Nam Nhan Họa Thủy

Chương 22: Ngả bài (hạ)




“Tam thiếu gia, ngươi nói Tử Hà ngọc bội là thứ màu tím tím, có điêu khắc đám mây ở trên đúng không?”

Linh Cưu lặng lẽ tụt xuống ghế, kéo tay Tống Tuyết Y, bề ngoài làm ra vẻ mặt phức tạp nhìn Tống Lưu Giác, ánh mắt vừa kinh hoảng lại chật vật.

“…Đúng vậy.” Bị cặp mắt trong suốt kia nhìn chăm chú, đương nhiên Tống Lưu Giác cũng cảm thấy có chút chột dạ, liền đem suy nghĩ mới nổi lên phủi xuống. Hừ, muốn trách thì trách nàng lựa chọn con ma bệnh này làm chỗ dựa, bản thiếu gia chờ nàng cả buổi chiều, nàng lại không thèm tới Du Viện tìn bản thiếu gia, vậy thì hãy tiếp nhận sự trừng phạt của bản thiếu gia đi!

“Cái đó… không phải tam thiếu gia người cho…” Linh Cưu muốn nói lại thôi, tầm mắt nhìn về phía Y Y.

Xem ra lời nói và hành động của nàng, đám người Tống Lưu Giác đang nghĩ rằng nàng muốn nói ‘không phải là Tam thiếu gia cho ta sao?’ Nhìn về phía Y Y đương nhiên là bởi vì câu nói được ả ta nhấn mạnh trước khi đi.

Y Y vênh váo hống hách liếc Linh Cưu, ả không hề cảm thấy đồng tình hay áy náy đối với kết cục mà Linh Cưu phải chịu, trái lại chỉ có hả hê và trào phúng.

“Aiz” Linh Cưu cúi đầu khẽ lắc đầu, tiếng thở hắt nhẹ nhàng chỉ có Tống Tuyết Y đứng kế bên mới nghe được. Nàng thầm nghĩ: Đây chính là đại trạch môn (*), từng đứa nhỏ đều có lòng dạ độc ác như rắn rết, coi sinh mạng của người giống như cỏ rác, thật là máu lạnh.”

(*) Ngôi nhà lớn xây theo kiểu tứ họp viện.

Nàng ngửa đầu nhìn Tống Tuyết Y, ánh mắt hiện lên vui mừng… Ừ, chỉ có Tuyết Y nhà nàng là tốt nhất, gần bùn mà chẳng hôi mùi bùn, thật cao quý.

Ban đầu, Tống Tuyết Y nghĩ rằng bé bị mọi người lạnh nhạt nên đau lòng, không biết nên an ủi như thế nào thì bé lại ngẩng đầu lên, nét mặt không chút ưu thương, khó chịu. Ngược lại ý vị thâm trường *(hàm nghĩa sâu xa), khiến hắn dở khóc dở cười, gánh nặng trong lòng cũng biến mất theo.

“Tam thiếu gia đòi Tử Hà ngọc bội thì tới Vũ Hoàn Phường?” Linh Cưu quay đầu nhìn Tống Lưu Giác.

Tống Lưu Giác vòng tay ôm ngực: “Đương nhiên ta sẽ tới Vũ Hoàn Phường lục soát, người của ngươi và chỗ này cũng phải lục soát, tránh cho tiểu nha đầu xảo trá nhà ngươi giở trò, đem nó giấu đi…”

"Đại thiếu gia, tam thiếu gia!" Một gã nam tử từ ngoài vội chạy vào, đối với hai người nói: “Chuyện liên quan tới Tử Hà ngọc bội, lão phu nhân cho mời hai vị, còn nữa, Cưu chủ nhân cũng phải tới Ninh Viễn Cưu.”

“Được.” Tống Lưu Giác rất hi vọng Tống Tuyết Y bị xấu mặt.

Ninh Viễn Cư chính là nơi yên tĩnh nhất ở Tống phủ, nó hoàn toàn cách biệt với những nơi khác, Tống Lưu Giác vì muốn tránh không cho Linh Cưu giở trò, nên không cho nàng và Tống Tuyết Y về phòng thay quần áo, bắt bọn họ đi đến Ninh Viễn Cư ngay lập tức.

Đoàn người theo tiếng thông truyền bước vào trong đại điện của Ninh Viễn Cư.

Bên trong có rất nhiều người tụ tập, Linh Cưu liếc mắt quét qua mọi người có mặt ở đây. Nhưng nàng chỉ biết Tôn Cốc Lan, La Tố, Tân ma ma và Tống Tri Họa. Người già người trẻ dựa theo quy tắc mà ngồi theo địa vị cao thấp, ngay phía trước vị trí chính giữa chính là một bà lão tốc bạc phơ.

Bà lão mặc quần áo màu lam tối, khuôn mặt bà rất hồng hào, tóc mai gọn gàng, dùng vài cây trâm ngọc giữ lấy, trang phục không tính là xa hoa long trọng nhưng cũng không đơn giản, nhìn kĩ lại trang sức nên có đều có, không hề phách lối mà rất đoan trang.

Linh Cưu phát hiện. Lúc nàng đánh giá Tống lão phu nhân, Tống lão phu nhân cũng đánh giá nàng, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Tưởng nàng cái gì cũng không biết à, ánh mắt của lão phu nhân sắc bén hơn ánh mắt của người bình thường, nhưng vẫn kém xa với quỷ quái sống mấy trăm năm qua. Linh Cưu có thiên nhãn, nàng có thể nhìn thấy quỷ quái nhưng trước mặt chúng nàng chưa bao giờ biến đổi sắc mặt, huống chi lão bà này chứ.

huyen.thien.tich.ngu.mac.ngu.lau.tieu.ngu

Thế nên, Tống lão phu nhân càng quan sát càng thấy khó hiểu.

Trong mắt bà, đứa bé gái có khí chất tươi mát, điềm đạm này, không tính là tuyệt mỹ xinh đẹp, nhưng thanh tú linh hoạt, đáng yêu. Hiện tại, đối mặt với vô số tầm mắt của mọi người trong phòng khách, con ngươi hơi chớp lên hiện ra vài phần thấp thỏm lo âu, nhưng cũng coi là bình tĩnh ung dung, một đứa nhỏ mới bảy tuổi lại có thể làm được như thế, coi như là rất giỏi rồi.

Cái này so với những đứa trẻ bình thường thì giỏi hơn một chút, nhưng cũng không xuất sắc đặc biệt như những bé gái khác, làm sao có thể được Tuyết Y để ý?

"Bà nội!" Tống Lưu Giác vừa vào phòng, liền hướng Tống lão phu nhân thân thiết kêu to, chạy tới trước mặt bà, nụ cười đẹp đẽ vui sướng.

Trong mắt Tống lão phu nhân tràn đầy ý cười nhìn về phía hắn, có thể thấy được sự cưng chiều của bà dành cho hắn.

Tống Lưu Giác ở Tống gia được cưng chiều gần như hạng nhất, không ai có thể so sánh được.

Mấy đứa nhỏ khác trong Tống gia chỉ có thể ao ước, ghen tị với hắn. Ai kêu Tống Lưu Giác có tiền vốn được Tống lão phu nhân yêu thương, bộ dạng của hắn nổi bật nhất trong đám trẻ của Tống gia, đầu óc thông minh, lại biết chọc cười khiến người lớn vui vẻ, có thiên phú học võ, tiềm năng cao chót vót.

Sau khi Tống lão phu nhân tiếp nhận được ánh mắt của Tống Lưu Giác, kỳ thực trong lòng bà đã sớm có đáp án, nhưng vẫn giả vờ lạnh lùng nhìn Linh Cưu tra hỏi: “Là ngươi trộm Tử Hà ngọc bội sao.”

Lời nói của Tống lão phu nhân nghe như đang tự hỏi, giọng điệu cũng là trần thuật, đứa nhỏ bảy tuổi bình thường nhất định sẽ bị hù dọa, dù không phải là mình trộm đồ nhưng cũng bị sợ mà nói không nên lời.

Linh Cưu nhìn thấy Tôn Cốc Lan và Tân ma ma liền biết sự việc đang diễn theo phương hướng này bày sẵn, há có thể bị một câu của bà lão mà sợ hãi.

"Lão phu nhân, Cưu Nhi không có trộm đồ gì hết.”

Thanh âm trong trẻo, lành lạnh lại mềm mại của bé gái vang lên, khiến người ta tin tưởng nào không nói dối.

Tống Lưu Giác hừ lạnh nói: "Hôm qua ta cùng với Họa tỷ đi ngang qua hoa viên gặp ngươi, ngươi nói không biết đường tới Vũ Hoàn Phường, bản thiếu gia có lòng tốt để cho Y Y dẫn ngươi đi tới đó, ai dè mới xoay người thì Tử Hà ngọc bội biến mất. Ta còn tưởng là do mình không cẩn thận làm rơi, nhưng kiếm cả đêm cũng không tìm được, nên mới tới tìm ngươi. Hôm qua, chỉ có một mình ngươi đứng gần ta nhất, nếu không phải ngươi trộm thì là ai?”

Hắn cho rằng sẽ nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ, buồn lo của bé, ai ngờ bé lại lộ ra vẻ mặt hoài nghi nhìn về phía Y Y.

Hắn càng không chú ý tới, Tống lão phu nhân vừa nghe lời hắn nói xong, ánh mắt lạnh lẽo của bà quét qua người Y Y.

Trái lại, Y Y bị tầm mắt của Linh Cưu làm cho hoang mang, mơ hồ có chút không yên.

Rất nhanh, lời nói của Linh Cưu khiến cho sự bất an của ả biến thành thật: “Tam thiếu gia có lòng tốt muốn giúp Cưu Nhi, Cưu Nhi còn muốn cám ơn người. Nhưng… ngọc bội không phải là thiếu gia cho Y Y tỷ sao?”

“Cái gì?” Lời nói của Linh Cưu rõ ràng ngoài dự tính của Tống Lưu Giác.

Trong đầu Lính Cưu xuất hiện dấu chéo, vứt bỏ cái đuôi tam giác của tiểu ác ma cười: Đồ ngu! Dám tính kế hại chị, ngươi chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt đi! Trên thực tế, nàng vẫn giữ nét mặt ngây thơ nghi hoặc: “Bởi vì miếng ngọc bội màu tím Cưu Nhi nhặt được… nó rơi từ trên người Y Y tỷ xuống mà?”

“Ngươi nói láo!” Tống Lưu Giác nhìn chòng chọc Linh Cưu. Tiểu quỷ này đúng là nói dối không chớp mắt mà, hắn suýt chút nữa đã thét lên rằng chính mình đưa ngọc bội cho Linh Cưu.

huyen.thien.tich.ngu.mac.ngu.lau.tieu.ngu

Y Y cũng bị lời nói của nàng hù dọa, nghe thấy lời bắt bẻ của Tống Lưu Giác, trái tim liền bình ổn xuống, ánh mắt độc ác và mỉa mai nhìn Linh Cưu.

Linh Cưu chớp chớp mắt vài cái, nàng nhìn về phía Tân ma ma.

Tân ma ma nhìn bé nở nụ cười.

Linh Cưu biết, kết cục đã được định sẵn rồi.

“Bà nội, nha đầu kia nói dối! Y Y theo con nhiều năm như vậy, làm sao có thể trộm đồ của con được chứ!” Tống Lưu Giác nói với Tống lão phu nhân: “Ngọc bội chắc chắn ở trên người của nàng, không thì ở trong phòng nàng, chỉ cần lục soát người nàng…”

Hắn còn chưa nói xong, đã nhìn thấy vật trên tay của Tống lão phu nhân, lời nói kế tiếp liền bị nghẹn trong cổ họng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.