Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 23: Thưởng Thạch Hội




Trần Tinh trầm ngâm một lát, sau đó từ tốn nói:

-Ta đến là tìm Cổ Ba có một chút việc, nhưng hiện tại hắn cùng Thập Tam với cả Thiên Tề đều bận rộn như vậy, cho nên ta đến hỏi ngươi một số vấn đề.

Cổ Thanh Thanh nghe Trần Tinh nói vậy cũng bớt đi vài phần thẹn thùng, nàng ngước lên lén nhìn hắn một chút sau đó lại cúi đầu không dám nhìn thẳng Trần Tinh, nhỏ giọng lí nhí nói:

-Công tử có chuyện gì cần hỏi xin cứ hỏi, Thanh Thanh nếu biết tất không giấu diếm.

Rất may là thính lực của Trần Tinh vẫn còn được, nếu không hắn thật sự không nghe được nàng đang nói cái gì.

Trần Tinh không tiện bắt bẻ, dù sao đây cũng là chuyện của Cổ Thanh Thanh, hắn không xoắn xuýt nữa mà trực tiếp đi thẳng vấn đề:

-Ta muốn đến Ma Khư thăm dò một chuyến, ngươi có thể dẫn đường cho ta không?

Cổ Thanh Thanh nghe xong liền giật mình, nàng có chút khó tin nói:

-Công...công tử, ngài nói cái gì? Đi Ma Khư? Không được đâu công tử, nơi đó đi vào liền đại biểu tử vong, khủng bố không thể tưởng tượng được, mong công tử suy xét kỹ lại.

Trần Tinh nhíu mày một cái, hắn nhìn Cổ Thanh Thanh nhẹ giọng đạo.

-Ta là đến kiếm người dẫn đường chứ không phải trưng cầu ý kiến. Ngươi lòng tốt ta tâm lĩnh, nhưng việc này ta tự có cân nhắc.

Trần Tinh dứt lời liền xoay người rời đi. Không dây dưa dài dòng, dứt khoát một cách lạnh lùng.

Thật ra hắn tìm Cổ Ba dẫn đường là để tiết kiệm thời gian.

Trần Tinh hiểu Ma Khư là điều cấm kỵ không phải ai cũng biết, nếu muốn hỏi đường hay tìm người dẫn đường cũng phải mất lâu hơn một chút thời gian mà thôi, cũng không có gì quá khó khăn.

Cổ Thanh Thanh thấy Trần Tinh dứt khoát như vậy, nghĩ đến Cổ Ba lời nói rồi lại nhìn bóng lưng Trần Tinh, không hiểu sao trong lòng nàng cảm thấy khó chịu, càng nghĩ Cổ Thanh Thanh sắc mặt càng tái nhợt, cắn răng, nàng lập tức đuổi theo, ngay cả cùng Cổ Ba nói một tiếng cũng không mà chỉ để lại một đạo truyền âm.

-Công tử, chờ một chút, để Thanh Thanh dẫn đường cho người!

Trần Tinh hơi dừng chân, hắn nhìn Cổ Thanh Thanh bộ dáng quýnh lên như vậy liền biết nàng hiểu lầm

-Ngươi không cần phải như vậy, ta không trách ngươi, không cần phải theo ta, chỉ cần nói cho ta đường đi đến đó là được.

Cổ Thanh Thanh kiên quyết lắc đầu

-Đường đi đến đó vô cùng phức tạp, một lời khó nói hết, công tử xin đi theo ta.

Trần Tinh thấy Cổ Thanh Thanh bộ dáng liền gật đầu đi theo. Hắn cũng không muốn nàng cùng mình đi vào, cho nên cũng không phải chuyện lớn lao gì.

Nữ nhân này, vẫn là có cá tính!

...

Trên đường đi, Cổ Thanh Thanh phổ cập cho Trần Tinh đại khái tình huống Ma Khư.

Theo như nàng nói, Ma Khư cứ cách một đoạn thời gian lại lan rộng ra, cho nên phụ cận ít người sinh sống.

Ngoài ra, cao tầng Ma Thiên Môn còn thiết lập cấm chế cũng như trận pháp phòng hộ, người bình thường không thể nào tìm kiếm được lối vào.

Chỉ có thể thông qua một ít thủ pháp đặc thù mới đi vào được, nếu không sẽ bị trận pháp mê hoặc lạc đường.

Cổ Thanh Thanh ở một bên giảng giải, Trần Tinh thì chăm chú nghe, lúc sau khi nàng nhìn hắn với vẻ muốn nói lại thôi thì Trần Tinh nói:

-Ngươi không cần xoắn xuýt, ta chỉ quan sát một chút, nếu tình hình không đúng ta lập tức trở về.

Cổ Thanh Thanh thoáng yên tâm đôi chút nhưng vẫn bổ sung thêm.

-Công tử có điều không biết, ma khí bên trong Ma Khư có tính ăn mòn cực kỳ đáng sợ, ngay cả Địa Tia dùng linh lực chống chọi cũng không được bao lâu thời gian. Phải có pháp bảo may ra còn có thể đi dạo ở ngoại vi một vòng...

Trần Tinh gật đầu, hắn ẩn ẩn cảm giác chuyến đi thám hiểm Ma Khư này chưa nhiều bất ngờ cùng cơ duyên.

Hai người vừa đi vừa nói đại khái khoảng 1 canh giờ, dưới sự dẫn đường của Cổ Thanh Thanh, Trần Tinh rốt cuộc đã đến phụ cận Ma Khư.

Từ trăm mét phía ngoài hắn có thể chứng kiến ma khí cuồn cuộn mãnh liệt, mây đen gầm thét tựa như giao long ẩn mình, lôi điện đan xen với lốc xoáy cuốn bay mọi thứ cản đường.

Cảnh tượng khiến bất cứ tu sĩ nào cũng phải chùn bước sợ hãi.

Trần Tinh sắc mặt có chút biến đổi, nhưng rất nhanh liền hồi phục.

Hắn chỉ là bất ngờ đôi chút mà thôi, phải công nhận đúng như lời Cổ Thanh Thanh nói. Ma Khư khủng bố vô cùng.

Tuy nhiên, Trần Tinh sẽ không vì thế mà sinh ra thoái ý, hắn chưa thử làm sao dễ dàng từ bỏ?

Hắn có vốn liếng nên mới dám đến nơi này.

Dựa theo lời của Cổ Ba cũng như những tin đồn về Ma Khư, thứ đáng sợ chính là ma khí có tính ăn mòn cao.

Cho dù là hậu thiên linh bảo cũng phải biến thành phế phẩm nếu ở trong đó thời gian dài.

Ma khí đáng sợ không cần bàn cãi!

Thế nhưng Trần Tinh là một trường hợp đặc biệt.

Hắn có Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh tầng thứ 1 giai đoạn luyện tạng nhập môn. Kết hợp với sinh mệnh đặc thù thể chất và cả pháp tắc sinh mệnh, tính ăn mòn đối với hắn không đáng kể là bao.

Người khác dùng linh lực để chống chọi sự ăn mòn, Trần Tinh thì cứ để mặc xác ma khí xâm lấn.

Cơ thể hắn tựa như hậu thiên linh bảo không nói, nếu tổn hại thì dùng một tí linh lực liền chữa trị.

Đây là điểm lợi hại nhất của Trần Tinh. Chỉ cần có sung túc linh lực, không có gì là vấn đề.

Hắn thiếu khuyết linh lực sao?

Có thể đi, vấn đề là Trần Tinh không thiếu linh thạch! Trần Tinh có thể nhanh chóng bổ sung linh lực bằng linh thạch nữa.

Hắn hiện tại là một nhà giàu mới nổi a...

Không phải là người khác không nghĩ ra cách này, vấn đề là linh lực thì có thể bổ sung, nhưng pháp bảo hư hao lấy cái gì chữa trị?

-Được rồi, hiện tại ngươi cứ ở đây chờ ta hoặc có thể về trước. Ta đi vào xem xét tình huống.

Trần Tinh nhìn thoáng qua Cổ Thanh Thanh rồi nói.

Cổ Thanh Thanh biết ý tứ Trần Tinh đã quyết nên cũng không nói thành lời, nàng chỉ nhu thuận gật đầu một thoáng sau đó đứng tại chỗ nhìn lấy bóng lưng phiêu dật ấy từ từ bị ma khí nuốt mất.

Lúc này, Cổ Thanh Thanh có một xúc động lao lên, nhưng đó cũng chỉ là xúc động, nàng thật không dám cũng như không có khả năng giúp gì được cho Trần Tinh.

...

Dĩ nhiên Trần Tinh không quan tâm những điều này, sau khi xâm nhập vào trong, Trần Tinh liền dừng bước lại, hắn thoáng cảm ứng ma khí tính ăn mòn để tính toán xem cơ thể mình có thể chịu đừng một thời gian bao lâu.

Chỉ là Trần Tinh không cảm thấy có gì bất thường xảy ra, hắn liền rảo bước tiến tới phía trước.

Xung quanh hắn là một vùng ảm đạm, khó lòng phân biệt phương hướng. Tầm mắt chỉ nhìn được khoảng đại khái 100m tả hữu.

Cát bụi xoay vòng, hắc khí lượn lờ, mây đen che phủ, lôi điện chóp loé liên tục.

Tất cả những thứ này dường như không thể ngăn cản bước tiến của Trần Tinh.

Hắn đi đại khái được 1000m thì lại nhíu mày, Trần Tinh có thể cảm nhận được lúc này toàn thân cơ thể cảm thấy ngứa ngứa, y phục thì lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bị bào mòn.

Hắn còn nghe được những âm thanh la đánh la giết vang vẳng bên tai quấy nhiễu không dứt, rất ư là phiền muộn.

Trần Tinh nhanh chóng thúc giục Huyết Long Giới Chỉ, âm thanh lập tức không cánh mà bay. Mọi thứ thanh tỉnh không ít.

Vấn đề còn lại, Trần Tinh không quan tâm lắm, chiếu theo tình huống hiện tại thì chẳng có gì to tát.

Cơ thể bị ăn mòn nặng liền điều động linh lực chữa trị, huống chi hiện tại chỉ là cảm giác ngứa ngứa?

-Xì xì~

Đột nhiên lúc này, Trần Tinh cảm giác có một đôi mắt chăm chú nhìn mình. Kèm theo đó là luồn quái phong thổi tới, mùi hôi tanh tưởi khiến Trần Tinh nhíu mày khó chịu không thôi.

Hắn lập tức dừng chân, súc thế phòng ngự.

Trần Tinh biết, Ma Khư này vẫn có sinh vật sống, hắn có thể ngửi thấy mùi máu tanh thì trong luồng quái phong đó.

Chân chính Ma Khư bắt đầu từng bước vén lên bức màn bí mật ấn giấu phía sau.

*Hết chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.