Nam Nô

Chương 8




Editor : Meitu

Thời gian gần đây, Lục Cẩn Niên đối xử với cô rất tốt... Từ những việc nhỏ như mua băng vệ sinh, rồi đến chuyện đổi kịch bản... Cô biết, cô không biết...

Những chuyện thông báo đó, anh có thể để cho trợ lý thông báo đến Triệu Manh, cũng có thể tự mình gọi điện thoại cho cô, nhưng, hết lần này tới lần khác tự mình tới đây nói cho cô biết, lúc đến, anh còn ôm một túi đầy thức ăn ngọt.

Lúc ấy cô nhìn thấy Tống Tương Tư gửi tin nhắn, chụp hình món ăn, thuận tay ghi một câu, chị Tương Tư, em cũng muốn ăn.

Thật ra thì khi đó, cô biết, nhất định anh thấy được tin nhắn lời cô và Tống Tương Tư nói, nên cố ý đi mua.

Cô rất cảm động, nhưng mà, cô lại ra sức phớt lờ đi sự cảm động đó.

Bởi vì, có thể nói không phải là cô không thích, nhưng mà có những chuyện không thể dễ dàng tha thứ.

Cô không muốn để cho mình phải chịu nhiều tổn thương từ anh, thậm chí còn bị lấy đi đứa con, còn si tâm vọng tưởng mình được yêu, quan tâm, để ý, hay thương, quan tâm, để ý anh.

Yêu một người có thể bị coi thường, nhưng mà cô sẽ không ti tiện đến mức không có tôn nghiêm.

Kiều An Hảo ngồi trên bồn cầu hồi lâu, mới hít sâu một hơi, thu hồi tất cả suy nghĩ, cứng rắn ép xuống nội tâm không ổn định, đứng lên, nhấn nước, đi ra ngoài phòng vệ sinh.

-

Tống Tương Tư mở cửa, thấy Hứa Gia Mộc đứng ở ngoài cửa, không lên tiếng.

Người đại diện trong phòng vệ sinh tò mò hỏi một câu "Tương tư, là ai vậy?", vừa ngó đầu dò xét ra ngoài, kết quả nhìn thấy Hứa Gia Mộc đang đứng, vẻ mặt lập tức trở nên có chút cẩn trọng, lịch sự gọi một câu: "Anh Hứa."

Hứa Gia Mộc hoàn toàn không có để ý tới người đại diện của Tống Tương Tư, chẳng qua là ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Tống Tương Tư.

Tống Tương Tư không để ý cái nhìn chăm chú của Hứa Gia Mộc, quay đầu nói với người đại diện của mình: "Chị về phòng trước đi."

Người đại diện gật đầu, đi qua bên người Hứa Gia Mộc rồi ra ngoài.

Tống Tương Tư nhìn cũng không liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc, đi vào phòng, Hứa Gia Mộc đóng cửa, đi theo vào, kết quả anh một câu nói cũng còn chưa nói, Tống Tương Tư trực tiếp cởi bỏ váy, nằm ở trên giường, nhìn anh nói: "Đến đây đi."

Hứa Gia Mộc bị hành động của Tống Tương Tư như vậy, có hơi bất ngờ, đứng tại chỗ.

Tống Tương Tư nhìn về phía Hứa Gia Mộc nhíu mày, cong môi cười: "Anh Hứa, anh đến tìm tôi, không phải là vì trên giường sao? Tới đi, ngày mai tôi còn phải dậy sớm, nhanh giải quyết chuyện này xong đi!"

Trong nháy mắt Hứa Gia Mộc phục hồi tinh thần, bởi vì tức giận, gân xanh trên trán nổi lên, mở miệng, giọng nói xen lẫn lửa giận: "Tống Tương Tư, cô ****** bị coi thường, có phải không?"

Tống Tương Tư đối mặt với lời của Hứa Gia Mộc, gương mặt bình tĩnh, chẳng qua là tự cởi nút áo lót, sau đó nhìn lướt qua Hứa Gia Mộc còn đứng tại chỗ, thúc giục hỏi: "Rốt cuộc anh có muốn tới hay không!"

Hứa Gia Mộc âm thầm cắn răng, bước nhanh đến trên ghế sa lon, ôm váy của cô, hung hăng ném trên người của cô, sau đó trợn mắt nhìn cô một cái, hơi thở có chút không yên xoay người tránh ra.

Tống Tương Tư vẫn chờ cửa phòng đóng lại, mới nhặt lên y phục, từ từ mặc trở về trên người, sau đó đứng dậy, cất bước, đi tới trước cửa sổ, trong chốc lát, thấy bóng dáng Hứa Gia Mộc tức giận đi ra khỏi khách sạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.