Nam Nhân Gả Vào Hào Môn

Chương 43: Gả cho anh đi (Thượng) (2)




Mặc dù da mặt của Tiếu Ân dày nhưng dưới cái nhìn chăm chú của Helmo cũng không khỏi xuất hiện ý niệm xấu hổ trong đầu.

Cũng may Helmo nhìn nửa ngày, cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt lại, tự mình lẩm bẩm: “Ta hiểu được tại sao ngươi có thể trước hai mươi tuổi trở thành ma pháp sư chính thức.”

Tiếu Ân rùng mình, hắn hiểu được cái gì? Chẳng lẽ hắn biết sự tồn tại của Nhất Hào?

Trong chốc lát, lưng Tiếu Ân thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Song Helmo thở dài một tiếng nói: “Sư phụ của ngươi vì không muốn ngươi phân tâm, ngay cả điều này cũng không nói cho ngươi biết, kỳ vọng của hắn đối với ngươi rất cao.”

Tiếu Ân ngẩn ra, vốn tim đang đập thình thịch, lại một lần nữa bình tĩnh trở lại.

Hắn có chút bi phẫn không hiểu nhìn Helmo, người định hù chết ta sao? Nhưng đối với phỏng đoán của hắn, Tiếu Ân không cho là đúng.

Ma pháp sư Maren sở dĩ không nói cho hắn biết những điều đó, phỏng chừng cũng không tưởng được trong vòng mười năm Tiếu Ân có thể tiến giai thành ma pháp sư chính thức. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Helmo gật đầu với Tiếu Ân nói: “Nếu sư phụ ngươi không nói cho ngươi thì để ta nói cho ngươi biết. Ma pháp công hội của chúng ta phụ trách các sự vụ cụ thể đều do đại ma pháp sư đảm nhận, mà hội trưởng của các phân hội và các thành viên hội đồng ra các quyết định của ma pháp công hội đều là ma đạo sỹ. Còn trưởng lão công hội…” Hắn kéo dài âm thanh, thần thần bí bí nói: “Bọn họ là pháp sư truyền kỳ!”

Trong đầu Tiếu Ân nhất thời chấn động bởi mấy tiếng pháp sư truyền kỳ, đó là nhân vật tồn tại trong truyền thuyết, đừng nói là ma pháp sư Maren, ngay cả đại ma pháp sư Tiffany cũng chưa từng gặp qua.

Nếu có thể được loại pháp sư có cấp bậc đó chỉ điểm không nghi ngờ gì sẽ có tác dụng cực lớn đối với con đường tu luyện của hắn. Mà nếu như được bọn họ tặng thưởng…

Chỉ cần ngẫm lại thân phận của bọn họ, những thứ rác rưởi trong mắt bọn họ chính là bảo vật mà mình mong cầu.

Hít sâu một hơi, Tiếu Ân cao giọng hỏi: “Đại ma pháp sư Helmo, xin hỏi dạy ra bao nhiêu ma pháp sư chính thức mới có thể gặp các vị trưởng lão?”

Helmo nhún vai nói: “Không biết!”

“Cái gì?” Tiếu Ân ngẩn ra, bất thốt lên hỏi.

“Ma pháp công hội có thể ghi chép lại toàn bộ sự tích của các ma pháp sư, nhưng mấy vị trưởng lão đều là những người vô tư vô lự, bọn họ có thể tùy lúc kiểm tra công tích, nhưng có nguyện ý gặp mặt hay không, chúng ta cũng không dự tính được.” Vẻ mặt Helmo bất đắc dĩ nói: “Nhưng đây không phải là một hy vọng sao?”

Khuôn mặt Tiếu Ân lộ ra một tia cười khổ, đúng là một niềm hy vọng, chỉ bất quá hy vọng đó quá xa vời mà thôi.

Xong trải qua cuộc nói chuyện này, Tiếu Ân đã hiểu được một việc, ma pháp công hội quả thực khó giải quyết vấn đề này, đã đặt ra nhiều điều lệ liên quan, trong đó có một điều, nếu như một vị ma pháp sư có thể đào tạo ra năm ma pháp sư chính thức, như vậy khi hắn tiến giai thành đại ma pháp sư, ma pháp công hội sẽ chế tạo một cây ma pháp trượng phù hợp vì hắn.

Chỉ cần nhìn vào điểm này, có thể biết ma pháp công hội giàu có như thế nào.

Mà khi Tiếu Ân nghe được điều kiện đó, đôi mắt hắn nhất thời sáng lên. Ma pháp trượng của đại ma pháp sư. Chỉ cần bồi dưỡng ra năm ma pháp sư chính thức là đủ, đối với hắn mà nói, thì đó là một tin tức tốt.

Vì vậy sau khi rời khỏi phòng của Helmo, Tiếu Ân tính toán muốn đi lừa gạt mấy nhập môn học đồ.

Nhưng nếu để hắn dạy dỗ một tên nhất cấp học đồ và người bình thường chưa tiếp xúc ma pháp thì hắn chắc chắn không nhẫn nại được như vậy.

Người như thế, cho dù thiên tư tốt, muốn trở thành ma pháp sư chính thức cũng phải mất hơn mười hai năm khổ luyện, dù sao, không phải ai cũng có không gian Nhất Hào như Tiếu Ân.

Nhưng nếu như có tư chất kha khá, thực lực đạt tới bát cấp học đồ, có hy vọng tiến giai thành ma pháp sư chính thức, như vậy Tiếu Ân sẽ thu nhận, giúp bọn chúng đột phá cực hạn, trở thành ma pháp sư chính thức.

Bởi vì Tiếu Ân có ưu thế khi nắm giữ bộ quảng bá thể thao.

Trải qua thí nghiệm đối với Kim và Lai An, Tiếu Ân đã biết, chỉ cần ba động tác trong bộ động tác nhỏ đầu tiên của sơ cấp quảng bá thể thao, là đủ để cho tư chất của bát cấp học đồ được cải thiện.

Mặc dù loại cải thiện này không làm cho bọn họ trở thành tuyệt đỉnh thiên tài, nhưng bọn họ vốn chỉ có tư chất trung bình, trong vòng mấy năm sẽ có thể dễ dàng trở thành ma pháp sư chính thức, ngày sau nếu siêng năng khổ luyện sẽ tiến thêm một bước trở thành đại ma pháp sư.

Đương nhiên, nếu như hiểu được phương pháp tu luyện lực lượng tinh thần trụ cột nhưng không đạt được thực lực bát cấp học đồ, dù thế nào Tiếu Ân cũng không thu nhận, bởi vì những người này tư chất quá kém, bồi dưỡng cũng không thành công. Dù có được quảng bá thể thao, bọn họ cũng khó có thể thay đổi được vận mệnh, cho nên Tiếu Ân tuyệt đối không lãng phí thời gian trên người bọn họ.

Đi theo cầu thang xuống phía dưới, khi Tiếu Ân xuống tới đại sảnh của ma pháp công hội, những tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ nhanh chóng biến mất.

Trong đại sảnh, không có học đồ nào rời đi, bọn họ đều ở đây để biết được tin về Tiếu Ân.

Mặc dù tên học đồ ở quầy rượu đã sớm trở về, nhưng bọn họ không hỏi được tin tức gì từ miệng hắn.

Nhưng khi ánh mắt của mọi người dừng lại trên ngực trái của Tiếu Ân, có một ngôi sao nho nhỏ trên tấm huy chương ma pháp, ánh mắt bọn họ nhất thời lộ ra vẻ hâm mộ và tôn kính.

Là ma pháp học đồ, bọn họ đương nhiên biết huy chương kia đại biểu cho cái gì.

Hơn nữa, bọn họ đã hiểu, có được huy chương này, địa vị của Tiếu Ân so với bọn họ đã cách biệt một trời một vực, bọn họ không thể với tới được.

Tiếu Ân chậm rãi xuống, ánh mắt đảo qua những gương mặt này.

Thấy ánh mắt của Tiếu Ân, các học đồ pháp sư đều cung kính cúi đầu, lui ra phía sau vài bước.

Ánh mắt Tiếu Ân chợt thấy hai huynh muội Đức Lỗ Phu, trong lòng hắn động. Hai huynh muội này thực lực cũng tầm thấp cấp, nhưng tuổi trẻ hơn Kim và Lai An rất nhiều, nếu thu nhận hai người này, tương lai rất có khả năng. Không, chắc chắc có thể trở thành ma pháp sư chính thức.

Nhưng điều khiến Tiếu Ân cảm thấy do dự đó là, trời mới biết hai người này đã gia nhập làm môn hạ của người khác hay chưa, cho nên hắn không tùy tiện tiến lên hỏi, nếu như không may thì mình đúng là xấu mặt.

Cân nhắc một chút, Tiếu Ân đi tới trước quầy, nói với học đồ bên trong: “Một chén Túy Sâm Lâm!”

Học đồ bên trong không dám chậm trễ, vội vàng điều chế rượu.

Sau đó Tiếu Ân tung một viên năng lượng tinh thạch, sắc mặt tên học đồ đỏ lên, vội vàng nói: “Tiếu Ân các hạ, người là ma pháp sư chính thức của công hội, tiêu xài trong công hội hoàn toàn miễn phí.”

Tiếu Ân nao nao, cười nói: “Không sao cả, tài nghệ của ngươi không tồi, đáng giá!”

Nói xong, hắn xoay người rời đi, tên học đồ phía sau cảm kích nhận lấy năng lượng tinh thạch, Tiếu Ân không hề quan tâm đến một viên năng lượng tinh thạch, nhưng một học đồ không có chỗ dựa sau lưng như hắn thì thứ đó lại rất trân quý.

Cầm chén rượu, Tiếu Ân tới bàn của Đức Lỗ Phu ngồi xuống.

Ba người Đức Lỗ Phu lập tức cung kính đứng lên, trong mắt bọn họ tràn ngập ngạc nhiên và vui mừng, mà các học đồ ngồi chỗ khác thì lộ rõ vẻ đố kỵ. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Đặt chén rượu xuống, Tiếu Ân hỏi: “Các ngươi tên là gì?”

“Đức Lỗ Phu, Carter, Mary!” Miệng lưỡi ba người có cảm giác khô ráp. Nhưng cũng biết đây là cơ hội khso gặp được, cho nên không dám có chút chần chừ, lập tức nói ra.

Tiếu Ân đưa tay ra hiệu, ba người Đức Lỗ Phu mới dám ngồi xuống, nhưng thái độ của bọn họ cực kỳ cung kính, quả thực có tư chất làm một đệ tử tốt.

Khẽ lắc đầu, nhưng nghĩ đến chênh lệch thân phận của đôi bên, dường như cũng không khó giải thích.

Uống một ngụm Túy Sâm Lâm, Tiếu Ân thuận miệng hỏi: “Các ngươi thường tới nơi này?”

“Vâng!” Nhìn ánh mắt ôn hòa của Tiếu Ân, rốt cuộc Đức Lỗ Phu cố lấy ra dũng khí để nói.

“Tại sao các ngươi lại thường tới đây?” Tiếu Ân kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ các ngươi không cần tu luyện lực lượng tinh thần, không muốn tiến giai sao?”

“Tất nhiên là muốn!” Khuôn mặt Đức Lỗ Phu đỏ lên, nói: “Thường thường tới ma pháp công hội đều là bát cấp học đồ, hoặc gần tới bát cấp. Nhưng do tư chất của chúng tôi không tốt, cho nên không có ma pháp sư chính thức nào nguyện ý thu nhận chúng tôi làm môn hạ. Mà người cũng biết, một khi tu luyện tới tình trạng của chúng ta, muốn tiến thêm một bước nữa thì rất khó khăn, trừ khi có được hệ thống huấn luyện, mới có khả năng tiến giai thành ma pháp sư chính thức. Nếu không, dù có cố gắng tu luyện, cũng không dùng được. Cho nên…”

Hắn nói tới đây thì dừng lại một lúc, ngẩng đầu nhìn trộm Tiếu Ân, nhưng không nhìn thấy vẻ khó chịu trên khuôn mặt của Tiếu Ân, lúc này mới cố can đảm nói: “Cho nên chúng ta thường tới nơi này, hy vọng có một ngày được ma pháp sư hoặc nhập môn học đồ nhìn trúng, trở thành người hầu học đồ, như thế chúng ta mới có cơ hội tiến giai.”

Tiếu Ân đặt chén rượu xuống, kinh ngạc nhìn bốn phía, đến giờ phút này hắn mới biết, trách không được ở đây đều là những học đồ thất cấp, bát cấp, bọn họ không có thời gian rảnh tới đây tiêu xài, mà đều đồng bệnh tương liên, mục đích của bọn họ là muốn trở thành người hầu học đồ.

Thở dài một hơi, mặc dù bề ngoài của Benson và Đức Lỗ Phu rất giống nhau, nhưng vận mệnh của hai người lại khác nhau.

Một người đạt tới thất cấp học đồ, trăm phương ngàn kế muốn trở thành người hầu học đồ, còn một người thuận lợi chiếm được sự ưu ái của ma pháp sư, hơn nữa tương lai rất có hy vọng trở thành ma pháp sư chính thức. Người với người đúng là không giống nhau. Nếu để cho Benson biết, ở ngoài xa vạn dặm, có một người rất giống hắn nhưng có đãi ngộ như vậy, nhất định hắn sẽ cảm khái vạn phần, hơn nữa còn chủ động thu nhận lấy người đó.

“Đức Lỗ Phu, nói như vậy, ngươi không phải nhập môn học đồ của ma pháp sư nào cả?” Tiếu Ân nhẹ giọng hỏi.

“Vâng!” Đức Lỗ Phu nhanh chóng nói, hắn dường như cảm nhận được tâm ý của Tiếu Ân, cho nên ngữ khí của hắn cũng có chút phát run.

Tiếu Ân yên lặng gật đầu, một số ý niệm xoay chuyển trong đầu, không biết tâm tư của hai huynh muội bọn họ thế nào, nếu giống như Kim và Lai An, tự nhiên không có vấn đề gì, nhưng nếu là loại người giống như Solomon thì dạy bọn họ chỉ sợ sau này mình sẽ hối hận.

Kỳ thực Tiếu Ân không yêu cầu cao đối với đệ tử, cũng không hy vọng bọn chúng trở thành chính nhân quân tử, nhưng nếu thu những người có tâm tư không tốt, như vậy ngày sau huynh đệ đồng môn sẽ tương tàn, hoặc ngược lại gây bất lợi cho mình.

Nhìn Tiếu Ân lẳng lặng ngồi cân nhắc, Carter liều mạng nháy mắt với Đức Lỗ Phu.

Đức Lỗ Phu do dự trong chốc lát, rốt cuộc nghĩ tới chuyện này liên quan đến cả đời mình sau này, nếu bỏ qua cơ hội này, chỉ sợ ngày sau không lọt vào mắt xanh của ma pháp sư chính thức nào nữa.

Hắn đột ngột đứng lên, cung kính cúi đầu thực sâu với Tiếu Ân nói: “Tiếu Ân các hạ, xin người thu nhận ta.”

Tiếu Ân đang cầm chén rượu trong tay, thiếu chút nữa là làm đổ rượu ra ngoài.

Những lời này, nghe thế nào cũng khó nuốt trôi.

Nếu như là một cô gái xinh đẹp, ôn nhu cầu khẩn Tiếu Ân thì đó là một cảnh tượng vui mắt nhưng mỹ nữ lại biến thành một đại hán thô hào, hơn nữa loại ngữ điệu, thần thái này khiến cho người ta cảm thấy dựng tóc gáy.

“Đức Lỗ Phu, ngươi ngồi xuống trước đi!” Tiếu Ân vội vàng nói.

Đức Lỗ Phu không dám trái lệnh, ngồi xuống, nhưng ánh mắt nhìn Tiếu Ân lộ rõ vẻ cầu khẩn, không đạt được mục đích, thề không bỏ qua.

“Khụ!” Tiếu Ân nói: “Đức Lỗ Phu, ngươi mới là thất cấp học đồ!”

“Vâng!” Ánh mắt Đức Lỗ Phu ảm đạm nói: “Ta biết, chỉ bẳng tư chất của ta, không thể trở thành nhập môn đệ tử cuat ngàu được, nhưng ta chỉ hy vọng trở thành người hầu học đồ mà thôi.”

Trong lòng Tiếu Ân khẽ động, trước hết để họ làm người hầu học đồ để khảo nghiệm, cũng là một chủ ý không tồi. Hắn suy nghĩ một chút nói: “Được rồi, các ngươi trước hết hãy theo ta hai tháng. Nếu như biểu hiện của các ngươi khiến ta hài lòng, ta sẽ thu làm nhập môn đệ tử.

Đức Lỗ Phu nhất thời vui mừng khôn xiết. Trong mắt hiện ra ánh sáng vô hạn.

Tiếu Ân hừ lạnh một tiếng, nói: “Đừng có cao hứng quá sớm, nếu như biểu hiện của ngươi không làm hài lòng ta, như vậy ngay cả tư cách làm người hầu học đồ cũng không được.”

Đức Lỗ Phu liên tục gật đầu nói: “Sư phụ, người yên tâm, con nhất định sẽ khiến người hài lòng.”

Carter và Mary hâm mộ nhìn Lỗ Đức Phu, sau đó mở to mắt nhìn Tiếu Ân, nhưng bọn họ sớm cảm giác được, Tiếu Ân rõ ràng nhìn Đức Lỗ Phu bằng con mắt khác, còn hai người bọn họ, nhiều lắm chỉ được hưởng xái của Đức Lỗ Phu mà thôi.

Đức Lỗ Phu có thể chủ động yêu cầu, nhưng hai người bọn họ tự biết mình, biết nếu mình mở miệng cầu xin, chắc chắn không có tác dụng gì.

Hưng phấn trôi qua, Đức Lỗ Phu đột nhiêm chần chừ một chút, ấp a ấp úng nói: “Sư phụ, đây là muội muội của con - Mary, còn đây là huynh đệ tốt nhất của con - Carter, bọn họ…”

Khi Đức Lỗ Phu nhắc đến đoạn huynh đệ tốt nhất, lông mày Tiếu Ân không người nào biết nhíu lên.

Hai người này ở cùng một chỗ, chẳng phải là phiên bản của mình và Benson sao…

Hơn nữa mục tiêu của mình là thu nhận ít nhất năm học đồ, thu nhận ba người bọn họ, mới chỉ đủ số mà thôi.

Nhưng biểu hiện của Tiếu Ân lại bình tĩnh: “Bọn họ thì sao?”

“Bọn họ…” Đức Lỗ Phu chưa chính thức được Tiếu Ân thu làm nhập môn học đồ, nhưng đã bắt đầu cảm nhận được sự uy nghiêm của vị sư phụ này, hắn lắp bắp nói: “Bọn họ cũng muốn bái người làm sư phụ.”

Tiếu Ân lẳng lặng nhìn hắn, cho đến khi mồ hôi lạnh trên đầu Đức Lỗ Phu chảy ròng ròng mới nói: “Được rồi, đây là lần đầu tiên ngươi đưa ra thỉnh cầu với ta, ta đáp ứng ngươi.”

Nói xong, hắn đứng lên: “Nhưng nếu muốn theo ta, các ngươi chuẩn bị chịu khổ đó, hơn nữa ngày mai ta rời khỏi đây, mười năm nữa các ngươi mới có cơ hội quay trở lại, cho nên đi theo ta hay không, các ngươi tự mình cân nhắc đi.”

Ba người Đức Lỗ Phu vội vàng đứng lên, bọn họ không cần nghĩ ngợi nói: “Sư phụ, chúng con nguyện ý!”

Tiếu Ân hài lòng gật đầu một cái, nói: “Ta cho các ngươi thời gian một ngày, giữa trưa ngày mai, đến cửa nam đợi ta!”

Nhìn Tiếu Ân đi lên lầu hai của ma pháp công hội, nơi mà chỉ có người hầu học đồ và ma pháp sư chính thức mới có quyền tiến vào, ba người Đức Lỗ Phu mới tỉnh táo lại.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ kinh hỉ trong mắt đối phương. Bọn họ không thể tưởng tượng nổi có thể được Tiếu Ân dễ dàng đáp ứng như vậy.

Là một ma pháp học đồ, hơn nữa là tự do học đồ, có thể trở thành người hầu học đồ đã là chuyện bọn họ mong ước, nhưng Tiếu Ân lại tỏ vẻ, chỉ cần bọn họ biểu hiện tốt, có thể trở thành nhập môn học đồ, chuyện này đương nhiên khiến bọn họ cảm thấy vui mừng.

Bên cạnh, một ít học đồ quen thuộc với bọn họ lần lượt tới chúc mừng. Trong mắt những người này lộ ra vẻ hâm mộ, còn những học đồ không có quan hệ với bọn họ, không che dấu ánh mắt đố kỵ, thể hiện rõ ý niệm của mình.

Ba người ứng phó với những lời chúc mừng, sau một lát, lập tức rời đi. Dù bọn họ đã quyết định, nhất quyết phải đi theo Tiếu Ân nhưng muốn trong vòng một ngày sắp xếp hết các loại quan hệ, sau đó không còn vướng bận gì nữa lên đường theo Tiếu Ân, do sự việc khẩn trương như vậy, nên bọn họ không dám chậm chễ và chần chừ.

Tiếu Ân sơ bộ đã hiểu rõ kết cấu của ma pháp công hội, biết từ tầng hai tới tầng năm, phần lớn là khu giao dịch vật phẩm.

Nhưng có tư cách tới nơi này, ngoài ma pháp sư chính thức ra, cũng chỉ có thập cấp học đồ đi theo ma pháp sư chính thức.

Đại ma pháp sư Helmo tọa trấn tại đây trong tháng này, nên hắn mới tiếp đãi Tiếu Ân ở lầu ba, hơn nữa còn tiến hành khảo hạch. Bởi theo quy định của công hội, với thân phận đại ma pháp sư là có thể khảo hạch Tiếu Ân. Hơn nữa có Kí Ức Thạch thu hình, tư cách nhất tinh ma pháp sư của Tiếu Ân đã không còn gì nghi ngờ nữa.

Đi dạo ở tầng hai vài vòng, Tiếu Ân không phát hiện ra đồ vật gì mình cần.

Mặc dù những thứ kia cấp bậc không thấp, thích hợp để nhất tinh ma pháp sư sử dụng, nhưng Tiếu Ân nhìn có chút chướng mắt.

Dù sao, trong vòng cổ của hắn cũng có nhiều thứ tốt, cho nên những đồ bình thường, hắn vừa nhìn đã chướng mắt.

Đi lên tầng ba, những thứ đặt ở đó quả nhiên tốt hơn nhiều, thậm chí còn có nguyên liệu của ngũ cấp ma thú.

Nhưng đó chỉ là một ít nguyên liệu bình thường trên người ma thú mà thôi, ngũ cấp ma hạch không bày bán ở đây.

Trong miệng Tiếu Ân nói thầm vài câu, đang muốn đi lên tiếp nhưng đột nhiên dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy hai ma pháp sư đang từ tầng bốn đi xuống.

Khuôn mặt hai người mang theo vẻ vui mừng hài lòng, có thể thấy được vừa rồi bọn họ ở tầng trên có thu hoạch, lấy được đồ vật thích hợp, cho nên mới cao hứng như thế.

Có điều, khiến Tiếu Ân thấy giật mình đó là huy chương trên ngực hai người lại là một cái bốn sao và một cái năm sao.

Điều này rõ ràng, hai người một là tứ tinh đại ma pháp sư, một là ngũ tinh đại ma pháp sư.

Tiếu Ân hơi lùi về phía sau một bước, bỏ đi ý niệm đi tiếp lên.

Hắn có thể khẳng định, tầng trên dành cho cao cấp ma pháp sư, một tiểu nhân vật vừa mới bước chân vào hàng ngũ nhất tinh ma pháp sư mà đi lên trên đó thì không hề thông minh tí nào.

Mặc dù Tiếu Ân nắm chắc, những thứ trong vòng cổ của mình, dù là đại ma pháp sư cũng phải đỏ mắt, nhưng nếu mình đem chúng nó ra thì lại khác.

Thu lòng hiếu kỳ lại, Tiếu Ân xoay người rời đi, xuống lầu hai dạo chơi.

Chậm rãi, cuối cùng Tiếu Ân tập trung lực chú ý lên đống hàng hóa. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Ở chỗ này, nguyên liệu tam cấp, tứ cấp ma thú có rất nhiều, hơn nữa còn có một ít nguyên liệu bậc thấp, có không ít tam cấp, tứ cấp ma hạch. Đương nhiên, ma pháp quyển trục cũng không thiếu, nhưng cấp bậc không cao, tứ cấp ma pháp đã là đỉnh cao.

Dạo qua một vòng, cuối cùng Tiếu Ân hiểu được. Kỳ thực vật phẩm ở nơi này không phải tinh phẩm, nhưng thắng ở chỗ chủng loại nhiều, số lượng lớn. Dù hệ ma pháp nào, dù hắn muốn chế tạo ma pháp quyển trục, luyện chế đạo cụ ma pháp, hay nghiên cứu thảo dược học, đều có thể tìm được nguyên liệu thích hợp ở chỗ này.

Có thể nói, nơi này là một kho hàng lớn của ma pháp sư.

Hắn cân nhắc một lúc, tới lầu ba, tới gần trung tâm, cách căn phòng hắn vừa mới khảo hạch khoảng ba thước.

Ở chỗ này có một bảng thu mua, nếu như trên người ma pháp sư khuyết thiếu năng lượng tinh thạch, có thể trao đổi hàng hóa lấy năng lượng tinh thạch ở chỗ này.

Đương nhiên, có thể hoán đổi trực tiếp với chủ quán. Nhưng ở lầu hai và lầu ba vốn là khu vực đại chúng, trên cơ bản không có người làm như vậy. Chỉ từ tầng bốn trở lên mới là khu tinh phẩm. Giao dịch năng lượng tinh thạch mới giảm mạnh, phần lớn đều lựa chọn phương thức vật đổi vật.

Phụ trách nhận thu mua ở chỗ này không phải là ma pháp sư chính thức, mà chỉ có vài tên học đồ.

Thấy Tiếu Ân, những người này lập tức cung kính hành lễ, nhưng khi Tiếu Ân lầy ra nguyên liệu ma pháp, bọn họ chăm chú làm công việc của mình, tập trung đánh giá.

Tiếu Ân lấy ra, phần lớn đều là kim loại ma pháp lấy được ở hồ Stanco.

Kim loại này có chút quý trọng, phần lớn tìm được ở trên những ốc đảo ở sâu trong hồ.

Kỳ thực có thể tìm được nhiều thứ như thế này, đều là công lao của Nhất Hào. Nếu như không có năng lực dò xét siêu cường của Nhất Hào và hơn mười con ruồi máy làm việc không biết mệt mỏi, dù cho Tiếu Ân mười năm, cũng chưa chắc hắn tìm được nhiều bảo bối như vậy.

Đương nhiên, những nguyên liệu tốt nhất, Tiếu Ân giữ lại cho bản thân. Nhưng đối với những thứ cấp bậc không cao, hơn nữa số lượng quá nhiều, hắn bán ra một phần.

Khi bọn học đồ kiểm tra đo lường giá trị của đống nguyên liệu kim loại, khuôn mặt của bọn họ lộ vẻ kinh ngạc.

Là một ma pháp sư chính thức, có thể kiếm được nguyên liệu ma pháp hiếm thấy này không kỳ quái, nhưng nhìn tuổi tác của Tiếu Ân và đống kim loại trên mặt đất, bọn họ không tưởng tượng được, làm thế nào Tiếu Ân có thể có được nhiều kim loại ma pháp trân quý như vậy.

Nhưng bọn họ cũng không hỏi nhiều, ra giá ba trăm viên năng lượng tinh thạch trung cấp.

Kỳ thực Tiếu Ân cũng không biết cái giá này là cao hay thấp, dù sao đối với hắn, chỉ cần có ba trăm viên năng lượng tinh thạch trung cấp, vậy là đủ rồi.

Mặc dù trong vòng cổ của hắn có hơn ngàn viên năng lượng tinh thạch hạ cấp, nhưng tới ma pháp tháp, hắn mới hiểu, số lượng tài phú này không tính là nhiều. Một tam cấp quyển trục phụ trợ đã có giá một trăm năng lượng tinh thạch, càng không cần phải nói quyển trục công kích cùng với quyển trục đặc thù như Phong Tường Thuật.

Có thể nói ngàn viên năng lượng tinh thạch đối với học đồ pháp sư mà nói là một khoản tài phú lớn, nhưng đối với ma pháp sư chính thức thì thứ mà bọn họ dùng để giao dịch chủ yếu là năng lượng tinh thạch trung cấp, nếu lấy ra loại năng lượng hạ cấp này căn bản chỉ rước lấy sự xấu hổ.

Tiếu Ân nhân ba trăm khối năng lượng tinh thạch trung cấp, trực tiếp tới một cửa hàng ở lầu ba,

Trông coi cửa hàng này là một vị học đồ pháp sư, hơn nữa nhìn bộ dạng của hắn chỉ đạt thất cấp mà thôi.

Vừa nhìn thấy huy chương trên ngực của Tiếu Ân, tên học đồ này lập tức cung kính đứng lên, đợi Tiếu Ân hỏi.

“Quặng nhuyễn xa bán thế nào?” Tiếu Ân chỉ vào đống kim loại trong góc hỏi.

Thứ này được xem như là vật phẩm hiếm thấy, nó có công năng như quặng cùng xa, đều có thể gia tăng độ mềm dẻo khi luyện chế.

Có điều hiệu quả của quặng nhuyễn xa hơn nhiều so với quặng cùng xa, cho nên khi chính thức chế tạo khí cụ, rất ít người sử dụng quặng cùng xa.

“Quặng nhuyễn xa có giá hai trăm năng lượng tinh thạch trung cấp.” Tên học đồ nhẹ giọng nói.

Tiếu Ân nhíu mày, hắn đã biết, có những cửa hàng thuộc về ma pháp công hội, còn có một bộ phận thuộc về các pháp sư. Bọn họ thành lập cửa hàng ở đây, sau đó giao cho một ít học đồ phụ trách trông coi mua bán, về phần giá cả, thì đã có từ trước, nếu như người mua hài lòng, song phương có thể tùy lúc thành giao.

Về mức độ an toàn.

Nếu như tại ma pháp công hội mà có người dám cướp, hơn nữa nếu thành công, như vậy cam đoan ngày thứ hai, truyền kỳ pháp sư của công hội sẽ tìm đến, giáo huấn kẻ to gan lớn mật đó thật tốt, hơn nữa còn bắt tên đó bồi thường.

Do dự một chút, Tiếu Ân hỏi: “Ngươi có quyền hạ xuống bao nhiêu?”

Mặc dù giá cả sớm do người đặt ra nhưng cũng có thể trả giá thấp xuống, chỉ cần nằm trong phạm vi cho phép của tên học đồ.

Quả nhiên, học đồ do dự một chút nói: “Các hạ, ta chỉ có quyền giảm bớt mười viên năng lượng tinh thạch trung cấp mà thôi.”

Tiếu Ân ngẩn ra, cười nói: “Ngươi rất thành thực, ngay cả giá này cũng nói ra.”

Tên học đồ cười khổ một tiếng nói: “Ngài tuổi trẻ như vậy mà đã trở thành ma pháp sư chính thức, tiền đồ của ngài về sau chắc không đo được, ta đương nhiên không dám lừa ngài.”

“A, ngươi biết ta?”

“Đương nhiên, Tiếu Ân các hạ, chuyện của ngài đã được truyền đi khắp nơi, mỗi một học đồ như chúng ta đều biết.” Vẻ mặt người nọ hâm mộ nói: “Chúng ta rất hâm mộ bọn Đức Lỗ Phu.”

Trong lòng Tiếu Ân cười khổ một tiếng, mới rồi mình có chút lỗ mãng, chỉ nghĩ đến việc thu nhận năm tên đệ tử, hơn nữa nghĩ tới Benson, nên mới ở chỗ này, quang minh chính đại thu nhận bọn Đức Lỗ Phu. Nhưng hắn không nghĩ tới, chuyện này đối với học đồ mà nói, căn bản chính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, trong thời gian cực ngắn truyền khắp cả ma pháp tháp.

Hơi gật đầu, Tiếu Ân từ trong vòng cổ lấy ra hai trăm khối năng lượng tinh thạch, đổi lấy một lượng nhuyễn xa to bằng nắm tay.

Dù tên học đồ kia từng nói, hắn có quyền giảm thấp đi mười khối năng lượng tinh thạch, nhưng Tiếu Ân không muốn chiếm tiện nghi nhỏ này. Dù sao đối với hắn mà nói, năng lượng tinh thạch trung cấp chưa được hắn để trong mắt.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên và vui mừng của tên học đồ, Tiếu Ân rời khỏi nơi này.

Dù Tiếu Ân không mặc ma pháp bào, nhưng trên ngực trái của hắn có gắn huy chương, điều đó biểu hiện rõ thân phận của hắn.

Có lẽ ở thành thị khác, mọi người không hiểu chiếc huy chương này đại biểu cho lực lượng cường đại nào. Nhưng đây là nơi mà ma pháp công hội đặt địa điểm, gần như mỗi người đều có thể nhận ra tác dụng của tấm huy chương.

Cho nên, khi Tiếu Ân tới một khách sạn trang trí hoa lệ, ngay lập tức được nhiệt tình chiêu đãi.

Dùng cơm xong, Tiếu Ân đóng cửa phòng lại, phân phó không ai được phép tới quấy rầy.

Chủ nhân của khách sạn nghe xong, không khỏi cười khổ, ma pháp sư, dù ở đâu cũng không quên tu luyện hoặc thí nghiệm.

Trong lòng hắn không ngừng cầu khẩn, mong vị ma pháp sư này thí nghiệm thuận lợi, nghìn vạn lần đừng phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Trong căn phòng, Tiếu Ân lấy quặng nhuyễn xa vừa mua ra, rồi lấy quặng tinh cương vương nhặt được.

Hai loại kim loại này có thuộc tính gần như hoàn mỹ, Tiếu Ân nắm chắc có thể chế tạo thành công khí cụ ma pháp.

Nhưng hiện tại không được, ở trong thành thị này, khắp nơi đều là ma pháp sư, hắn không muốn năng lực của mình bị người khác biết.

Bình an qua đêm ở đây, giữa trưa ngày thứ hai, hắn đi tới cửa nam. Ba người Đức Lỗ Phu quả nhiên đã chờ từ sớm. Hơn nữa, khiến Tiếu Ân cảm thấy ngoài ý muốn, đó là bọn họ dắt theo bốn con ngựa.

Nhìn bốn con ngựa, Tiếu Ân khẽ gật đầu, dù với thực lực trước mắt của Tiếu Ân, hắn không cần mấy con ngựa đó.

Nhưng ba người Đức Lỗ Phu lại cần, bọn họ chỉ là thất cấp và bát cấp học đồ, không nắm giữ được Phong Tường Thuật như Tiếu Ân, mà di chuyển trên đại thảo nguyên, không có ngựa thì tuyệt đối là một chuyện khó khăn.

Tiếu Ân tiến lên, Đức Lỗ Phu cung kính dắt con ngựa tốt nhất tới, hơi xấu hổ nói: “Sư phụ, đây là ngựa chúng con chuẩn bị cho người.”

Tiếu Ân khẽ gật đầu, xoay người lên ngựa, nói: “Đi thôi!”

Ba người Đức Lỗ Phu không nói câu nào, vội vàng giục ngựa đi theo.

Sau một lúc, bọn họ đã rời xa thành Hollywood.

Rời xa khỏi thành mười dặm, Tiếu Ân mới ghìm cương ngựa lại. Hắn quay đầu nhìn lại, ở xa vẫn nhìn rõ thành thị, có điều cái cảm giác áp bức thần kỳ đã biến mất.

Nói cách khác, bọn họ đã rời khỏi phạm vi giám sát của thành thị. Ở chỗ này, chỉ cần một ma pháp sư nào đó không rỗi rãi sử dụng ma pháp để quan sát, dù bọn họ làm gì, cũng không kinh động tới người trong thành.

“Đức Lỗ Phu, trong các ngươi, ai quen thuộc hoàn cảnh nơi này nhất?” Tiếu Ân dò hỏi.

Đức Lỗ Phu vội vàng nói: “Sư phụ, chúng con ở chỗ này hơn mười năm, đối với nơi này vô cùng quen thuộc.”

“Tốt, ngươi dẫn đường, chúng ta đi.” Tiếu Ân hài lòng nói.

Đức Lỗ Phu ngẩn ra hỏi: “Sư phụ, chúng ta đi đâu?”

“Thủ đô của đế quốc Lang Nhân, thành Chris Star.”

“Thành Chris Star?” Đôi mắt Đức Lỗ Phu mở to kinh ngạc nói: “Nếu như ngài muốn tới thành Chris Star, thì hướng chúng ta đi là hướng ngược lại.”

“Thực không?”

“Đúng vậy, thành Chris Star… Ai ui!” Đức Lỗ Phu đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, phần eo của hắn bị nhéo.

Tiếu Ân cả kinh, mắt thoáng nhìn thấy, Mary và Carter đồng thời ra tay, nhéo thắt lưng của Đức Lỗ Phu, ngay cả một tráng hán như Đức Lỗ Phu cũng không nhịn được kêu lên thảm thiết.

Mary đỏ mặt trừng mắt nhìn ca ca nói: “Sư phụ nếu làm như vậy tất nhiên có dụng ý của người, huynh nói nhảm làm gì?”

Carter liên tục gật đầu: “Sư phụ, thành Chris Star nằm ở phương hướng này, con sẽ thay người dẫn đường.”

Khuôn mặt Tiếu Ân không khỏi lộ vẻ mỉm cười, Đức Lỗ Phu bề ngoài chẳng những giống Benson, ngay cả tính cách cũng giống, còn Mary và Carter cơ trí hơn nhiều.

Mơ hồ, Tiếu Ân có cảm giác, mang theo ba người này, hành trình của mình không còn tịch mịch nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.