Nam Nô

Chương 7




Bộp! Bộp!

– Trẫm xem ra quá coi thường nàng rồi! – Trần Ngự Phong từ ngoài ung dung bước vào. Hắn vốn định tới giúp nàng nhưng thấy nàng giả thần giả quỷ thú vị nên đứng ngoài thưởng thức. Không ngờ nữ nhân này trò đó cũng nghĩ ra.

– Ngươi cười cái gì? Thấy ta gặp nguy không tới giúp còn ở đó mà tưởng thức! – Mĩ nhân hung hăng trừng mắt đẹp. Xú nam nhân chết tiệt thực muốn làm nàng tức chết mà.

– Vậy chi bằng để ta bồi thường cho nàng? – Trần Ngự Phong vòng tay ôm lấy eo thon của mĩ nhân trước mặt, nụ cười tà mị nở trên môi.

– Bổn cô nương không cần! – Hiểu Tuyết lắc đầu cố rũ bỏ sự ám ảnh của gương mặt tuấn mĩ mê hồn kia. Không lẽ nào nàng lại để một tên mĩ nam cổ đại quyến rũ, thật mất mặt người hiện đại quá đi!

– Nàng nhìn trẫm như vậy không phải đã yêu trẫm rồi chứ? – Khóe môi tà mị cong lên một độ cong hoàn mĩ, gương mặt anh tuấn hoàn mĩ tuyệt luân kề sát mặt nàng thì thầm.

– Ngươi nhìn thế nào mà nói ta yêu ngươi, mơ hão! – Hiểu Tuyết không rõ tại sao như bị nói trúng tim đen, vừa thẹn vừa giận mắng – Ngươi không thiết triều tới đây làm gì?

– Thiết triều xong rồi!

– Ngươi không còn việc gì để làm thì cút ra ta còn dùng điểm tâm sáng! – Hiểu Tuyết giãy ra khỏi ngực hắn, mắt đẹp gắt gao nhìn chằm chằm hắn.

– Trẫm dùng điểm tâm sáng với nàng! – Trần Ngự Phong con ngươi đen thâm thúy ngắm nghía dáng người lung linh đầy gợi cảm của nàng, khóe môi gợi lên một nụ cười quyến rũ mị hoặc, nhanh như chớp hôn lên má nàng một cái, không đợi nàng nổi cáu, đã liền buông ra.

– Trần…. Ngự …. Phong…. !!!!!!!!!!!

– Nàng không cần kích động thế! Tiểu Tuyết Nhi, tai trẫm không điếc!

– Ngươi… ngươi… – Hiểu Tuyết tức giận trợn mắt nhìn nam nhân trước mặt. Nàng bị hắn chọc cho tức chết rồi. Hiểu Tuyết nắm chặt quyền, hướng tới cái khuôn mặt mị hoặc mê người kia tập kích – Trần Ngự Phong ngươi đi chết đi!

Thân hình Trần Ngự Phong nhẹ nhàng tránh quyền, nhanh chóng ôm lại nàng trêu đùa:

– Tiểu Tuyết Nhi, trẫm chết rồi nàng sẽ rất thương tâm! Nàng xem có thê tử nào lại kêu tướng công mình đi chết không?

– Ta còn chưa thành thân với ngươi mà! – Hiểu Tuyết hung hăng lườm hắn.

Trần Ngự Phong ngẩn người một chút, sau đó cười khẽ: ” Không sao! Chúng ta tính là động phòng rồi! Nếu nàng thích bái đường ta lập tức mang nàng tới chỗ mẫu hậu! Hôm nay chúng ta bái đường lại!”

Hiểu Tuyết nghe những lời này tâm tình cực kì chấn động, lời nói dịu dàng này cư nhiên có thể thoát ra từ miệng tên Hoàng đế lãnh huyết nổi danh này sao? Nàng nghĩ nhiều rồi, nàng sao có thể bị hắn làm cho xao động…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.