Nam Nô

Chương 11




“Đậu Đậu, sao thế?” Vì Lương Hồng Tuấn vừa mới động tình nên giọng điệu có phần khàn khàn gợi cảm, một tay hắn vẫn ôm hờ ngang hông Tiên Đậu, tay kia thì nâng cằm cô lên, hắn dõi theo đôi mắt Tiên Đậu, hi vọng lại có thể nhìn thấy ánh mắt long lanh bừng sáng ấy.

Tiên Đậu lùi ra sau hòng tránh đi cánh tay của Lương Hồng Tuấn, bởi vì hệ thống vừa cảnh báo, tiểu tam đột kích. Cô không muốn làm Hạ Tiểu Tiểu đề phòng mình sớm như vậy, so với minh đao, cô vẫn thích dùng ám tiễn hơn. Bên cạnh đó, Tiên Đậu cũng rất thích chém giết công khai, nhưng phải là sau khi cô đã khống chế được toàn bộ cục diện, cô chính là một cô gái hư thế đấy.

“Tuấn!” Nghe thấy tiếng Hạ Tiểu Tiểu gọi Lương Hồng Tuấn, Tiên Đậu cong môi cười xấu xa, Hạ Tiểu Tiểu, đừng trách tôi độc ác, ai bảo cô thích làm tiểu tam làm gì, đến nhận lấy sự trả thù của tiểu tứ đi! Trong một khoảnh khắc, hơi thở xung quanh Tiên Đậu bỗng trở nên quyến rũ mê người, đây là khí chất mà một đứa trẻ mắc chứng tự bế không thể nào có được, đáng tiếc là Lương Hồng Tuấn và Hạ Tiểu Tiểu đang say đắm nhìn nhau nên không hề để ý, đến lúc hai người để ý thì Tiên Đậu đã thu lại nụ cười xấu xa mê hoặc kia, tất cả đều trở lại bình thường.

“Tuấn, đây là em trai của Hạo đấy à? Đáng yêu quá!” Vì Hạ Tiểu Tiểu cao xấp xỉ Tiên Đậu nên cô ta có thể nhìn thấy diện mạo của Tiên Đậu dù cô đang cúi đầu.

“Chào Đậu Đậu, tôi là Hạ Tiểu Tiểu, tôi từng nghe anh trai em nhắc đến em.” Hạ Tiểu Tiểu sảng khoái đưa tay về phía Tiên Đậu, Tiên Đậu lập tức hoảng hốt trốn ra sau lưng Lương Hồng Tuấn, làm như vậy thứ nhất là để tạo cho Lương Hồng Tuấn thói quen bảo vệ cô trước mặt Hạ Tiểu Tiểu, thứ hai là để củng cố hình tượng tự bế của bản thân Đậu Đậu.

Nhận thấy người núp sau mình run lên nhè nhẹ, Lương Hồng Tuấn đứng thẳng lưng che cho Tiên Đậu, đồng thời ngăn lại bàn tay của Hạ Tiểu Tiểu, “Đậu Đậu có chứng sợ người lạ, đừng dọa em ấy.”

“À vậy hả.” Hạ Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm ra sau lưng Lương Hồng Tuấn. Thấy vẻ mặt này của Hạ Tiểu Tiểu, Lương Hồng Tuấn biết bạn gái mình lại nổi lòng hiếu kì rồi, hắn định bụng đưa Hạ Tiểu Tiểu rời đi, tránh để sự nhiệt tình của cô ta dọa đến Đậu Đậu, ngặt nỗi Đậu Đậu nói sợ ở một mình, vì thế đành để Hạ Tiểu Tiểu rời đi trước vậy, “Em đi tìm Viên Hạo đi, xem đến khi nào thì cậu ấy quay lại.”

“Ừ!” Hạ Tiểu Tiểu đáp thì đáp vậy nhưng đôi chân lại có xu hướng vòng ra sau lưng Lương Hồng Tuấn đến gần Tiên Đậu. Lương Hồng Tuấn bất đắc dĩ đẩy Hạ Tiểu Tiểu đến cửa, ngoài miệng thúc giục, “Đi nhanh đi, tìm được tên tiểu tử Viên Hạo kia rồi chúng ta đến căng tin ăn cơm.”

“Ăn cơm? Đậu Đậu có đi không?” Bây giờ Hạ Tiểu Tiểu đang rất hứng thú với tiểu chính thái Viên Đậu Đậu, từ khi sinh ra đến nay, cậu ta là tên con trai đầu tiên tránh né cô, Hạ Tiểu Tiểu vốn vô cùng tự tin vào sức hấp dẫn của mình, phải biết rằng, sau hoạt động giả gái lần trước ở trường, Hạ Tiểu Tiểu rất được nam sinh nơi đây ưa thích.

“Tất nhiên, em mà không mau đi tìm Viên Hạo thì căng tin đóng cửa đấy.” Trong giọng nói Lương Hồng Tuấn mang theo vài phần sủng nịch, hắn đến bó tay với lòng hiếu kì của Hạ Tiểu Tiểu, tuy rằng như vậy sẽ đem lại rất nhiều phiền phức cho hắn, nhưng ai bảo hắn thích Hạ Tiểu Tiểu cơ chứ.

“Ừm! Em đi luôn đây.” Hạ Tiểu Tiểu vừa thấy có cơ hội tìm hiểu Viên Đậu Đậu ở cự li gần là lập tức chạy đi tìm Viên Hạo ngay, động tác bất cẩn làm Lương Hồng Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu.

Tiên Đậu sao có thể để Lương Hồng Tuấn đắm chìm trong sự yêu chiều với cô gái khác ngay trước mặt mình? Cô kéo nhẹ vạt áo sau của Lương Hồng Tuấn, một lần nữa tập trung sự chú ý lên người mình.

Cảm giác được sự lôi kéo nhè nhẹ phía sau, nghĩ đến tiểu nhân nhi này, Lương Hồng Tuấn lập tức mềm cả lòng, biểu cảm trên mặt cũng càng thêm ôn hòa. Hắn xoay người, cúi đầu dịu dàng dỗ dành cô, “Đậu Đậu đừng sợ, chị gái vừa rồi là bạn gái của anh Hồng Tuấn, sẽ không làm hại em đâu.”

Tiên Đậu tiến lên phía trước một bước, dán người vào lồng ngực Lương Hồng Tuấn, hai tay ỷ lại níu lấy vạt áo hắn, cô ngẩng đầu buồn bực hỏi, “Chị? Không phải là anh sao?”

Tiên Đậu nhìn Lương Hồng Tuấn bằng ánh mắt khó hiểu, nhờ vậy mà trông cô càng có vẻ ngây thơ, phối hợp với hàng mi dài cong cong, đôi mắt đen lúng liếng sâu thẳm như có thể hút hồn người.

Lương Hồng Tuấn bị hàng mi run rẩy ấy làm nao cả lòng, muốn vươn tay chạm vào đôi cánh bướm gần ngay trước mặt, thế nhưng lại sợ động tác này sẽ dọa tiểu nhân nhi trong lòng, vì thế bàn tay vươn ra lại đổi hướng, càng ôm chặt thân hình nho nhỏ vào lòng. Có lẽ là vì thân thể Tiên Đậu rất hợp với hắn, hoặc có lẽ là vì thân thể Tiên Đậu ôm rất thoải mái, Lương Hồng Tuấn vô tình xem nhẹ cảm giác bất thường khi hai nam sinh ôm nhau.

“Chị ấy là chị, không phải anh.” Lương Hồng Tuấn thấy tiểu nhân nhi trong lòng ngẩng đầu lên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn rõ toàn bộ gương mặt cậu, mắt phượng linh động, mũi nhỏ thanh tú, đôi môi đỏ mọng, và cả bầu má phúng phính trắng tròn, không gì không đẹp, không gì không đáng yêu. Ánh mắt Lương Hồng Tuấn dính trên của mặt Tiên Đậu, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.

Tiên Đậu kiễng chân, hơi nâng cằm lên, làm cho môi cô từ từ kề sát môi hắn, ngay khi Lương Hồng Tuấn u mê chuẩn bị nghênh đón đôi môi đỏ mọng kia, Tiên Đậu vươn tay vuốt khóe mắt hắn, sau đó dựng thẳng ngón tay xinh đẹp, ác ý trêu chọc mục tiêu thu phục, “Anh Hồng Tuấn, mắt có ghèn.”

Biểu cảm của Đậu Đậu quá mức vô tội làm Lương Hồng Tuấn cảm thấy xấu hổ không thôi, chết tiệt! Hắn khát vọng được một bé trai hôn! Đúng là ma xui quỷ khiến! Lương Hồng Tuấn buông Tiên Đậu ra, không dám nhìn vào ánh mắt trong veo kia nữa, hắn xoay người lấy hành lý đặt lên giường Tiên Đậu,“Đậu Đậu, chúng ta sắp xếp hành lý đi, chờ anh trai em đến, chúng ta cùng đi ăn cơm.”

Trong mắt Tiên Đậu xẹt qua một tia giảo hoạt, cô giữ chặt bàn tay của Lương Hồng Tuấn, đùa đấy à, trong va li có nội y của cô, nếu hắn mở ra thì khác nào tháo bỏ vỏ bọc cơ chứ? Khiến Lương Hồng Tuấn dựng lên tường lửa tình cảm sớm như vậy, cô còn giả trai làm cái quái gì nữa, trực tiếp lấy thân phận nữ sinh đi tiếp cận hắn cho rồi, “Anh Hồng Tuấn, em đói bụng, chúng ta đi tìm anh trai đi.”

Lương Hồng Tuấn ngừng lại động tác mở va li, xúc cảm mềm mại khiến hắn bất giác nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé ấy. Lương Hồng Tuấn đứng thẳng lên, nhìn ánh mắt vô tội như trẻ con của Tiên Đậu, hắn không khỏi thả lỏng tâm tình, ném mấy suy nghĩ linh tinh ra khỏi óc, hắn cưng chiều xoa đầu cô, dùng ngữ điệu anh trai thương em trai mà nói, “Được.” Sau đó nắm tay Tiên Đậu dắt ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.