Nam Nô

Chương 2




Hiểu Tuyết ung dung thưởng trà trong phòng, đột nhiên Quế Nhi chạy tới, điệu bộ gấp gáp:

– Nương nương, lớn chuyện rồi! Thái hậu cho triệu người!

– Hả? Không lẽ bà ta lại ra tay với ta sớm vậy sao? – Nàng đứng dậy hốt hoảng.

– Nương nương nói gì thế! Thái hậu triệu người vì tội ghen tuông ức hiếp Dương mĩ nhân đó!

Biết mình lỡ lời, Hiểu Tuyết vội lảng đi:

– Dương mĩ nhân rõ ràng tự vấp ngã sao lại nói ta ức hiếp ả chứ? – Xem ra Thái hậu đã cố ý vu oan đẩy ta vào chỗ chết rồi, hồn ma của Nhiếp Phu Nhân nói không sai, nếu ta không tìm cách đối phó e là sẽ chết thảm trong tay bà ta…

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hiểu Tuyết đứng trước Tiêu Phòng Điện. Suy cho cùng nàng cũng không có lỗi, chỉ sợ Thái hậu cố ý gây khó dễ… Nghĩ vậy, nàng có chút lưỡng lự xong cũng bước vào.

Trần Văn Đế Ngự Phong ngồi trên cao, thân mặc hoàng giáp oai phong như thiên tướng. Phong thái lạnh lùng, cao ngạo quen thuộc, mặt thì lạnh như tiền.Bên phải là Vương Thái hậu, đầu đội mũ phượng điểu, gương mặt sắc lạnh. Bên trái là một nữ nhân còn trẻ, tầm tầm tuổi nàng, mặc y phục hỉ tước đỏ có lẽ là Hoàng Quý Phi. Phía dưới là các cung tần mĩ nữ xiêm áo lộng lẫy.

Hiểu Tuyết cứ vậy ngơ ngẩn hồi lâu, Thái hậu liền cất tiếng:

– Lâu ngày không gặp Hiểu Phi! E rằng nghi lễ trong cung ngươi đã quên cả!

Dương mĩ nhân kia tuy đang sụt sịt nức nở nhưng vẫn hướng về nàng ánh nhìn vô cùng kiêu ngạo đắc ý. Sáng nay nói ả không biết phép tắc… Haizz, thật không ngờ chính nàng cũng lâm vào cảnh này. Cũng may ả chỉ là một mĩ nhân có thân phận nhỏ trong cung, nếu là mẫu nghi thiên hạ e rằng đầu nàng khó giữ…

– Thần thiếp vô ý! Xin hoàng thượng, thái hậu, hoàng quý phi nương nương cùng các vị tỉ muội thứ tội. Phép tắc thần thiếp không dám quên, chỉ là thần thiếp ở lâu trong Diên Hỉ Cung, tới nơi mĩ lệ như Tiêu Phòng Điện có chút ngỡ ngàng. Hơn nữa lại được gặp các vị tỉ tỉ xinh đẹp như tiên nữ hạ phfm nên có một chút luống cuống…

Nói xong những lời ba hoa nịnh nọt đó không chút ngượng ngùng, Hiểu Tuyết thầm thán phục bản thân. Có lẽ đúng lúc nguy cấp, mấy mililit thể tích não nhiều hơn qua hàng nghìn năm tiến hóa đã phát huy công dụng. Không biết người khác cảm thấy thế nào, chỉ thấy nét mặt Trần Ngự Phong thoáng ngạc nhiên, hoàng quý phi thì đỏ mặt chỉnh lại y phục, thadi hậu cũng húng hắng ho vài tiếng…

– Ba hoa đủ rồi đấy! Ngươi ghen tuông làm Dương mĩ nhân bị thương còn đứng đó khua môi múa mép sao?

– Mẫu hậu! Không phải lúc nãy a hoàn của Dương mĩ nhân đã tâu rõ ngọn ngành sao? Hiểu Phi không có lỗi gì cả. Ban tọa!

Trần Ngự Phong lên tiếng giải thoát cho nàng. Hiểu Tuyết ngước lên nhìn hắn ngồi bên trên, toàn thân như bao phủ hào quang có thể so với Phật Tổ hiển linh, nhất thời cảm khái vạn phần. Ta biết ngươi không xấu xa vô tình tới vậy mà, xem như ngươi tích đức cho đời sau!

– Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng! – Hiểu Tuyết dịu dàng thi lễ, Dương mĩ nhân có thể nói là công tâm phát hỏa, ấm ức nói.

– Hoàng thượng…

– Hoàng nhi! Phi tần của con bị người ta ức hiếp sao con có thể bỏ qua dễ dàng như thế? Điều này không giống với bản tính của hoàng thượng nha! – Thái hậu lạnh lùng lên tiếng – Lưu Vân chỉ là một a hoàn nhỏ bé, lời của ả so với Dương mĩ nhân sao có thể cho là đáng tin?

Hiểu Tuyết toàn thân hơi run lên, mặt có chút biến sắc rồi trở lại điềm tĩnh rất nhanh. Song nhũng điều đấy đều không thể thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Trần Văn Đế. Mụ đàn bà chết tiệt xem ra cố ý vu vạ cho ta đây, tất cả là tại ả Dương Mĩ Nhân kia, hừm, không lẽ mấy ngàn năm tiến hóa của ta so với mấy người để đó làm cảnh hả?

Hiểu Tuyết ngẩng đầu lên. Theo lời Quế Nhi kể lại thì ánh mắt nàng lúc đó vô cùng kiên cường, kiêu ngạo. Giọng thì lạnh như như băng tuyết:

– Thái hậu! Nói gì cũng cần có bằng chứng, Lưu Vân và Quế Nhi có mặt ở đó đều có thể khẳng định thần thiếp vô tội. Ngườisao có thể chỉ nghe cáo buộc từ một phía mà định tội thần thiếp?

– Ý ngươi là bổn cung cố ý vu oan cho Ngươi?

– Thần thiếp không dám! Nếu Thái hậu và Hoàng thượng đã kiên quyết định tội thần thiếp cũng không còn gì để nói!

– Hàn Hiểu Tuyết, Ngươi đang thách thức bổn cung?

– Đủ rồi! – Trần Ngự Phong thét lớn một tiếng, quả nhiên có uy lực của thiên binh vạn mã, cuộc đấu khẩu lập tức bị dừng lại – Mẫu hậu, xin người có chút tự trọng! Đường đường là Thái hậu Trần quốc lại đi đấu khẩu với một phi tần còn ra thể thống gì nữa! Phi tần của nhi thần, nhi thần tự biết lo liệu!

– Hoàng nhi!

– Tất cả lui về cung của mình đi! Hiểu Phi đi theo trẫm!

Không đợi Vương Thái hậu có thêm bất kì phản ứng nào, Trần Ngự Phong không nói hai lời kéo Hiểu Tuyết rời khỏi rất nhanh. Nàng chỉ theo kịp cước bộ của hắn đã khó khăn lắm rồi, tay còn bị hắn nắm chặt, chỉ có thể bị động đi theo. Là gì nữa đây?…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.