám Ma Thụ tạo ra bọn nó liền kêu thảm cũng không kịp phát ra chứ đừng nói là rống lớn.

Ở bên trong kết giới ảo thuật của Hắc Ám Ma Thụ lúc này đang lưu chuyển vô tận lưỡi đao gió những lưỡi đao gió kia đều là “Thái cổ cương phong” được diễn sinh từ “ Hỗn độn cương phong” mà Nguyên Ma tạo ra, trước kia lúc Xuân Đức đối phó với thứ này tí nữa thì đi đời nhà ma chứ đừng nói chỉ mấy con tạp ngư thế này.

Đám thủy quái hình thể to lớn mấy chục mét, mấy trăm mét, con nào con nấy nhìn như ngọn núi lớn nhưng chỉ vừa đi vào phạm vi cấm liền biến thành thịt vụn, vô tận đao gió trong vòng một nốt nhạc liền xé một con Hải thú ra thành triệu triệu mảnh thịt.

Tuy nơi này là bên trong biển nhưng mà cũng không có ảnh hưởng gì tới lực sát thương của “Thái cổ cương phong cả”, hàng vạn, cho tới hàng chục vạn con Hải thú cùng lúc tiến vào cũng đều phải chết, tất cả đều bị giảo sát không còn một con.

Cùng lúc này Hắc Ám Mẫu Thụ cũng bắt đầu vươn ra ra nhánh cây, tham lam cắn nuốt máu thịt của đám Hải thú vừa chết đi. Tuy lúc này xung quanh khắp nơi đều là đao gió nhưng lại không có một cái nào đánh lên cành cây của Hắc Ám Mẫu Thụ Cả, tất cả đều như có mắt nhìn thấy mà tránh đi.

Xuân Đức lãnh đạm nhìn tất cả, đối với hắn tại thời khắc này dù người trong cả thiên hạ chết trước mặt hắn miễn người hắn quan tâm không chết là được, còn có chết nhiều hơn nữa hắn cũng không mảy may để ý.

Sát khí chảy xuôi, tay nhuốm đầy máu người trong thiên hạ, đã nhập sát đạo cũng không cần phải quay đầu, giết một người cũng là giết mà có giết sạch người trong thiên hạ cũng là giết, đã vậy hà cớ gì còn phải quan tâm.

Mỗi người đều có cách sống của bản thân, mỗi người đều có thứ cần phải bảo vệ, không ai có quyền chê bai xem thường cách sống người khác cả, suy cho cùng số phận mỗi người sinh ra khác nhau mà thôi.

…..

Một canh giờ qua đi.

Tình hình vẫn tiếp diễn như vậy, phô thiên cái địa Hải thú vẫn không mảy may biết có nguy hiểm trước mắt mà vẫn điên cuồng xông về phía trước, hết lớp này đến lớp khác xông vào bên trong kết giới ảo trận của Hắc Ám Ma Thụ dựng lên.

Hắc Ám Mẫu Thụ lúc này đang bao trùm toàn bộ phạm vi của chi hải tộc có bộ dạng giống loài tôm lúc trước, phạm vi lên tới mấy vạn chục dặm, vì thế ảo trận nó tạo ra cũng có diện tích tương đương như vậy, ảo trận khổng lồ như thế, dù có là Xuân Đức với thần thức siêu cường còn khó phát giác chứ đừng nói là vài tên Hải tộc Tinh Vương Tiên Cảnh cùng một đám Hải thú không có đầu óc.

Nếu lúc này ở bên ngoài ảo trận nhìn vào vẫn là tình cảnh phô thiên cái địa quái vật biển hành quân, tất cả mọi sự vẫn như thường, như không có chuyện gì phát sinh.

Ngay lúc mấy tên Hải tộc cười “Thâm uyên cự thú” tiến vào bên trong ảo trận kết giới thì Xuân Đức liền truyền tâm tới Nguyên Ma nói:

“ Lão tam đừng có giết mấy tên kia, giết mấy tên kia là đám Hải thú kia liền chạy hết đấy, giữ lại luôn mấy con thâm uyên cự thú kia.”

Có điều Xuân Đức nói vẫn là chậm một nhịp, hắn vừa nói xong thì chỉ còn đúng 3 tên Hải tộc vừa mới bước vào sau cùng là còn sống, còn lại tất cả đều biến thành thịt vụn rồi.

Nguyên Ma lúc này cười khổ truyền âm lại:

“ Đại ca, lúc trước sao đại ca không nói sớm, giữa lúc đang gay cấn đại ca mới nói, đệ lỡ giết chết gần hết rồi.”

Xuân Đức cũng là không có ý tứ nói:

“ Đang mải suy nghĩ một chút việc không đâu, lần sau ca sẽ chú ý, hắc, được rồi đệ cứ tiếp tục làm việc của mình đi.”

“ Rõ, đại ca”--- Nguyên Ma ứng một tiếng sau đó lại tiếp tục công việc đồ sát của mình.

Sau khi giết chết gần hết đám hải tộc kia nhưng sự việc mà Xuân Đức lo lắng cũng không có diễn ra, đám Hải thú kia vẫn cứ tiếp tục hùng hổ tiến lên phía trước, không mảy may nhận ra cái gì.

Xuân Đức lúc này mới nhẹ thở ra một hơi, chứ để đám này chạy đi tán loạn khắp nơi sau đó hắn phải lùa về thì mệt lắm.

Tâm niệm vừa động, hắn liên hệ với Hắc Ám Mẫu Thụ/

“ Lão Hắc tình huống thế nào rồi?”

[ Chú thích: Lão Hắc tên gọi của Hắc Ám Mẫu Thụ, tuy là mẫu thụ nhưng không biết thế nào tên kia lại là nam, việc này cũng khiến cho Xuân Đức phải đau đầu. Theo hắn suy đoán thì tên kia là lương tính có điều hắn thích giới tính nam hơn nên thích cái tên Lão Hắc.]

Hắc Ám Ma Thụ đang tham lam cắn nuốt máu thịt của đám hải quái, nghe được Xuân Đức hỏi thì nói:

“ Không đủ, xa xa không đủ, một chút thế này không đủ ta nhét kẽ răng nữa, nếu như số lượng đám này đông lên vài chục lần, cấp bậc trung bình tăng lên mấy cấp thì may ra.”

Xuân Đức nghe xong thì cả kinh nói:

“ Làm sao lại cần nhiều như vậy, nhiều như thế chắc ta phải đi diệt cả một châu thì may ra mới đủ cho lão tấn cấp quá.”

Hắc Ám Mẫu Thụ nói:

“ Bây giờ ta liên kết cùng với không gian vong linh của mi, một khi ta tấn cấp hình thái thì không gian cũng của mi cũng tăng theo, vì thế mới cần đại lượng đồ ăn như vậy. Cái kia số lượng cũng là phỏng đoán mà thôi, đấy là ít nhất, nếu có gì phát sinh thì cần nhiều đồ ăn hơn nữa.”

Xuân Đức nghe thế thì trên trán toát ra mồ hôi lạnh nói:

“ Làm xong vụ này không biết ta có bị cả Tiên Giới truy sát không nữa, giết dăm ba tỷ còn được, cái này tính cả Châu, lần này thật chơi lớn rồi.”

Hắc Ám Ma Thụ cười hắc hắc nói:

“ Yên tâm, yên tâm, đợi ta tấn thăng xong thì tới lúc đó ta với Vô Địch bảo kê ngươi là được mà, lo gì, cứ buông tay mà làm.”

Nghe thế thì Xuân Đức trực tiếp mắng:

“ Bớt ba xạo giùm con cái, hai lão lúc quái nào chẳng nói thế, đến lúc đó rồi lại nói ta tự giải quyết, ta còn lạ gì tính của hai lão nữa.”

Hắc Ám Ma Thụ nghe hắn nói vậy thì cười đến là vui vẻ, nó cười gian nói:

“ Ta là ủng hộ mi trên mặt tinh thần mà, mà thôi ta thấy vẫn là nên đánh chủ ý lên đám Hải tộc thì hay hơn, số lượng bọn nó so với nhân tộc hay yêu tộc thì nhiều hơn nhiều, chắc chết dăm ba mống như vậy cũng không thành vấn đề.”

Xuân Đức tự dưng cảm thấy ngứa lỗ tai, hắn móc móc lỗ tai, sau đó mới nói nói:

“ Lão nói nghe được tới nhẹ nhàng, dăm ba mống, mới hơn canh giờ đã giết chắc khoảng dăm ba tỷ con hải thú rồi, vậy mà dám nói dăm ba mống. Vì hai lão mà đời này ta tạo nghiệt hơi bị nhiều rồi đấy.”

Hắc Ám Ma Thụ trực tiếp chơi lầy nói:

“ Mi có tạo nghiệt hay không ta không quan tâm, miễn có đủ thức ăn cho ta là được, việc này mi hứa rồi cố gắng mà làm.”

Nói xong thì tên này ngắt liên lạc, không cho Xuân Đức có cơ hội phản bác, Xuân Đức lúc này chỉ cảm thấy một hồi vô lực, quanh thân hắn toàn là mấy tên không biết chữ “Liễm sĩ” viết như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.