Nam Nhan Họa Thủy

Chương 48: Núi diện bao (6)




Editor: Nguyệt Ngạn

Beta: An Lam

Khi mọi người cùng Hạo Huyền vội vội vàng vàng chạy đến phòng ăn, liền thấy một cảnh tượng: mấy trăm đệ tử mặc những bộ trang phục của các môn phái khác nhau đang ngã trái ngã phãi nằm trên mặt đất, sắc mặt đều trắng bệch, miệng sùi bọt mép. Những chiếc bàn chiếc ghế nguyên bản được xếp ngay hàng thẳng lối thì hiện giờ lại trở nên mất trật tự, những cái bát lật úp lật ngửa đầy trên đất, cháo hoa sền sệt nhỏ dài từ trên bàn xuống mặt đất.

Dịch Vân Lạc vẫn mang sắc mặt không đổi nhìn xuyên qua đám người, nhìn như lơ đãng, nhưng thực chất là đang tỉ mỉ qua sát mọi người, hai tròng mắt lạnh lùng hữu thần dần trở nên âm trầm.

Hơn hai mươi mấy đệ tử Thiên Thanh không bị trúng độc nghe theo lệnh của Linh Vân đang giúp đỡ những đệ tử khác bị trúng độc. Viêm Mạch bước tới bên cạnh ba vị chưởng môn bị trúng độc, bên cạnh họ đang là ba vị chưởng môn khác đang giúp họ bức độc ra, trên trán đã sớm lấm tấm những giọt mồ hôi. Thấy đám người Viêm Mạch đi tới, ngừng lại độc tác, không hẹn mà cùng lắc đầu.

-Những người khác đâu?

Viêm Mạch trầm giọng hỏi.

-Con đã kêu bọn họ ra ngoài canh giữ, sau khi phát hiện mọi người bị trúng độc, con đã phái mấy đệ tử đều canh giữ ở xung quanh phòng ăn cùng phòng bếp, củng ra lệnh ngăn cản những đệ tử muốn ăn đồ sáng nay.

Viêm Mạch ngật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hạo Huyền đang tới kiểm tra cho ba vị chưởng lão.

-Sư huynh, huynh có phát hiện được gì không?

Hắn cũng vừa nhìn qua biểu hiện của những đệ tử kia, với bệnh trạng như vậy thì chắc chắn là đã bị trúng độc, nhưng hắn cũng không có nhìn ra đó là loại độc gì, chỉ cảm thấy vô cùng quỷ dị.

Ngón tay Hạo Huyền đang dò xét mạch tượng của Diệp Hành đột nhiên run lên, hai hàng lông mày nhíu chặt, trên mặt xuất hiện biểu tình nghiêm túc hiếm thấy, thử vận khởi nội lực của bản thân giúp Diệp Hành bức độc ra, sau một lúc lâu lại thu hồi tay lại. Dùng phương pháp tương tự với hai vị chưởng môn còn lại cùng hai đệ tử khác bị trúng độc, nhưng kết quả đều như nhau.

Sắc mặt Hạo Huyền càng trở nên nghiêm trọng:

-Độc của các đệ tử này chỉ tạm thời ở trong máu, nhưng ba vị chưởng môn lại bị độc ăn sâu vào tận xương tủy.

-Làm sao có thể?

Cơ hồ đám người Đàm Thiên Tiêu đều trợn mắt kinh ngạc thốt nên, không thể tun nói:

-Ba người họ nội lực thâm hậu, sao lại có thể không bằng những đệ tử bình thường?

-Đây chính là chổ kỳ quái, lúc nãy lão phu vừa thay bọn họ bức độc ra nhưng lại phát hiện, nội lực của lão phu căn bản là không thể tiến vào trong cơ thể của bọn họ, giống như có một cổ lực lượng vô hình đang ngăn cản, bất luận dùng cách nào cũng không thể xông phá đi vào.

Hạo Huyền cau mày nói, đây chính là chỗ mà hắn không thể hiểu được.

-Đúng vậy, vừa rồi chúng ta cũng gặp trường hợp như vậy. Hơn nữa, chúng ta rót vào nội lực càng nhiều thì độc tính ngược lại sẽ càng phát triển mạnh, lan tràn ra nhiều hơn.

Chưởng môn phái Thục Sơn – Thanh Dương đạo nhân nói.

-Loại độc này rất kỳ quái, Lão phu cũng đã sống nhiều năm, loại độc gì cũng đã chứng kiến qua, nhưng độc này lại là lần đầu tiên nhìn thấy.

Hạo Huyền thở dài nói.

-Vậy có phương pháp giải độc không?

Viêm Mạch cau mày hỏi.

Hạo Huyền lắc đầu:

-Loại độc này không giống như độc bình thường, chúng ta không thể hành động khinh suất. Nếu như không nắm chắc mà tùy tiện giải độc, chỉ sợ tác dụng sẽ hoàn toàn ngược lại.

-Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Rốt cục là kẻ nào đã hạ độc! Yêu ma lẫn vào Thiên Thanh chẳng phải đã tiêu diệt hết rồi sao?

Liên tục thở gấp, gương mặt Đàm Thiên Tiêu có chút dữ tợn, trong đáy mắt tràn đầy phẫn nộ. Là ai dám lớn mật xông vào Thiên Thanh, không coi bọn họ ra gì mà dám hiên ngang hạ độc.

-Thực cốt cắn tâm.

Bỗng nhiên một thanh âm đạm bạc lành lạnh vang lên, làm cho mọi người nhất trí đều dời ánh mắt về chủ nhân của thanh âm đó.

-Thực tâm độc…?

Thanh Dương đạo trưởng khiếp sợ mở to hai mắt, khuôn mặt có chút vặn vẹo nhìn Dịch Vân Lạc.

-Độc bọn họ trúng phải chính chí độc vật của Ma tộc, Thực Tâm tán. Loại độc này do chín chín tám mươi mốt loại độc nhất thiên hạ tinh luyện thành, độc tính vô cùng kịch liệt, vô sắc vô vị, nếu như lẫn vào trong thức ăn thì không thể nào phát hiện ra, chỉ khi người bị trúng phải mới biểu hiện ra ngoài.

Dịch Vân Lạc nói xong, xung quanh bốn phía đều lâm vào một mảnh tĩnh lặng.

-Sư phụ, độc có phải sẽ phát sinh phản ứng bất đồng dựa vào nội lực cao thấp của người bị trúng độc hay không? Đồng dạng cùng một lượng độc, nhưng tu vi người nào càng cao, thì sẽ bị trúng độc càng sâu?

Mộng Tịch đột nhiên chen miệng vào, nàng nhớ trên giá sách của sư phụ có một quyển sách ghi chép lại loại độc Thực Tâm này, nhưng bất quá cũng chỉ ít ỏi vài nét bút.

Nhàn nhạt quay sang nhìn nàng, Dịch Vân Lạc gật gật đầu.

-Mộng Tịch, làm sao mà nàng biết được?

Mộ Dung Diệc Hàn đi tới bên Mộng Tịch, khẽ hỏi ở bên tai nàng.

-Ta đã từng đọc qua ở trong một quyển sách…

Bỗng nhiên trong đầu hiện lên một ý niệm, Mộng Tịch ngẩng đầu nhìn Dịch Vân Lạc, cắn cắn môi, sốt ruột hỏi:

-Sư phụ, độc này vốn không có thuốc giải, trừ phi…

Không phải sư phụ đang muốn…

Dịch Vân Lạc cũng không lên tiếng, nhưng Hạo Huyền trầm giọng nói:

-Trừ phi có người nguyện ý dùng nội lực của mình hút hết độc trong người bọn họ ra, nhưng là phương pháp này…

Không phải là người kia sẽ bị trúng độc sao? Cách này tương đương với chuyện chuyển độc này từ người này sang người khác, có giải độc hay không cũng có gì khác đâu!!!

-Ta làm.

Dịch Vân Lạc đi lên phía trước vài bước, cũng không nhìn đến vẻ mặt kinh sợ của Mộng Tịch khi nghe đến hai chữ này. Thanh âm của Dịch Vân Lạc vẫn như trước, tĩnh lặng như trước, đạm nhiên vô ba.

-Không được! Sư huynh, dù cho tu vi huynh cao tới đâu, nhưng lần này nhiều người như vậy, vạn nhất…

Viêm Mạch lập tức ngăn cản, đứng chắn trước mặt Dịch Vân Lạc, vội la lên:

-Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào khác sao?

Mặt Dịch Vân Lạc vẫn không một chút thay đổi nói:

-Ta không có việc gì, các người đều đi ra ngoài trước đi. Nếu như còn chậm trễ, độc khí công tâm, liền sẽ không còn kịp nữa đâu!

-Sư phụ…

Mộng Tịch liên tục lắc đầu, cắn cắn môi nhưng lại không nói được câu nào. Sự lợi hại của Thực Tâm độc nàng cũng biết được, người có tu vi càng cao thì trúng độc càng sâu. Nếu như sư phụ trúng độc, vậy nhất định so với những người này lại càng nghiêm trọng.

Nàng muốn ngăn cản sư phụ, nhưng nàng biết, phàm là chuyện sư phụ đã quyết định, thì sẽ không dễ dàng thay đổi được. huống hồ lần này liên quan đến mấy trăm mạng người, nếu như sư phụ không cứu, thì bọn họ nhất định sẽ phải chết.



Mộng Tịch cũng không biết làm thế nào mà nàng ra ngoài được. khi đứng chờ ở ngoài, trong tâm Mộng Tịch như bị một bàn tay nhéo một phát, hai bàn tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào trong da thịt. Một khắc kia, làm nàng đau nhưng lại không hề cảm giác được, hô hấp bị đình chỉ, nhịp đập trái tim đình chỉ, máu chảy trong cơ thể cũng đình chỉ.

Khoảng cách của nàng cùng sư phụ rõ ràng là rất gần, chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng lại xa giống như hai bên bờ sinh tử. Lần nữa thuyết phục chính mình, rằng sư phụ không có chuyện gì, người nhất định sẽ không có chuyện gì. Nhưng mà lòng nàng vẫn luôn thấp thỏm không yên.

Mộng Tịch không biết mình đã đợi bao lâu, chỉ cảm giác được giống như mình đã đợi qua ngàn năm vạn năm dài dằng dặc. Đến khi tâm của nàng giống như đeo ngàn cân chì, đang từ từ chìm xuống, thì rốt cục kết giới xung quanh cũng biến mất, nàng không một chút do dự tiến vào.

Không nhìn đến ba vị chưởng môn bị trúng độc nay đã tỉnh lại, không nhìn đến mấy tên đệ tử đang bò dậy trên mặt đất, cũng không nhìn đến sắc mặt vui mừng của mấy người theo vào sau, mà giờ này khắc này trong mắt nàng chỉ có một người. Thân ảnh kia đang đứng dưới mái hiên, sắc mặt trắng như tờ giấy, gần như trong suốt, nhưng vẫn như cũ đứng ngạo nghễ ở một chỗ, không nhuốm bụi trần.

-Sư Phụ…

Môi run lên thành tiếng, Mộng tịch chạy đến đỡ lấy Dịch Vân Lạc, lòng nóng như lửa đốt nhìn hắn.

-Vi sư không có việc gì!

Cho nàng một ánh mắt an ủi, Dịch Vân Lạc nhẹ giọng nói, lại đỡ lấy người nàng.

Trên thực tế, cho dù tu vi hắn cao tới đâu, nhưng hút nhiều độc như vậy, sớm đã vượt qua giới hạn chịu đựng của hắn, huống chi Thực Tâm độc có độc tính mãnh liệt như vậy. Lúc này hắn chỉ là đang cố gắng ngượng nuốt xuống chất lỏng nồng mặn trong cổ họng. Bởi vì hắn biết, với tình huống hiện giờ hắn không thể ngã xuống được.

-Chúng ta…Chuyện gì đang xảy ra?

Diệp Hành vừa tỉnh lại, nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn trước mắt, vẻ mặt mờ mịt hỏi.

Hạo Huyền lo lắng nhìn Dịch Vân Lạc, trầm ngâm nói:

Vốn tưởng rằng đã diệt trừ hết yêu ma trà trộn vào lần này, lại không nghĩ tới còn có cá lọt lưới, để cho hắn ta âm thầm hạ độc vào đồ ăn sáng nay.

-Trúng độc…?

Hai bên huyệt thái dương vẫn còn truyền đến từng cơn đau nhức, Diệp Hành yếu ớt nói.

Nghe xong chuyện mọi người bị trúng thực tâm độc, vẻ mặt ba chưởng môn đều bất khả tư nghị. Đệ tử bị trúng độc đã được đưa xuống nghỉ ngơi, Diệp Hành cùng với hai chưởng môn bị trúng độc đi tới trước mặt Dịch Vân Lạc, chắp tay nói:

-Xin đa tạ tôn thượng đã ra tay cứu mạng.

Dịch Vân Lạc hơi gật đầu nói:

-Việc cấp bách trước mắt là tìm ra người đã hạ độc, chắc hẳn người kia vẫn còn đang ở trên Thiên Thanh.

Măc dù nhất thời hắn cũng không thể kết luận người đó la ai, nhưng là hắn cảm giác được, người kia vẫn chưa có rời khỏi Thiên Thanh, hơn nữa từ lúc xảy ra sự việc thức ăn bị hạ độc, trên dưới Thiên thanh đều có người canh phòng cẩn mật.

Viêm Mạch lập tức hội ý với mọi người, sau đó trầm giọng ra lệnh cho Tử Hiên:

-Lập tức tra rõ trong Thiên Thanh, không được bỏ qua bất cứ nơi nào.

Tử Hiên nhận mệnh, nhanh chóng rời đi, ngoại trừ Mộng Tịch, Mộ Dung Diệc Hàn cùng đám đệ tử đều cùng nhau theo Tử Hiên đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng bọn đệ tử, Thanh Dương đạo nhân cau mày nói:

-Thực Tâm chi độc, người có khả năng hạ thủ rốt cục là ai?



***

Ban đêm.

Trên đỉnh núi của Tử Hà Phong.

-Tai sao ngươi lại làm như vậy?

Ngữ khí mang theo một cổ tức giận, ánh mắt Minh Ảnh sáng quắc nhìn thẳng người bên cạnh.

-Hắn ta chậm chạp không chịu hạ thủ, thuộc hạ chỉ là giúp hắn làm sớm một chút, dù sao độc này sớm muôn cũng phải hạ.

Trên mặt Tử Dạ mang theo một nụ cười lạnh.

Ánh mắt lạnh lùng đời đi chỗ khác, thanh âm Minh Ảnh lại lạnh thấu xương:

-Vậy thì trước khi ngươi tự ý hành động, hẳn là nên cùng ta thương lượng trước nhỉ?

Nhìn về phương hướng xa xa kia, con ngươi Tử Dạ bỗng trở nên âm u, thanh âm hư vô mà mờ ảo:

-Thiếu chủ, người đừng quên, bọn họ là tiên, chúng ta là ma, tiên ma bất lưỡng tập. Người có biết, bọn họ đẽ từng giết bao nhiêu người của ma tộc chúng ta? Chúng ta lại có bao nhiêu con dân ma tộc vô tội chết dưới tay bọn chúng, môt hồn một phách cũng chưa từng lưu lại? Khi đó bọn họ cũng chưa từng có đau lòng! Mà bây giờ, bất quá cũng chỉ là một ít đệ tử của bọn hắn mà thôi. Nếu Dịch Vân Lạc không cứu bọn họ, thì còn xứng với dáng vẻ thần tiên đạo mạo sao?

-…Ta không biết. Nhưng là dù sao bọn họ cũng là người vô tội…

Giọng điệu có chút cứng ngắc, biểu tình dưới lớp mặt nạ là thống khổ, mang theo giãy giụa, lại mang theo bất đắc dĩ.

Hai người đều trầm mặt trong chốc lát, Tử Dạ chậm rãi nói:

-Thiếu chủ, người quá lương thiện rồi, nhưng lương thiện đối với người của ma tộc chúng ta mà nói, không khác gì một cái tử huyệt. Thiên hạ này bất công, lục giới cũng bất công, dựa vào cái gì mà thần tiên bọn họ có thể cao cao tại thượng, đứng đầu cả lục giới, mà chúng ta lại phải ăn nhờ ở đậu bọn họ? Dựa vào cái gì vị trí đứng đầu lục giới lại là Thượng đế mà không phải là chủ thượng? Tử Dạ biết, nếu đem chuyện hạ độc nói cho người trước, người nhất định sẽ ngăn cản, vì vậy thuộc hạ mới tự ý hành động. Tử Dạ có nói qua, thuộc dạ kiếp này đã đi theo thiếu chủ, sẽ thay thiếu chủ phân ưu. Bất kể việc gì mà thiếu chủ không làm được, vậy hãy giao cho Tử Dạ, Tử Dạ sẽ không tiếc mạnh sống thay thiếu chủ hoàn thành. Bất cứ việc gì đi nữa!

Đi vòng qua đứng trước mặt Minh Ảnh, Tử Dạ nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt kiên định mà nóng rực.

Không muốn nhìn thấy ánh mắt như vậy của Tử Dạ, trong lòng Minh Ảnh hoảng hốt, nghiêng đầu:

-Nhị hộ pháp…

Tử Dạ vòng tay ôm lấy hắn:

-Không nên gọi là Nhị hộ pháp, người hãy gọi thuộc hạ là Tử Dạ.

Cam tâm tình nguyện buông xuống kiêu ngạo trong lòng, nàng ở cùng hắn nhiều năm như vậy, tinh cảm của nàng đối với hắn, hắn còn không rõ sao?

Cơ hồ không hề do dự mà đẩy Tử Dạ ra, Minh Ảnh lui về sau một bước. Mấy năm nay nàng ở cùng với hắn, nàng đối với hắn cũng thật tốt, hắn hiểu, cũng rất cảm kích, nhưng cũng không thể nói lên điều gì. Huống chi, trong lòng hắn, sớm đã có hình bóng của một người.

Người kia, cho dù hắn biết không có khả năng, nhưng là hắn cam tâm tình nguyện yêu nàng. Cho dù cuối cùng bản thân sẽ rơi vào kết cục không được chết tử tế, vĩnh viễn không được siêu sinh, hắn cũng cam tâm tình nguyện

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.