Nam Phi Tuyệt Sắc Của Nữ Hoàng Bệ Hạ

Chương 15: Cút Ra




Nương theo tiếng nói không hề tồn tại cảm xúc gì chậm rãi vang lên.

Người thanh niên này đầu đuôi kể rõ mọi chuyện.

Đúng như lời Trần Tinh nói, cả bốn người đều cùng một duột.

Kẻ cầm đầu là lão bản kia, kế hoạch cũng là hắn tự chủ trương.

Bọn họ không thuộc về bất kỳ tổ chức nào, quanh năm sinh hoạt ở đây, một ngày nọ thúc thúc của bọn họ cũng chính là lão bản tình cờ gặp được tảng đá kỳ lạ này nên đã bày ra tình huống hôm nay.

Vì để cho mọi người tin tưởng nên cả bốn người tốn rất nhiều thời gian cũng như công sức diễn kỹ.

Nào ngờ như vậy vẫn không qua nổi ánh mắt Trần Tinh.

Người thanh niên kể rõ xong xuôi cũng như kích hoạt kíp nổ một dạng.

Nương theo thanh âm la hét bắt đầu vang lên.

-Ta Xxx, lừa gạt! Mau trả lại linh thạch!!

-Thì ra là bọn lừa gạt, mau giết bọn họ!

-Đúng, đừng đề bọn chúng chạy!!!!

....

Cả đám người đằng đằng sát khi như uống thuốc kích dục. Không hề truy rõ thực hư liền lao lên.

Có người thứ nhất liền có người thứ 2, cả đám đang kích động, muốn lên tiếng cũng không được.

Tính cho cùng thì mọi người cũng chỉ mất 1000 viên hạ phẩm Linh Thạch mà thôi.

Số lượng không đáng là bao nhưng có thể hiểu được, mọi người nóng giận không phải vì mất đi số linh thạch đó mà là bị lừa gạt.

Lão bản kia thấy tình thế không ổn liền không do dự nắm lấy hai nam một nữ lao thân mà chạy.

Hiện tại trong lòng lão khổ không thể tả. Muốn ngăn cản người thanh niên kia cũng không có cách nào.

Người này trên thân cũng bộc lộ ra khí thế của mình.

Tứ Kiếp Tán Tiên tu vi theo đó phun trào, tốc độ không tính là quá nhanh đối với Trần Tinh.

Tuy nhiên lực chú ý của hắn hoàn toàn đặt ở Huyết Linh Thạch, không rãnh đi đuổi theo đám người ngu xuẩn này.

Lực chú ý của những người còn lại thì hoàn toàn khác, bọn họ đã biết tảng đá kia không phải Không Gian Vẫn Thạch, cho nên không có lý do gì bọn họ sẽ lao lên tranh cướp nó.

Đùa, chỉ cần thấy biểu hiện của chủ tiệm liền biết.

Một đám người đang ở trạng thái kích thích, làm gì còn khả năng quan tâm những chuyện khác?

Trần Tinh thuận thế hỗn loạn nhanh chóng nắm lấy Huyết Linh Thạch cất vào giới chỉ.

Mọi việc còn lại liền không liên quan đến Trần Tinh. Hắn thoát ly dòng người một cách êm đẹp.

Thật ra thì ban đầu Trần Tinh cũng có thể lựa chọn quan sát tình huống, chờ đợi có người mua lấy Huyết Linh Thạch.

Tuy nhiên Trần Tinh nghĩ thoáng liền bỏ qua suy nghĩ này.

Thứ nhất là mặc dù thế giới cá lớn nuốt cá bé, lối suy nghĩ người không phạm ta, ta không phạm người đã không còn phù hợp nữa.

Trần Tinh không ngại giết người cướp của sự tình, nhưng mà Trần Tinh cảm thấy nên hạn chế thì hạn chế.

Phải biết hiện tại mặc dù Trần Tinh đã cơ bản nắm giữ sức mạnh diệt thế của Diệt Thần Kích hoặc có thể nói chính xác là thông qua Diệt Thần ấn ký chạm đến một phần sát lục chi đạo.

Nếu trước khi nắm giữ nó lại tạo ta sát nghiệt quá nhiều, nói không chừng sẽ ảnh hưởng tâm tính.

Trần Tinh không muốn bị Diệt Thần Kích khống chế.

Còn nguyên nhân thứ 2 sao? Nói đơn giản là bởi vì Trần Tinh lười.

Đúng, hắn là lười động thủ, vả lại hiện tại đang trong giai đoạn mẫn cảm.

Hắn đang muốn phát triển, thêm vào trước đó Trần Tinh cũng đồ sát diện rộng làm các cơn sóng ngầm bắt đầu cuồn cuộn trở lại. Tạm thời không cần thiết phải ra tay.

Ở trong mắt người khác, Trần Tinh là Trần Tinh, là một tu sĩ bình thường, ngoài vẻ phong thần tuấn lãng ra thì không có gì đặc biệt.

Còn Mắt Quỷ là Mắt Quỷ, chiêu số công kích quỷ dị, tu vi sâu không lường được....

Không thể phủ nhận Trần Tinh gặp được Bào Tịnh làm cho hắn thay đổi rất nhiều.

Đối với thủ đoạn của tu sĩ, Trần Tinh lại cảm thấy quỷ dị khó phòng.

Ai biết đâu được sẽ có tu sĩ thôi diễn ra được hắn trong lúc hắn ra tay?

Thân phận Mắt Quỷ hiện tại không thể bại lộ được, thời cơ vẫn chưa đến...

...

Trần Tinh tiếp tục đi dạo xung quanh, đa phần bộ dáng tựa như ngắm phong cảnh một dạng.

Trần Tinh không vội lập tức nghiên cứu Huyết Linh Thạch, dù sao đồ cũng trong tay hắn, muốn tu luyện lúc nào liền tu luyện lúc đó.

Trần Tinh cũng không ôm quá nhiều hy vọng, bởi vì trên đường đi, Trần Tinh cũng đã nhìn lại một chút nội dung bên trong Huyết Mạch Linh Thể bút ký.

Theo như miêu tả của bút ký, Huyết Linh Thạch Trần Tinh đang nắm giữ đã trải qua xói mòn, muốn ngưng luyện linh huyết cũng chưa chắc có thể thành công.

Đi dạo một vòng, cảm thấy sắc trời không còn sớm. Trần Tinh cuối cùng cũng trở về.

Bởi vì Trần Tinh đi dạo không có mục đích, hoàn cảnh xung quanh cũng xa lạ, tránh không khỏi việc hắn bị lạc đường.

Tuy nhiên chỉ cần hỏi đường trở về liền có thể trở về.

Sau khi quanh co qua nhiều ngõ hẻm. Đột nhiên mấy bóng người lao ra chặn đường phía trước Trần Tinh.

Người cầm đầu nhìn về phía Trần Tinh với ánh mắt tràn đầy cừu hận, nghiến răng nghiến lợi nói:

-Tiểu tử, hôm nay ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta, nghĩ muốn đi dễ dàng như vậy sao? Bút trướng này làm sao tính?

Trần Tinh ánh mắt bình thản, nhìn đám người này, hắn không bất ngờ ngược lại nhàn nhạt đáp:

-Ngươi nghĩ đối phó ta ra sao?

-Tiểu tử, ngươi nói cái gì, có gan lặp lại lần nữa!

Người thanh niên bị Trần Tinh sử dụng Di Hồn Đại Pháp thấy Trần Tinh thái độ bình tĩnh như vậy liền nóng nảy nói.

Bọn họ lừa không được bao nhiêu linh thạch chẳng nói, thế mà đám người kia lại truy bỏ không buông, khó khăn lắm mới có thể trốn thoát.

Tình cảnh của cả 4 người hiện tại đều rất kém, ngoại trừ thúc thúc của bọn họ hơi ổn một chút thì cả 3 người đều đã có dấu hiệu thoát lực.

Càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, cơn hoả này làm sao có thể nuốt trôi.

Thế là cả 4 người thay vì tìm một chỗ dưỡng sức lại truy tung Trần Tinh thân ảnh.

Bọn họ ảo tưởng khi thấy đám người Trần Tinh sẽ sợ hãi cầu xin tha thứ.

Có như vậy mấy người này tâm tình mới dễ chịu đôi chút. Còn xử lý Trần Tinh ra sao thì phải bàn tính lại.

Thế mà Trần Tinh chẳng những không sợ hãi, trấn định tự nhiên, thử hỏi bọn họ làm sao không nổi giận cho được.

Nhìn bề ngoài liền biết, tứ kiếp Tán Tiên không tỏ vẻ đuối sức nhưng quần áo lại mất trật tự không chịu nổi.

Trần Tinh lại nhàn nhã dạo phố, càng nghĩ càng tức giận. Người này liền bổ sung:

-Hiện tại ngươi ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, bằng không một hồi ăn đau khổ đừng trách chúng ta thủ đoạn độc ác.

Trần Tinh có hơi sửng sờ một chút, hắn nhìn ra đám người này ngoại trừ phẫn nộ ra, hoàn toàn đối với hắn không hề có chút sát ý nào.

Điều này Trần Tinh cũng có chút ngoài ý muốn, nếu bọn họ muốn giết hắn ngược lại Trần Tinh sẽ có thể lý giải.

Trần Tinh nghĩ tới đây thì thoáng trầm tư, hắn không lên tiếng, tứ kiếp tán Tiên gọi Cổ Ba, thấy Trần Tinh biểu hiện còn tưởng hắn sợ. Lúc này Cổ Ba mới lên tiếng:

-Tiểu tử, hiện tại mới biết sợ? Hừ! Đã muộn, theo ta trở về!

Nương theo âm thanh vừa dứt, Cổ Ba tay phải vươn ra hoá trảo hướng Trần Tinh thi triển pháp thuật dự tính phong bế Trần Tinh.

Theo Cổ Ba xem ra, Trần Tinh linh lực ba động yếu ớt, Nguyên Anh cũng chưa đến, tiện tay một trảo liền có thể giải quyết.

Linh lực hoá thành bàn tay to hướng Trần Tinh bay đi. Tốc độ không tính quá nhanh, nhưng đủ để đối phó Nguyên Anh phía dưới.

Đáng tiếc Trần Tinh không thể theo một lẽ thường suy tính.

Khi bàn tay cách hắn chưa đầy 1 xích, Trần Tinh tiện tay vung lên.

Động tác mây trôi nước chảy, thông thoáng tự nhiên, tựa như một cử động bình thường.

-Rào~

Tựa như âm thanh gió thổi một dạng, bàn tay linh lực dưới ánh mắt của mọi người phiêu tán không để lại một tia dấu vết.

Cổ Ba cả kinh, thoáng lùi về sau nửa bước, đề phòng nhìn lấy Trần Tinh.

Đừng nhìn Cổ Ba bề ngoài trạng thái vẫn ổn, nhưng linh lực trong cơ thể hắn không đến 2 phần.

Đối phó phân thần trở xuống hoàn toàn không có vấn đề, nhưng mà theo Cổ Ba nhận thấy Trần Tinh hời hợt liền hoá giải thủ đoạn của mình thì cảm thấy Trần Tinh không đơn giản.

Cảm giác bất an trong lòng càng mãnh liệt.

Thế nhưng cơn tức này sao có thể nuốt được đây?

Trần Tinh mỉm cười, hắn nhìn ra biến hoá của Cổ Ba. Chỉ thấy lúc này Trần Tinh hai tay chắp sau lưng nhàn nhạt hỏi:

-Không thể phủ nhận ta đã phá hỏng việc của các ngươi, tuy nhiên đó cũng là do các ngươi giở trò lừa gạt trước, ta không vạch trần cũng sẽ có người đứng ra vạch trần, các ngươi tưởng mình diễn xuất liền thiên y vô phùng sao?

-Có thể các ngươi thành ra như vậy chẳng những không thức tỉnh mà còn tìm ra phiền phức, bút trướng này làm sao tính?

*Hết chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.