Nam Nhân Gả Vào Hào Môn

Chương 49: Kẹo ngọt vị đắng (4)




‎“Đầu hàng?”‎

‎“Đúng vậy, nếu Yidikalun đã đáp ứng với Juliana, dù thắnghay bại, cũng sẽ giao trứng hoàng ‎kim sa trùng cho nàng, chúng ta còn đánh làm gì nữa?” Tiếu Ân dồn dập nói.‎

‎“Không được, chúng ta không thể đầu hàng.” Harrison cự tuyệt nói: “Lang nhân tát mãn, không ‎có kẻ nhát gan.”‎

‎“Nói hươu nói vượn. Bọn McCree thì sao?” Tiếu Ân không lưu tình phản bác.‎

Harrison nhất thời không nói được gì, nghĩ đến biểu hiện của ba tên đó, dù đã sớm chuẩn bị ‎tâm lý hy sinh, Harrison vẫn có chút xấu hổ.‎

‎“Có điều…” Tiếu Ân kéo dài âm thanh nói: “Hiện tại có một nan đề không giải quyết được.”‎

‎“Nan đề gì?”‎

Nhìn hoàng kim sa trùng đang giương nanh múa vuốt, chậm rãi tới gần, Tiếu Ân tức giận nói: ‎‎“Mặc dù ta muốn đầu hàng, nhưng ngươi xem nó có thể đồng ý sao?”‎

Harrison sửng sốt, sau đó cười to lên, trong tiếng cười ẩn chứa sự sảng khoái.‎

Trong lòng thầm mắng một câu, lang nhân tát mãn đều là những kẻ bất thường, sau đó Tiếu Ân ‎thu liễm tâm thần, lòng bàn tay thả lỏng ra, nhẹ nhàng thở ra một hơi.‎

Tiếu Ân thở ra một hơi, trước mắt hai người bọn họ và hoàng kim sa trùng xuất hiện thêm một ‎bóng người hư ảo.‎

Harrison đang cười lập tức dừng lại, hắn kinh ngạc nhìn hình người từ từ phát triển, giống như ‎một quả bóng, từ từ phình to lên.‎

Biến cổ bất ngờ này xảy ra, khiến mọi người thất kinh, đừng nói là hoàng kim sa trùng ngạc ‎nhiên lui về phía sau một chút, ngay cả những người đang theo dõi cuộc chiến như Yidikalun và Juliana ‎cũng kinh ngạc mở to mắt ra nhìn.‎

Trong không khí, thổ hỏa hai đại nguyên tố, dũng mãnh lao vào hình người đó. Trong giây lát, ‎hai đại nguyên tổ này đã tạo nên một diện mạo khác cho hình nhân.‎

Đó là một hình nhân thân cao ba thước, thân hình của nó cực kỳ tráng kiện, trên người đầy đất ‎và đá. Đôi mắt trống rỗng là hốc đá màu đỏ, quanh người nó bao trùm bởi một loại lửa quỷ dị. Ngọn ‎lửa màu xanh biếc quanh người nó tạo nên một áp lực tâm lý lớn cho người đứng đổi diện.‎

Harrison trợn to đôi mắt, hắn kinh ngạc hỏi: “Nó là thứ gì?”‎

‎“Đó là ma pháp.” Tiếu Ân rất nhanh trả lời.‎

‎“Nói nhảm, ta đương nhiên biết đó là ma pháp, nhưng đó là ma pháp gì?”‎

‎“Triệu hoán Viêm Ma.” Tiếu Ân chợt cười, nói: “Ngươi điều khiển bạch tuộc để né tránh. Chuyện ‎còn lại giao cho ta.”‎

Viêm Mã đột nhiên xuất hiện, rõ ràng khiến hoàng kim sa trùng giật mình, nó cẩn thận phát ra ‎một quả cầu lửa, quả cầu lửa đánh vào ngọn lửa màu xanh trên người Viêm Ma, cứ thế bị hòa tan, ‎ngọn lửa màu xanh trên người Viêm Ma giống như có thêm nguyên liệu, càng sáng chói lên.‎

Harrison vui mừng khôn xiết, hưng phấn hét to một tiếng.‎

Hắn đã nhìn ra, bên ngoài thân thể Viêm Mã có nhiệt độ rất cao, thậm chí còn cao hơn hỏa cầu ‎kia không ít. Cho nên hỏa cầu không cách nào tổn thương được Viêm Ma.‎

Động tác của hoàng kim sa trùng càng thêm cẩn thận, nó vòng quanh thân thể Viêm Ma, nhưng ‎không định chính diện giao phong cùng đối phương.‎

Thân thể của ma thú vô cùng cứng rắn, người bình thường không thể làm nó bị thương, nhưng ‎đối mặt với Viêm Ma, trên người có nhiệt độ cao, không ma thú nào dám tới gần nó.‎

Đối mặt với Tiếu Ân và Harrison, hoàng kim sa trùng tấn công lung tung, dù đối mặt với công ‎kích của ma pháp, nó cũng thản nhiên thừa nhận. Nhưng gặp phải quái vật chưa bao giờ thấy này, nó ‎cũng có chút bó tay bó chân.‎ Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

‎“Tiếu Ân, sa trùng này mới tiến hóa thành bộ tộc Hoàng Kim chưa lâu.” Harrison đột nhiên thấp ‎giọng nói: “Nếu như ta không đoán sai, trước mắt nó chỉ nắm giữ được pháp thuật hỏa cầu, nó chẳc chỉ ‎là tứ cấp ma thú, hơn nữa Viêm Ma của ngươi dường như có thể tạo nên thương tổn lớn đổi với nó.”‎

Tiếu Ân chậm rãi gật đầu. Nếu như đầu hoàng kim sa trùng tiến hóa thành ngũ cấp, lục cấp ma ‎thú, bọn họ căn bản không có lực để phản kháng.‎

Giờ phút này hai người nấp sau lưng Viêm Ma, song phương đều có sự cố ky, không dám ‎phóng tay tấn công.‎

Đột nhiên, từ trên không trung truyền đến những tiếng rít gào, Yidikalun không nhịn được, lớn ‎tiếng thúc giục hoàng kim sa trùng. Dường như cảm nhận được sự tức giận của Yidikalun, hoàng kim ‎sa trùng cuối cùng cử động thân thể, đập xuống người Viêm Ma. Góc độ đập xuống của nó phi thường ‎xảo diệu, ngăn chặn sự tránh né của Viêm Ma.‎

Thân hình hoàng kim sa trùng đập vào người Viêm Ma, sau đó áp bách về hướng hai người ‎Tiếu Ân, áp lực từ thân hinh khổng lồ đó, khiến ai cũng không hít thở được.‎

Bạch quang trên người Harrison không giữ lại tí nào phóng ra, bọc Tiếu Ân vào trong.‎

Hoàn cảnh ở nơi này khô ráo, mặc dù linh thể bạch tuộc đã tiến hóa, đã nắm giữ được kỹ năng ‎ma pháp, nhưng những kỹ năng đó chỉ có thể sử dụng trong nước, ở sa mạc khô ráo không tìm ra ‎nước này thì không thể vận dụng được.‎

Cho nên Harrison điều khiến tám cái xúc tu của bạch tuộc, di động trong biển cát, dựa vào sự ‎linh hoạt của xúc tu để tránh né công kích của hoàng kim sa trùng.‎

Khuôn mặt Tiếu Ân ổn định như núi, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.‎

Hắn không thi triển Phong Tường Thuật mà giao nhiệm vụ phòng hộ cho Harrison, đây là sự tín ‎nhiệm lẫn nhau, hắn tin tưởng chỉ cần Harrison không chết, thân thể hắn sẽ không xảy ra vấn đề gì.‎

Còn tinh thần ý thức của hắn sớm đã tập trung trên người Viêm Ma, dưới sự khống chế của ‎hắn, động tác của Viêm Ma trở nên thong thả, giống như động tác của người máy.‎ Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Có lẽ động tác cơ bản của Viêm Ma bị hoàng kim sa trùng thấy được, cho nên nó mới không ‎để ý, mạnh tay tấn công, bởi vì nó nắm chắc, dựa vào động tác linh hoạt của mình, chắc chắn nó không ‎bị Viêm Ma vụng về đánh trúng.‎

Sau đó, nó lập tức bức bách Tiếu Ân và Harrison rời xa Viêm Ma, nhưng đột nhiên Viêm Ma ‎thân cao ba thước lại động.‎

Lúc này đây, Viêm Ma di động cực nhanh, vượt qua sự dự đoán của mọi người.‎

Tự nhiên từ một ông lão phải chống gậy di chuyển thành nhà vô địch chạy một trăm mét, bằng ‎tốc độ nhanh như chớp tiếp cận tới gần hoàng kim sa trùng.‎

Sa trùng tiến hóa thành bộ tộc Hoàng Kim, tự nhiên có trí tuệ cực cao, nó rõ ràng cảm ứng ‎được nhiệt độ nóng rực trên người Viêm Ma, lập tức điên cuồng cử động đôi cánh, nhanh chóng bay ‎về phía sau.‎

Song ngay giây phút đó, tay Tiếu Ân cử động, thân thể to lớn của Viêm Ma đột nhiên bay lên ‎không trung.‎

Đây là Phong Tường Thuật, nhưng không phải ma pháp Tiếu Ân thêm vào, mà do hắn điều ‎khiển khí lưu, khiến Viêm Ma bay lên.‎

Thủ đoạn này trước đó hắn chưa từng nghĩ đến, nhưng khi nhìn Yỉdikalun không biết sử dụng ‎lực lượng gì bay lên không trung, khiến hắn nghĩ ra.‎

Mặc dù Tiếu Ân không biết đó là năng lượng gì, có thể tùy tâm điều khiển khí lưu, nhưng Tiếu ‎Ân có thể sử dụng ma pháp để làm được điều này.‎

Giờ phút này, tinh thần ý thức của Tiéu Ân phân thành hai, một dùng để điều khiển hành động ‎của Viêm Ma, một dùng để khống chế khí lưu, để Viêm Ma có thể tiến hành truy kích trên không trung.‎

Lúc đầu biểu hiện của Viêm Ma vô cùng chậm chạp, hơn nữa còn có dấu hiệu không biết bay, ‎nên khi nó sáng tạo ra kỳ tích chạy nhanh như nhà vô địch chạy một trăm mét và bay được lên trời, thì ‎hoàng kim sa trùng không thể biết trước để né tránh được.‎

Hai tay, hai chân Viêm Ma mở ra, hô lên một tiếng, ở giữa không trung ôm lấy hoàng kim sa ‎trùng.‎

Giống như là người yêu thân mật với nhau, nhưng khí lực nó dùng để ôm lại cực lớn, dường ‎như hận không thể dung hợp mình vào trong cơ thể đổi phương. Mặc cho hoàng kim sa trùng giãy dụa ‎thế nào, nó cũng không chịu buông ra.‎

Giờ phút này hoàng kim sa trùng không còn bay được nữa, chỗ bị Viêm Ma ôm nhanh chóng ‎hồng lên, giống như thiêu đốt, thậm chí còn có chỗ nóng rực lên thành màu đỏ.‎

Giáp của hoàng kim sa trùng bắt đầu vỡ ra, chảy ra máu màu vàng kim, nhưng máu chưa chảy ‎ra, đã bị nhiệt độ trên người Viêm Ma làm cho bốc hơi, không có giọt nào rơi trên mặt đất.‎

Cái cánh của hoàng kim sa trùng bị đứt gẫy, thân hình dài hơn ba mươi thước nặng nề ngã ‎xuống đất, nó cổ gẳng giãy dụa nhưng hễ bị Viêm Mã ôm lấy, không có chỗ nào ngoại lệ, đều bị biến ‎đổi màu sẳc.‎

Ánh mắt Tiếu Ân ngưng tụ, ngón tay hắn lại bắn ra, một hình người khác lại xuất hiện trước mặt ‎hắn, hơn nữa còn nhanh chóng mở rộng ra, rõ ràng là một Viêm Ma mới.‎

Từ khi Tiếu Ân tiến giai thành ma phápsư chính thức, hắn càng nắm vững những lý giải về ma ‎pháp, ngay cả thuật triệu hoán Viêm Ma, hắn cũng có thể đồng thời điều khiển hai cái một lúc.‎

Ầm, một tiếng vang lớn, Viêm Ma thứ nhất chợt bùng nổ, tạo nên một vụ nổ mạnh, khiến thân ‎thể hoàng kim sa trùng xuất hiện vô sổ vết thương, cả người đầy thương tích.‎

Hoàng kim sa trùng to lớn thẹn quá hóa giận, quay đầu về hướng Tiếu Ân.‎

Mặc dù nó bị thương nặng, đặc biệt khi Viêm Ma tự bạo, tạo cho nó thương tổn cực lớn, ‎nhưng tốt xấu gì Viêm Ma cũng đã nổ tung, nó cũng khôi phục lại được tự do, cho nên nó muốn băm ‎Tiếu Ân làm vạn mảnh để báo mối hận trong lòng.‎

Song khi nó vừa mới chuyển động thân thể, nhất thời một bóng người khiến nó cả đời không ‎quên xuất hiện, một Viêm Ma mới lần nữa ôm nó vào lòng.‎

Tiếng kêu đau đớn và bi phẫn của nó vang lên, thứ này… Có bao nhiêu đây?‎

Nhìn thấy Viêm Ma thứ năm xuất hiện bên người Tiếu Ân, trên bầu trời Yidikalun bất đắc dĩ thờ ‎dài một tiếng.‎

Sau tiếng thở dài trầm trọng đó, Viêm Ma đang tàn phá trên cơ thể của hoàng kim sa trùng chợt ‎dừng lại, hơn nữa trên người xuất hiện ánh sáng, cứ thế tiêu tán trước mặt mọi người.‎

Mấy Viêm Ma mà Tiếu Ân vừa triệu hồi ra cũng giống như thế bị tiêu diệt, biến mất không thấy.‎

Trong lòng Tiếu Ân thầm bội phục sát đất, có thể chỉ cần phất tay mà đã xua tan đi năng lượng ‎của người khác, năng lực này đã vượt xa phạm trù giải thích của hắn, không phải là thứ mà hắn có thể ‎nắm giữ được trước mắt.‎

Nhưng trong lòng hắn điên cuồng kêu gào, một ngày nào đó, ta sẽ nắm giữ năng lượng còn ‎kinh khủng hơn.‎

Hoàng kim sa trùng cuộn mình nằm trên mặt đất, không còn bộ dáng hùng hổ như trước nữa.‎

Ba Viêm Ma nổ mạnh đã khiến nó bị thương tổn nặng, dù có huyết mạch của bộ tộc Hoàng Kim ‎cũng không thể chổng lại được. Hơn nữa chủ yếu hơn là, hoàng kim sa trùng này vừa mới tiến giai ‎không lâu, ngoài thân thể cường tráng ra, cũng chỉ có thể sử dụng ma pháp hỏa cầu mà thôi, cho nên ‎giờ phút này nó mới nằm trên mặt đất thở hấp hối.‎

‎“Yidikalun tiên sinh tôn kính, tại sao ngài lại phá ma pháp của hắn, chắng lẽ ngay cả ma pháp ‎cũng không được sử dụng sao?” Bị nhốt trong chiếc lồng kim quang, Juliana trào phúng nói.‎

“Không!” Yidikalun nói: “Các ngươi đã đánh bại hoàng kim sa trùng, nên các ngươi đã thông ‎qua khảo nghiệm.”‎

Yidikalun nói xong, một đạo ánh sáng vàng kim từ trên người hắn trực tiếp phát ra, chiếu lên ‎người hoàng kim sa trùng nằm trên mặt đất.‎

Một lát sau, dường như được cộng hưởng, thân thể hoàng kim sa trùng cũng hiện lên ánh sáng ‎màu vàng kim, hai đạo ánh sáng cộng hưởng với nhau, sáng rực rỡ lên.‎

Năng lượng dao động khổng lồ tràn ngập cả không gian, thân thể ba người Tiếu Ân hơi trầm ‎xuống. Dưới loại uy áp này, bọn họ khó có thể thừa nhận.‎

Khi ánh sáng tan biến, vốn đã tiêu hao hết sức lực, lúc này hoàng kim sa trùng lại khỏi hắn, nhìn ‎thân hình to lớn hơn ba mươi thước của nó bay lên bầu trời, khuôn mặt Tiếu Ân hiện lên thần sắc khó ‎tin.‎

Đây mới là cường giả chính thức của bộ tộc Hoàng Kim, ngay cả khi bị thương trầm trọng, chỉ ‎cần còn một hơi thở, cũng có thể cứu trị được trong một thời gian ngắn.‎

Trong lòng Tiếu Ân đại động, nếu chính mình cũng nắm giữ được loại ma pháp này thì thực tốt.‎

Hoàng kim sa trùng sau khi khỏi hẳn, nó mở rộng miệng ra, một vật thể dính đầy chất nhầy từ ‎miệng nó phun ra.‎

Yidikalun lạnh lùng nhìn bọn họ nói: “Thứ các ngươi cần ở đó, dựa theo hiệp định giữa chủng ‎tộc viễn cổ và bộ tộc Hoàng Kim, trong vòng năm ngày, các ngươi phải rời khỏi đại sa mạc, nếu không ‎ta sẽ ra tay, cướp thứ trong tay bọn ngươi về ‎.”‎

Ánh sáng màu vàng kim trên người hắn chợt sáng lên, mọi người híp mắt nhìn kỹ, thân thể của ‎hắn khôi phục lại thành thương ưng to lớn, hai cánh mở ra, đã bay mất không còn tông tích.‎

Nhìn cường giả này rời đi, hai tay Tiếu Ân chà xát vào nhau, lúc này mới phát hiện ra, thân mình ‎đã đổ đầy mồ hôi lạnh.‎

Sau khi Yidikalun rời đi, chiếc lồng màu hoàng kim giam giữ Juliana liền biến mất, thân thể nàng ‎khẽ động, đã tới bên người hai người Tiếu Ân. Nàng ngạc nhiên vui mừng nói: “Tiếu Ân, ngươi sử dụng ‎ma pháp gì, lại có thể đánh bại được bộ tộc Hoàng Kim?”‎

‎“Nguyên tố triệu hoán hệ.” Tiếu Ân mỉm cười, hắn không giấu giếm nói ra tên ma pháp đó, dù ‎sao Juliana cũng không thể biết được ma pháp đó.‎

Quả nhiên, đôi mắt đẹp của nàng lộ ra thần sẳc mê mang, trong lòng Tiếu Ân thầm đẳc ý.‎

‎“Trứng Sa trùng… Tốt quá.” Harrison đột nhiên thì thào nói.‎

Tiếu Ân và Juliana cùng nhau nhìn trứng sa trùng, hoàng kim sa trùng để lại quả trứng có thể ‎tích tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ. Nhưng phía trên có dính một loại chất nhầy màu vàng kim, ‎hơn nữa còn tản ra một mùi quỷ quái.‎

So với trứng sa trùng bình thường, trứng hoàng kim sa trùng dường như xấu hơn nhiều, ngoài ‎màu sẳc vàng kim ở ngoài ra, dường như cũng không có chỗ nào nổi bật.‎

Nhưng Tiếu Ân không có xem thường thứ này, hắn do dự một chút nói: “Harrison, nó có tác ‎dụng gì?”‎

‎“Rất hữu dụng.” Harrison thì thào nói: “Đổi với ma pháp sư mà nói, trứng hoàng kim sa trùng là ‎một loại khí cụ dùng để khôi phục lại pháp lực, nếu đem nó đi ấp, hơn nữa nước miếng của nó còn ‎được dùng để chế thuốc ma pháp, chỉ cần một giọt là có thể khôi phục lại toàn bộ pháp lực.”‎

Hai mắt Tiếu Ân sáng lên, hắn đương nhiên hiểu được lời Harrison nói, lực lượng cốt yếu nhất ‎của ma pháp sư là lực lượng tinh thần, chỉ cần một giọt có thể khôi phục lại toàn bộ pháp lực, đối với ‎ma pháp sư mà nói, đó là thứ dùng để bảo vệ tính mạng tốt nhất.‎

Trầm ngâm một lát, Tiếu Ân hỏi: “Thế đối với tát mãn thì sao? Nó có tác dụng gì?”‎

‎“Nếu tát mãn khi tiến hành dung hợp với linh vật, có thể tăng xác xuất thành công lên tới cực ‎hạn.” Harrison cân nhắc một lúc nói: “Nhưng thứ này chỉ có tác dụng một lần với thú nhân tát mãn, dùng ‎lần thứ hai sẽ mất đi tác dụng.”‎

Tiếu Ân chậm rãi gật đầu, trách không được ngày xưa Klee nguyện ý tặng mình thứ này.‎

Giờ phút này, chất lỏng phía trên trứng sa trùng chậm rãi khô lại, cuối cùng không theo một quy ‎tắc nào khô lại thành một quả cầu to bằng nắm tay.‎

Tiếu Ân liếc mắt nhìn Harrison, đột nhiên nói: “Theo ta biết, đế quốc Lang Nhân có một quy định, ‎nếu lang nhân tát mãn có thể tìm được trứng hoàng kim trong đại sa mạc, sẽ được tiến vào mộ địa của ‎các triều đại tát mãn, có quyền lựa chọn linh vật cho mình.”‎

sẳc mặt Harrisph biến đổi, hắn kinh ngạc hỏi: “Không sai, sao ngươi biết được truyền thống ‎này? Quy định này ngoài tát mãn ra, không ai có khả năng biết được.”‎

Tiếu Ân không nhịn được cười nói: “Trên đời này không có tin tức nào có thể giấu được, ngươi ‎cho rằng nhiều năm như vậy, ma pháp sư không biết được tin này sao?”‎

Sẳc mặt Harrison hơi đỏ lên, xấu hổ cười vài tiếng.‎

Tiếu Ân nhẹ nhàng đá quả trứng, quả trứng bay cao lên, hơn nữa bay về phía Harrison.‎

Harrison vô thức tiếp lấy, kinh ngạc nói: “Tiếu Ân, ngươi muốn làm gì?”‎

‎“Cầm nó!” Tiếu Ân bình tĩnh nói: “Tới mộ địa, tìm một linh vật tốt đi!”‎

Sắc mặt Juliana hơi đổi, nàng tuyệt đối không nghĩ ra, Tiếu Ân lại hào phóng như vậy, giao thứ ‎này cho Harrison. Nếu đổi lại là nàng, chỉ sợ dù thế nào đi nữa cũng không giao bảo vật đó cho người ‎khác.‎

‎“Không!” Harrison lập tức lẳc đầu, cầm trứng sa trùng nhét vào tay Tiếu Ân nói: “Tiếu Ân, hoàng ‎kim sa trùng là do ngươi đánh bại, cho nên nó là chiến lợi phẩm của ngươi, hơn nừa ta không muốn ‎mất đi bạch tuộc.”‎ Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

‎“Ngươi đã là chiến tranh tát mãn.” Tiếu Ân lẳng lặng nhìn hắn, hỏi: “Trải qua cuộc chiến đấu ngày ‎hôm nay, ngươi hài lòng với lực chiến đấu của mình sao?”‎

Sẳc mặt Harrison nhất thời xuất hiện một tia biến hóa khác thường, cuộc chiến đấu vừa rồi, hắn ‎rõ ràng có cảm giác vô lực, tấn công thì không bằng Tiếu Ân, còn phòng thủ thì không bằng Juliana, ‎điều duy nhất hắn có thể làm được đó là giống như con chuột trốn loạn xung quanh.‎

Là một lang nhân tát mãn, hơn nữa còn là đệ tử trực hệ của thế gia tát mãn tại thủ đô của đế ‎quốc Lang Nhân, Harrison tất nhiên hiểu rõ được nguyên nhân trong đó.‎

Bạch tuộc của hắn khí còn sống chỉ là tứ cấp ma thú bình thường, một khi rời xa mặt nước, nó ‎không thể thi triển được một ma pháp nào cả.‎

Linh vật như thế đối mặt với người bình thường, tự nhiên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ‎nhưng một khi gặp ma thú đồng cấp, thì linh thể bạch tuộc không phát huy được tác dụng gì cả.‎

Tiếu Ân yên lặng nhìn hắn, thu toàn bộ khuôn mặt củaHarrison vào trong mắt.‎

Ngữ điệu của hắn chậm rãi, thanh âm như mộng ảo nói: “Harrison, ta từng nói qua, ta sẽ không ‎ngừng tiến bộ, thế còn ngươi thì sao…”‎

Nhìn vào hai mắt Tiếu Ân, trong lòng Harrison run lên, hắn nghĩ tới câu Tiếu Ân nói vào đêm hôm ‎đó.‎

Giây phút này, thậm chí Harrison còn có ảo giác, chắng lẽ Tiếu Ân đã sớm biết có ngày hôm ‎nay, cho nên mới cổ ý nói với mình như thể?‎

Nhưng ý niệm đó lập tức bị hắn vứt bỏ ra khỏi đầu, mặc dù Tiếu Ân lợi hại, nhưng dù sao đó ‎cũng là lần đầu tiên hắn tiến vào sa mạc Sahara, nếu trước khí tiến vào sa mạc, Tiếu Ân đã biết trước ‎được sẽ thu được bảo bối, thì hắn không còn là người nừa, mà là thần linh.‎

Hairison hít sâu một hơi, ánh mắt do dự hoàn toàn biến mất, trong mắt của hắn tràn ngập cảm ‎kích.‎

Song, khi hắn đang định tiếp nhận trứng hoàng kim sa trùng, một tiếng nói nhẹ nhàng tới cực ‎điểm vang lên: “Tiếu Ân, thứ đó ta muốn, ngươi tặng nó cho ta đi.”‎

Tiếng nói nhẹ nhàng dường như xuất phát từ nội tâm, hơn nữa còn bao hàm một cỗ lực lượng ‎khiến người khác không thể cự tuyệt.‎

Tiếu Ân và Harrison đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Juliana nhẹ nhàng cười tươi, ngay cả ‎không gian tràn ngập cát vàng, cũng bị vẻ đẹp của nàng ảnh hưởng.‎

Trái tim Harrison dường như nhảy lên, dường như có một loại lực lượng thần kỳ muốn hắn thỏa ‎mãn yêu cầu của Juliana.‎

Một câu nói ngắn như vậy, khiến Harrison hoàn toàn lạc lối.‎

Trong lòng Tiếu Ân rung động, hắn cũng bị loại lực lượng này ảnh hưởng, dù là ai, hoặc nói, chỉ ‎cần là sinh vật, gặp phải nụ cười này sẽ có cảm giác như Harrison.‎

Xã xa, trong biển cát mù mịt, hắc y lão nhân tát mãn nắm chặt hai tay lại.‎

Lão hít sâu một hơi, bóp chặt tay mình lại, thậm chỉ đổ cả máu tươi. Nhưng dường như lão vẫn ‎chưa cảm nhận được đau đớn, ngược lại trong mắt lão dần bình tĩnh trở lại.‎

Trong lòng lão lo âu vạn phần, muốn lao ra ngoài đó, cướp lấy trứng sa trùng trong tay Tiếu Ân, ‎nhưng vừa nghĩ tới cường giả truyền kỳ sau lưng Juliana, lão không dám vọng động, mặc dù bản thân ‎lẫo là một trong những cường giả đỉnh cao của đế quốc Lang Nhân, nếu không như thế sao lão có thể ‎giấu được cảm ứng của vương giả sa mạc Yidikalun.‎

Nhưng dù là lão hay Yidikalun, tuyệt đối không muốn làm địch với Dida.‎

Cho nên khi Juliana cười đòi trứng hoàng kim sa trùng, mà Tiếu Ân và Harrison đồng thời thất ‎thần, lão đã hoàn toàn thất vọng.‎

Lão là một trong số ít người biết được lai lịch của Juliana, đối với mỵ lực của nàng lại càng ‎hiểu rõ. Lão biết, giờ phút này Juliana đã thi triển toàn bộ mị lực của mình ra, hơn nữa do chủ động thi ‎triển, nên dẫn tới hiệu quả to lớn, ít nhất hơn tới mười lần so với ngày thường.‎

Ngay cả bản thân lão khi nghe thấy âm thanh đó cũng cảm thấy mê say, như vậy hai nam tử trẻ ‎tuổi sao có thể chịu nổi chứ?‎

Điều này, dùng chân để suy nghĩ cũng biết đáp án.‎

Lão ngàn tính vạn tính, cũng không tính đến việc Juliana có hứng thú với trứng hoàng kim sa ‎trùng.‎

Nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lão nhân tự an ủi mình, thứ này rơi vào tay Juliana là chuyện ‎đương nhiên rồi.‎

Nếu như không phải thiên chi kiều nữ này cổ ý đi theo, thế thì Tiếu Ân và Harrison cũng khó có ‎khả năng có được cơ hội giao thủ công bằng với hoàng kim sa trùng.‎

Cải gì mà viễn cổ khế ước, gì mà thông qua thí luyện chứ, đó thuần tủy chỉ là cái cớ. Nếu như ‎không phải giọng nói của Dida tự nhiên xuất hiện trên sa mạc, nếu như không kiêng kỵ tát mãn có thực ‎lực kinh khủng nhất thế giới này, chưa chắc Yidikalun đã nói chuyện dễ nghe như vậy. Hắn không ăn ‎tươi nuốt sống đám người Tiếu Ân và Harrison, đem Juliana về để làm ấm giứờng mới là chuyện lạ.‎

Tâm tư của lão nhân chuyển động, nghĩ tới tên phát hiện ra hoàng kim sa trùng, trong lòng ‎không khỏi nghiến răng thầm hận, tên đần đó, không tra ra giữa hoàng kim sa trùng và sa mạc vương ‎giả có quan hệ, thật là đáng chết mà.‎

‎“Không.” Đột nhiên đúng lúc đó, một tiếng nói kiên định vang lên giữa biển cát trống trải.‎

Harrison, Juliana, thậm chí cả lão nhân âm thầm ẩn giấu, gần như không tin vào lỗ tai của mình.‎

Đó là Tiếu Ân trả lời sao? Hắn trả lời ‘không’ sao?‎

Juliana khó tin chớp động đôi mắt hỏi: “Ngươi nói gì?”‎

Đôi mắt của Tiếu Ân trong suốt như nước, thanh âm của hắn vang dội và kiên định nói: “Trứng ‎hoàng kim sa trùng thuộc về Harrison.”‎

Nét ửng đỏ trên khuôn mặt của Juliana chưa hoàn toàn mất, lại đỏ lên, phổi hợp với một thanh ‎âm đặc thù, khiến cho bất cứ ai nghe được cũng cam tâm tình nguyện nghe theo sự sai khiến của nàng.‎

Nhưng dưới tình huống đó, Tiếu Ân lại nằm ngoài ý muốn của mọi người, không ngờ cự tuyệt ‎yêu cầu của nàng.‎

Ánh mắt của Juliana biến ảo khó lường, trong mắt có một chút nổi giận, một chút xấu hổ, ‎nhưng nhiều hơn cả là sự tò mò không nói lên được thành lời.‎

Nàng đột nhiên hé miệng cười, lộ ra đôi môi đỏ rực, gắt giọng nói: “Có gì đặc biệt hơn người ‎chứ, chắng qua chỉ là trứng của hoàng kim sa trùng mà thôỉ. Ngươi không cho, sau này ta sẽ tự mình đi ‎lấy.”‎

Tiếu Ân gật đầu, nói: “Tốt lắm, chỉ cần nhìn thái độ của Yikidalun đối với nàng, hẳn nàng có khả ‎năng lấy được trứng hoàng kim sa trùng, chúc nàng may mắn.”‎

Đôi mắt của Juliana chuyển động, vẻ quyến rũ trên khuôn mặt không giảm đi chút nào, nhưng ‎bỗng mất đi vài phần nhanh nhạy: “Sư phụ của ta muốn gặp ngươi, ngươi có gặp không?”‎

‎“Dida đại sư ở đâu? Chắng lẽ ở gần đây?” Tiếu Ân đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy ‎thân ảnh của ai cả, dường như nhân vật truyền kỳ kia chưa hề tiến vào đại sa mạc.‎

‎“Không phải tìm, nếu ngay cả ngươi cũng có thể tìm được sư phụ, vậy ngươi không phải là ‎nhất tinh ma pháp sư nữa mà là ma đạo sỹ.”‎

Tiếu Ân ngượng ngùng cười, nhân vật có thể khiến cho sa mạc chi vương Yidikalun kiêng kỵ, ‎nếu lão ẩn giấu, đương nhiên Tiếu Ân không có khả năng tìm được. Nhưng đổi với lời nói của Juliana, ‎hắn có chút xem thường.‎

Nếu hắn phái ruồi máy toàn lực truy tìm, như vậy phạm vi mấy nghìn dặm xung quanh đây sẽ ‎nằm dưới sự giám sát của Nhất Hào. Cứ như thế, chỉ cần đối phương không phải là quỷ hồn, vậy đừng ‎mơ giấu được Nhất Hào.‎

Đây không phải do Nhất Hào cường đại hơn Dida mà phương pháp Nhất Hào sử dụng khác với ‎các phương pháp dò tìm ở thế giới này. Dù năng lực cảm ứng của Dida có cường thịnh hơn nữa, cũng ‎đừng mơ thấy được mấy con ruồi máy nho nhỏ bay trên cao hơn ngàn thước.‎

Có lẽ dù lão có nhận ra, lão cũng không nhận ra thứ đó đang giám sát mình.‎

Xem vẻ mặt tự mãn của Juliana, Tiếu Ân mỉm cười nói: “Được rồi, được Dida đại sư triệu kiến ‎đổi với ta mà nói thi đó là chuyện không cầu mà được.”‎

Tiếu Ân vỗ ngực nói: “Juliana, ta giao bản thân mình cho nàng, nàng dẫn đường đi.”‎

‎“Phi!” Khuôn mặt Juliana ửng đỏ, khẽ gẳt một tiếng, trong lòng đột nhiên động, những lời Tiếu ‎Ân vừa nói dường như là để trêu chọc nàng.‎

Nhưng loại cảm giác này đổi với nàng mà nói thì hết sức mới lạ, cho nên dù có biểu hiện tức ‎giận xấu hổ ra ngoài, nàng lại có một sụ cảm thụ mới.‎

Với dung mạo của nàng, trời sinh đã có từ trường nội mị, lại có siêu cấp cường giả đứng phía ‎sau, dù là ai, đứng trước mặt nàng đều có cảm giác mặc cảm tự ti, đừng nói là cười cợt cùng nàng, ‎coi như nói lâu với nàng, cũng có nguy cơ biến thành sắc quỷ.‎

Tiếu Ân lại không giống với mọi người, nội tâm của nàng có biếu hóa kỳ diệu, không coi hắn là ‎một ân nhân cứu mạng như bình thường nữa.‎

Tiếu Ân xoay người lại, nhét trứng sa trùng vào tay Harrison nói: “Cầm lấy, chờ ngươi đi vào ‎mộ địa của các triều đại tát mãn xong thì trả nó lại cho ta.”‎

Mới vừa rồi bị Juliana mê hoặc, tinh thần của Harrison vẫn còn hoảng hốt.‎

Tiếu Ân dùng sức cầm lấy tay hắn, trong lòng thầm hô may mắn. Nếu như Nhất Hào không dạy ‎mình từ trường hồng trĩ, chỉ sợ mình đã giống Harrison rồi.‎

Một lần nữa cầm trứng hoàng kim sa trùng trong tay, trong mắt Harrison không khỏi lộ ra vẻ ‎cảm kích.‎

Hắn đương nhiên hiểu được Tiếu Ân cự tuyệt yêu cầu của Juliana, giao thứ này cho hắn, ‎chuyện này nếu đổi lại là hắn, chỉ sợ hắn không làm được, cho nên ánh mắt nhìn Tiếu Ân ngoài sự cảm ‎kích, còn mang theo sự khâm phục.‎

Nhìn Tiếu Ân và Juliana bên cạnh, trong lòng hắn dâng lên một ý niệm cổ quải, có lẽ chỉ có ‎người đứng trước mặt cường giả và sắc đẹp không bị dao động, mới có thể xứng đôi với Juliana.‎

Ánh mắt Tiếu Ân dừng lại trên cổ tay của Harrison, hắn liên tục nháy mắt ra hiệu.‎

Harrison ngầm hiểu thu trứng sa trùng vào trong vòng tay, tới giờ phút này, hắn mới chính thức ‎thở phào một hơi.‎

Juliana cũng không ngăn cản. Sau khí mọi chuyện kết thúc, nàng đột nhiên hỏi: “Tiếu Ân, trước ‎khi gặp sư phụ của ta, có thể trả lời ta vài vấn đề được chứ?”‎

Ngữ khí của nàng so với vừa rồi có chút khác biệt, những lời này có chút yếu ớt, mang theo sự ‎khẩn cầu.‎

Mặc dù biết rõ có chín phần là nàng giả vờ nhưng Tiếu Ân vẫn mềm lòng, nói: “Nàng hỏi đi.”‎

‎“Ngươi là ma pháp sư của đế quốc Cát Hãn, sao lại nhiệt tình trợ giúp Harrison như thế?”‎

‎“Tại sao ta không thể trợ giúp Harrison?” Tiếu Ân kinh ngạc hỏi.‎

Juliana ngẩn ra, thốt lên: “Chắng lẽ ngươi không biết quan hệ giữa hai đế quốc sao? Chúng ta ‎mặc dù nhìn qua có vẻ hữu hảo nhưng hận không thể sát nhập đối phương vào bản đồ của mình.”‎

‎“Chuyện này có quan hệ gì tới ta?” Tiếu Ân không hiểu nói.‎

‎“A…” Juliana do dự một chút nói: “Ta chỉ muốn biết, nếu như sau này đế quốc Lang Nhân và đế ‎quốc Cát Hãn giao chiến, ngươi có giúp bọn họ hay không?”‎

‎“Không!” Tiếu Ân không chút do dự nói ra.‎

Trong mắt Juliana hiện lên một tia sáng phức tạp, dường như có chút vui mừng, nhưng dường ‎như có chút khinh bỉ và tiếc nuối.‎

Harrison thở dài một tiếng, một lần nữa lấy trứng sa trùng ra nói: “Tiếu Ân, chúng ta là bạn tốt, ‎theo lý mà nói, ta phải cao hứng với đáp án của ngươi, nhưng… Ta không đồng ý đổi với thái độ lạnh ‎nhạt của ngươi với quốc gia.”‎

Nhìn Harrison có vẻ muốn trả lại trứng sa trùng, Tiếu Ân không khỏi cau mày nói: “Chờ một chút, ‎các ngươi nói bậy nói bạ gì thế? Tên khốn khiếp nào nói ta là ma pháp sư của đế quốc Cát Hãn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.