Nam Nhân Gả Vào Hào Môn

Chương 154: Những bông hoa trên tầng áp mái (hạ)




- Khụ khụ, an tâm một chút chớ nóng.

Hắc Long Vương lấy tay hư không đè ép một chút, nói:

- Ta cũng sẽ không lấy không tinh thạch của ngươi, sẽ bồi thường đủ cho ngươi.

Tiếu Ân vẫn như trước không nghe theo không buông tha nói:

- Bồi thường? Chuyện đó là không có khả năng, ngài có vật gì đáng giá hơn mười tấn tinh thạch năng lượng sao?

- Đương nhiên, vật của ta mấy thứ này làm sao có thể so sánh.

Hắc Long Vương ngẩng cao đầu, đầy tự tin nói.

Tâm tình của Tiếu Ân đã bình tĩnh một chút, nghĩ tới lai lịch của người này, trong lòng hắn mơ hồ có chút tin tưởng.

Hắc Long Vương ở mấy vạn năm trước dù sao cũng là một người tương đương với cấp bậc ngụy thần linh. Tục ngữ nói, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, trên người thần linh gặp nạn này hẳn là cũng có một ít đồ tốt.

Tiếu Ân nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt tỏa sáng, hắn ngạc nhiên và vui mừng hỏi:

- Long vương đại nhân, trên người ngài có cái gì, là thần khí sao? Có tác dụng gì, có thể kích phát cấm chú sao?

Hắc Long Vương từ trên ghế tựa nhảy dựng lên, sắc mặt hắn biến thành cực kỳ khó coi, nói:

- Thần khí cái gì? Còn kích phát cấm chú chứ, trên viên tinh cầu này có vật như vậy sao?

Tiếu Ân ưỡn ngực nghiêm mặt, nói:

- Cho dù là không có, với uy năng của ngài, hẳn là cũng có thể chế tạo ra vài cái chứ. Nếu ngài có vật như vậy, như vậy ta cam đoan tới ma pháp công hội lấy mười tấn tinh thạch năng lượng về.

Hắc Long Vương tức giận hừ một tiếng, nói:

- Nếu thật sự có thần khí, hoặc là đạo cụ có thể kích phát cấm chú làm sao chỉ có mười tấn tinh thạch có thể trao đổi được.

Tiếu Ân lúc này mới thở dài một hơi, từ bỏ ý nghĩ này.

Ngay cả một long vương gặp nạn cũng không phải lừa gạt dễ như vậy.

- Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta dạy cho ngươi một ma pháp trận, chỉ cần tìm được một địa phương đặc biệt sung túc ánh nắng trên đại lục thì có thể chuyển hóa năng lượng mặt trời thành năng lượng trong tinh thạch, chính là một lần nữa bổ sung năng lượng.

Hắc Long Vương chậm rãi nói:

- Ngươi dùng ma pháp trận này trao đổi mười tấn tinh thạch với ma pháp công hội, bọn họ nhất định sẽ đồng ý.

Sắc mặt của Tiếu Ân lập tức trở nên cực kỳ thú vị.

Biện pháp này theo như lời của Hắc Long Vương, chẳng phải chính là địa phương trong tổng công hội của ma pháp công hội hắn đã nhìn thấy quang năng xạ tuyến thần bí kia sao.

Hơn nữa trên tay hắn thậm chí còn thu được tám sợi năng lượng xạ tuyến.

Tiếu Ân trầm ngâm một lát, khẽ lắc đầu, nói:

- Long vương các hạ. Quyết định này của ngài chỉ sợ là căn bản không không thể thực hiện.

- Vì sao?

Hắc Long Vương ngạc nhiên, Tiếu Ân không ngờ lại cự tuyệt mà không cần nghĩ ngợi, chẳng lẽ hắn lại không biết quan hệ lợi hại trong đó?

Tiếu Ân cười khổ nói:

- Mặc dù ma pháp trận này của ngài có giá trị rất cao, nhưng đáng tiếc chính là, ở trong tổng công hội của ma pháp công hội đã có mấy cái ma pháp trận như vậy.

- Cái gì?

Hắc Long Vương khó có thể tin nói:

- Viên tinh cầu này đã là một viên tinh cầu bán phế khí (bỏ hoang một nửa), làm sao có khả năng có người hiểu được ma pháp trận này?

- Tinh cầu bán phế?

Trong mắt Tiếu Ân hiện lên một đạo tinh quang, hỏi:

- Những lời này của ngài là có ý tứ gì?

Hắc Long Vương trầm ngâm một lát, nói:

- Trên viên tinh cầu này khả năng tái sinh tài nguyên đã trở nên cực nhỏ. Những chủng tộc hùng mạnh và những pháp sư truyền kỳ có năng lực nhục thân xuyên việt (đi lại trong vũ trụ) tất cả đã rời đi. Bởi vì ở lại trên tinh cầu này sẽ có trở ngại rất lớn đối với việc tiếp tục đề cao thực lực của bọn họ, cho nên tinh cầu như vậy liền gọi là tinh cầu bán phế.

Trong mắt Tiếu Ân hiện lên một tia hiểu ra.

Hắn cuối cùng đã hiểu được, vì sao tất cả những ngàn năm truyền kỳ đều rời khỏi nơi này. Mà ngày xưa truyền lưu trong lịch sử những bộ tộc cực kỳ phồn thịnh như Long Tộc, Độc Giác Thú (thú một sừng) và các chủng tộc hùng mạnh cũng đều rời đi không chút lưu luyến.

Suy cho cùng, chính bởi vì tài nguyên ở nơi này dần dần khai thác gần như không còn, đối với những chúng tộc hùng mạnh này mà nói, đã không còn điều cần thiết để lưu lại.

Tiếu Ân thở dài một hơi, ngay cả khí lực để tức giận hắn cũng đã không có, bởi vì để tay lên ngực tự hỏi, nếu đổi lại mình ở trường hợp đó chỉ sợ hắn sẽ càng chạy nhanh hơn.

- Long vương các hạ, ngài có lẽ cũng không tin, nhưng ta muốn nói cho ngài chính là, ma pháp trận trong tổng công hội ma pháp kia là do mấy vị ngàn năm truyền kỳ bày ra từ mấy vạn năm trước, cho tới nay còn phát huy công năng trọng yếu.

Tiếu Ân gật đầu thật mạnh một cái, nghiêm túc nói:

- Đây là bảo tàng lớn nhất mà các vị tiền bối này lưu lại cho đại lục chúng ta.

Hắc Long Vương trở nên trầm mặc, lão nghiêng đầu, nói:

- Thì ra là như vậy, không việc gì, ta đi tổng công hội ma pháp lặng lẽ phá hủy mấy địa phương trong đó, như vậy ma pháp trận trong tay ngươi liền có thể trao đổi được mười tấn tinh thạch năng lượng.

Lão khinh thường cười lạnh một tiếng, nói:

- Chỉ là thứ của mấy tên ngàn năm truyền kỳ bày ra khẳng định là vô cùng rắc rối, ngoại trừ cao thủ cùng giai nếu không nhất định là không thể sửa chữa, mà ma pháp trận này của ta thì ngươi đã có thể bố trí.

Trên đầu Tiếu Ân ngầm đổ mồ hôi lạnh, cá tính của người này thật sự là rất ác liệt, còn nói cái gì hắn là hộ pháp Long Tộc đi theo thần linh quang minh hệ, hành động như vậy nếu đổi lại là thế lực hắc ám thì cũng kém không nhiều lắm.

- Long vương các hạ, nếu thực sự ngài làm như vậy, như vậy chỉ sợ ta chẳng những không lấy được tinh thạch năng lượng, ngược lại còn bị người ta đuổi giết.

Tiếu Ân có chút hổn hển kêu lên.

Hắc Long Vương do dự một chút, cuối cùng xem như đồng ý với cách nói này.

Nếu như mấy cái ma pháp trận quan trọng trong công hội trong một đêm bị hủy trong chốc lát, mà Tiếu Ân lại lấy ra một bộ ma pháp trận có công năng đồng dạng, đồng thời yêu cầu trao đổi mười tấn tinh thạch. Như vậy những lão bất tử ma đạo sĩ khẳng định là sẽ không cần hỏi liền đổ tội danh lên đầu Tiếu Ân.

- Quên đi, chuyện tinh thạch năng lượng hoãn lại đã. Trước tiên ngươi giúp ta lấy Tái Sinh Nguyên Dịch và Thế Giới Thụ Chi Diệp về đây.

Trên mặt Tiếu Ân ngầm xuất hiện một tia hắc tuyến, nói:

- Hắc Long Vương các hạ tôn kính. Hai dạng đồ vật này ta cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe nói qua, đây rốt cuộc là vật gì?

- Tái Sinh Nguyên Dịch là chất lỏng sinh ra sau khi phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, mà Thế Giới Thụ Chi Diệp lại là bảo bối lớn nhất của bộ tộc Tinh Linh, được gọi là Sinh Mệnh Nguyên Tuyền (nguồn suối sinh mạng) của bộ tộc Tinh Linh.

Hắc Long Vương rất không có trách nhiệm nói:

- Muốn lấy được hai thứ này vẫn có chút khó khăn.

Khóe miệng Tiếu Ân khẽ động, trong lòng hắn đã hoàn toàn hết nói nổi, thật lâu sau, hắn mới bất đắc dĩ nói:

- Chủng tộc phượng hoàng này cùng với Long Tộc các ngươi đã sớm không thấy mặt ở trên đại lục, cái Tái Sinh Nguyên Dịch kia trên cơ bản là không có hy vọng có thể lấy được rồi. Về phần cái lá cây của bộ tộc Tinh Linh kia sao… Ta ngược lại có thể thử một chút.

Hắc Long Vương vẻ mặt kinh ngạc hỏi:

- Ngươi có biện pháp lấy được Thế Giới Thụ Chi Diệp?

- Có một chút nắm chắc.

Tiếu Ân trầm ổn nói:

- Ta có mối quan hệ tốt đẹp với bộ tộc Nguyệt Tinh Linh, nếu giúp bọn họ bố trí mấy cái ma pháp trận làm thánh địa tu luyện, hẳn là có thể xin được một chút.

Hắc Long Vương đột nhiên lớn tiếng cười phá lên, nói:

- Ngươi nói những Nguyệt Tinh Linh đó hả, thật sự là rất buồn cười.

Trong lòng Tiếu Ân mơ hồ dâng lên một ít điềm xấu. Hắn dò hỏi:

- Ngài đang cười cái gì vậy?

Hắc Long Vương lắc lắc đầu, nói:

- Những tinh linh có được Thế Giới Thụ mà ta nói cũng không phải loại Nguyệt Tinh Linh yếu đuối, mà là những sơ đại cao đẳng tinh linh nguyên thủy xuất hiện sớm nhất. Đó chính là tồn tại hùng mạnh đồng đẳng với Long Tộc chúng ta và bộ tộc phượng hoàng. Về phần mấy thứ Nguyệt Tinh Linh, Huyết Tinh Linh mà ngươi nói chẳng qua chỉ là chi nhánh của cao đẳng tinh linh, ngay cả tư cách của á long cũng không có thì làm sao có được lá của Thế Giới Thụ chứ?

Tiếu Ân cười mỉa mấy tiếng, bất đắc dĩ nói:

- Hắc Long Vương các hạ, ta hiện tại có thể nói rõ với ngài. Yêu cầu của ngài, ta không thể làm được, hai vật này căn bản không phải ta có thể lấy được.

- Ta biết.

Hắc Long Vương cười ha hả, nói:

- Trên viên tinh cầu bán phế này không có khả năng tìm được hai thứ này.

Tiếu Ân trong lòng khẽ động, đột nhiên hỏi:

- Ngài muốn ta đến tinh cầu khác tìm kiếm?

Cũng may là Tiếu Ân hai đời làm người biết được sự tồn tại của vũ trụ, đồng thời có chút lý giải đối với nó, nếu đổi lại là một ma đạo sĩ khác lớn lên ở đây khẳng định không thể lập tức đoán ra mục đích của Hắc Long Vương.

- Đúng vậy, ở trong vũ trụ có một địa phương chuyên môn cung cấp vật phẩm cho các cường giả từ ma đạo sĩ trở lên trao đổi. Ta hy vọng ngươi có thể thay ta tới đó đổi lấy hai thứ này.

Sắc mặt của Tiếu Ân lập tức trở nên cực kỳ phấn khích, nghe giọng nói của Hắc Long Vương, không ngờ lão có biện pháp đưa mình tới trong vũ trụ. Nếu nói không có chút động tâm đó căn bản là giả, nhưng loại chuyện này quả thực nghe quá mức kinh người.

- Long vương các hạ, ngài đã có biện pháp này vì sao không tự mình đi chứ?

Tiếu Ân do dự hỏi:

- Ngài còn có hai vị thủ hạ cũng có thể đi mà.

Hắc Long Vương tức giận nói:

- Không được. Kẻ thù trước kia của ta cũng không ít, trước khi thực lực khôi phục đến đỉnh phong tuyệt đối không thích hợp xuất hiện ở loại địa phương đó. Tình huống của hai người bọn họ cũng vậy, xuất hiện ở nơi đó cũng không khác gì nhiều so với ta.

Tiếu Ân suy xét một lát, chăm chú hỏi:

- Hai thứ đó nếu quý giá như vậy, như vậy ngài tính lấy cái gì để trao đổi đây?

- Quý giá?

Hắc Long Vương bật cười, nói:

- Hai thứ đó ở nơi này đương nhiên được cho là quý giá, nhưng ở nơi giao dịch trong vũ trụ lại không hiếm thấy.

Dường như nhìn ra vẻ không tin trong mắt Tiếu Ân, lão khẽ lắc đầu nói:

- Ngươi biết có bao nhiêu phượng hoàng, có bao nhiêu cao đẳng tinh linh trong vũ trụ này không? Ha ha, ngươi bây giờ cũng không hiểu địa phương bên ngoài tinh cầu khổng lồ như thế nào, có lẽ đợi sau khi ngươi trở thành ngàn năm truyền kỳ và rời khỏi tinh cầu này mới có thể chân chính biết nơi này nhỏ bé cỡ nào.

Khóe miệng Tiếu Ân giật giật, lập tức không nói gì nữa.

Mặc dù hắn rất muốn nói cho đối phương, mình biết một viên tinh cầu ở trong vũ trụ rốt cuộc có địa vị như thế nào, nhưng ngẫm nghĩ một chút vẫn bỏ đi ý nghĩ sính cường này.

- Ở nơi giao dịch trong vũ trụ lấy tử kim tinh thạch và thần lực kết tinh dùng thay tiền. Tuy nhiên nếu muốn đổi lấy Tái Sinh Nguyên Dịch và Thế Giới Thụ Chi Diệp, như vậy thì cần phải có vật phẩm đặc thù rồi.

Hắc Long Vương cười ngạo nghễ, nói:

- Ta chế tác cho ngươi mấy tấm quyển trục thần vực hẳn là có thể thuận lợi trao đổi rồi.

- Quyển trục thần vực? Đó là cái gì?

Hai mắt Tiếu Ân phát sáng, những thứ có thể có liên quan với thần khẳng định là cực kỳ quý giá.

- Quyển trục thần vực sao, chính là phong ấn thần vực, sau khi phóng thích thì có thể tạo thành không gian thần vực trong thời gian ngắn.

Hắc Long Vương giải thích:

- Thứ này giống như thần cách đều là bảo bối mà tất cả ngàn năm truyền kỳ đều ước mong, chỉ với trình độ quý hiếm mà nói, tuyệt đối không dưới hai dạng vật phẩm kia.

Tiếu Ân nhíu mày, nói thật, hắn cũng không phải hiểu được mười phần đạo lý trong đó, vì sao thứ này lại tương đương với thần cách, đây cũng thật sự là quá khoa trương rồi chứ.

Chẳng qua nếu là lời nói của Hắc Long Vương, như vậy thì khẳng định có đạo lý này.

Tiếu Ân xem xét ma pháp trận khéo léo trước mắt có chút thắc mắc hỏi:

- Ma pháp trận ngài cho ta chẳng lẽ cũng có được năng lực liên hệ trong vũ trụ sao?

Hắc Long Vương cười ha hả, nói:

- Đúng vậy, ma pháp trận này là một loại ma pháp trận luân hồi có thể phóng đại khế ước linh hồn vô số lần. Chỉ cần có hai người có khế ước linh hồn, như vậy bất kể cách nhau bao xa đều có thể liên hệ được thông qua ma pháp trận này. Đương nhiên, một số không gian phong bế đặc biệt thì không được.

Mấy ý niệm lóe lên trong đầu Tiếu Ân giống như tia chớp, thì ra Hắc Long Vương đã sớm tính toán tốt rồi, chẳng qua đối với hắn mà nói, nếu có thể rời khỏi viên tinh cầu này đi ra bên ngoài mở rộng tầm mắt cũng không hẳn là một chuyện xấu.

Tiếu Ân gật đầu thật mạnh một cái, nói:

- Long vương các hạ tôn kính, ta đáp ứng ngài.

Hắc Long Vương vừa lòng nói:

- Tốt lắm, ta bây giờ bắt đầu chế tác quyển trục thần vực, sau đó ngươi đã có thể đi trao đổi.

- Ngài vẫn chưa chế tác quyển trục thần vực sao?

- Vẫn chưa, chẳng qua ngươi đã nắm giữ cái ma pháp trận linh hồn kia, như vậy ta cũng có thể bắt đầu chế tác rồi.

Tiếu Ân lập tức vui mừng, vội vàng hỏi:

- Long vương các hạ, khi ngài chế tác quyển trục thần vực có thể cho phép ta ở một bên quan sát không?

Hắc Long Vương buồn cười nhìn hắn, dường như đã nhìn thấy tính toán của hắn, nói:

- Thứ này cũng không phải ngươi hiện tại có thể chế tác, tuy nhiên nếu ngươi muốn tới nhìn ta cũng không phản đối.

Tiếu Ân cười một tiếng, trong đầu đột nhiên xuất hiện một tọa độ, đây là địa phương ở tạm của Hắc Long Vương, sau đó vị cường giả Long Tộc này liền tách liên hệ linh hồn với hắn ra.

Nhất Hào lập tức bắt đầu tiếp nhận, không ngừng phân tích phương vị của tọa độ này, cùng với việc làm thế nào chạy tới đó trong thời gian ngắn nhất.

Một lát sau, Nhất Hào cũng đã tìm được đường đi ngắn nhất.

Tiếu Ân đột nhiên đứng dậy đi tới phía dưới ma pháp tháp, triệu tập mấy người Kim cùng một chỗ, nói cho bọn họ mình phải tạm rời đi một khoảng thời gian.

Mặc dù mấy người Kim không hiểu chút nào, nhưng đối với mệnh lệnh của Tiếu Ân đã tập mãi thành thói quen, cho nên cũng không có hỏi.

Juliana, Tyrese và Hắc Toàn Phong đều lấy phương thức khác nhau tỏ vẻ muốn đi theo nhưng đều bị Tiếu Ân cự tuyệt. Cuối cùng ở trong ánh mắt u oán của Juliana, Tiếu Ân lau mồ hôi lạnh trên đầu rời khỏi ma pháp tháp.

Lần này rời đi, Tiếu Ân lại xử lý một chút, thay ra ma pháp bào và huy chương đại biểu cho ma đạo sĩ, mặc vào một bộ ma pháp bào của ma pháp sư cấp học đồ bình thường.

Hơn nữa hắn cũng không sử dụng ma pháp Truyền Tống Trận tư nhân của Tiffany, cũng không đi tới thành Bahia, mà đi tới một cái ma pháp Truyền Tống Trận công lập trong đế quốc Nặc Khả Đa tiến hành truyền tống khoảng cách cực xa.

Địa phương được Hắc Long Vương lựa chọn ẩn cư vô cùng bí mật, đó là một hẻm núi rộng lớn được ẩn dấu trong dãy núi cao hiểm ác trùng điệp.

Trong hẻm núi này rõ ràng có dấu vết cải tạo của con người, hơn nữa ở bên ngoài hẻm núi còn có một tầng sương mù, bất kể là sinh vật gì tiến vào trong đó đều sẽ cảm thấy một cỗ uy áp hùng mạnh, đương nhiên là không thể nhìn xuyên qua được.

Tiếu Ân cũng không xa lạ gì đối với sương mù này, bởi vì trước khi hai vị trưởng lão Long Tộc rời khỏi dãy núi Ishtar thì không khí trong cốc gần như cũng không khác gì nơi đây.

Nếu như nói có cái gì không giống nhau thì phải là trong sương mù nơi đây thiếu mấy phần quỷ khí âm trầm, mà lại hơn một chút uy nghiêm làm người ta hít thở không thông.

Tiếu Ân nhắm hai mắt lại, trực tiếp tiến vào bên trong sương mù dày đặc.

Tinh thần ý thức của hắn đã bị ảnh hưởng cực lớn ở trong sương mù, căn bản là không thể rời khỏi thân thể quá trăm mét. Tuy nhiên Tiếu Ân cũng không lo lắng, bởi vì hắn biết, nếu mình đã đến đây, như vậy người đi ra nghênh đón hắn hẳn là cũng nhanh đến.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, một u linh long đã vô thanh vô tức bay đến bên cạnh hắn.

- Tiếu Ân các hạ, tốc độ của ngài thực là nhanh.

Lida kinh ngạc nói.

Tiếu Ân cười khẽ, nói:

- Long vương đại nhân muốn chế tác quyển trục thần vực, đây chính là một đại sự, Tiếu Ân đương nhiên không dám có chút chậm trễ rồi.

Lida dường như đã cười một tiếng, chẳng qua trong một đoàn đen nhánh kia thật sự rất khó phân biệt được vẻ mặt chân thực của lão.

- Tiếu Ân các hạ, mời đi theo ta.

Thân hình u linh của trưởng lão Hắc Long đong đưa một cái đi về một phía, tốc độ của lão nhìn qua cũng không nhanh, nhưng một lát sau khi đã đi tới bên cạnh sương mù dày đặc.

Các loại số liệu của Nhất Hào không ngừng cung cấp đánh giá cực cao đối với Lida, hơn nữa liệt vào những nhân vật cực kỳ nguy hiểm. Đương nhiên, bởi vì quan hệ khế ước linh hồn giữa Tiếu Ân và Hắc Long Vương, hai vị trưởng lão Hắc Long này còn không dám thật sự gây bất lợi với Tiếu Ân.

Sau khi xuyên qua sương mù, trước mắt không ngờ là một Truyền Tống Trận cực lớn.

Sắc mặt của Tiếu Ân khẽ biến, thì ra địa phương bị sương mù dày đặc bao phủ lại không phải là chỗ cư trú của Hắc Long Vương.

Tinh thần ý thức của hắn đảo qua trên Truyền Tống Trận, lập tức kinh ngạc nhìn về phía trưởng lão Hắc Long.

Lida không chút giấu diếm nói:

- Truyền Tống Trận này khác với Truyền Tống Trận được bố trí ở ma pháp công hội các ngươi, đây là một thượng cổ Truyền Tống Trận hàng thật giá thật, ngay cả long vương đại nhân cũng là phát hiện ở dưới một tình huống không ngờ.

Dừng một lát, trưởng lão Hắc Long cảm khái nói:

- Nếu không phải bất ngờ phát hiện thượng cổ Truyền Tống Trận này, long vương đại nhân cũng không có khả năng đánh chủ ý tới nơi giao dịch của vũ trụ.

- Ngài nói là Truyền Tống Trận này có thể vượt qua không gian vũ trụ?

- Đúng vậy.

Lida đắc ý nói:

- Khi long vương đại nhân phát hiện thượng cổ Truyền Tống Trận này thực ra nó đã có một chút tổn hại, nhưng dưới sự cố gắng của long vương đại nhân nó hiện giờ đã được phục hồi hoàn toàn.

Tiếu Ân nhẹ nhàng ứng tiếng, dường như đối với việc này cũng không có hứng thú.

Lida bất mãn xoay đầu, nhưng khi hắn thấy rõ ràng động tác lúc này của Tiếu Ân không khỏi có chút kinh hãi.

Ánh mắt của Tiếu Ân vẫn gắt gao nhìn chăm chú Truyền Tống Trận trên mặt đất, mỗi một đường cong trên đó đều được Nhất Hào chặt chẽ ghi chép lại.

Không chỉ có như thế, Tiếu Ân còn tận lực khuếch tán tinh thần ý thức ra ngoài, ghi chép lại một cách hoàn mỹ tất cả trạng thái dao động của nguyên tố xung quang Truyền Tống Trận.

Giữa Tiếu Ân và Nhất Hào đã trải qua vô số lần phối hợp, nhưng số lần dung hợp như vậy cũng không phải là nhiều.

Lida yên lặng cảm ứng phạm vi bao phủ của tinh thần ý thức của Tiếu Ân. Mấy lần lão muốn mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nại xuống, có lẽ ngay cả hắn cũng muốn nhìn một lần cực hạn của Tiếu Ân rốt cuộc đến mức nào.

Thật lâu sau, Tiếu Ân thở phào một cái, hai mắt hắn nhắm nghiền, trên mặt thậm chí còn xuất hiện một loại đỏ ửng không bình thường.

Đây là bởi vì lực lượng tinh thần hao tổn quá nhiều, cho dù là với thực lực lúc này của Tiếu Ân cũng đã có cảm giác tiếp cận cực hạn.

Truyền Tống Trận thời thượng cổ quả nhiên không phải những ma pháp Truyền Tống Trận công lập của ma pháp công hội dùng để kinh doanh có thể bằng được, càng không cần nói đến Truyền Tống Trận tư nhân của đám người Tiffany.

Nếu như nói Truyền Tống Trận tư nhân là cộng trừ của học sinh tiểu học, chỉ cần là ma pháp sư không gian hệ trải qua thời gian trăm năm nghiên cứu thì mười người đều có thể bố trí được. Như vậy Truyền Tống Trận của ma pháp công hội chính là toán học của trung học, nhất định phải nhờ vào mấy vị ma đạo sĩ và nhân lực vật lực cùng tài lực khổng lồ của ma pháp công hội mới có thể bố trí thành công.

Về phần thượng cổ Truyền Tống Trận khổng lồ trước mắt sao, hẳn là tương đương với vi phân tích phận trong đại học, hẳn là đã vượt qua phạm trù mà ma đạo sĩ có thể vận dụng.

Lúc này, trong đầu Tiếu Ân, Nhất Hào đang liều mạng phân tích ra các loại số liệu rồi tiến hành tổng kết chỉnh lý.

Một bộ đồ hình kỳ dị không ngừng xuất hiện, trong không gian một ma pháp trận hư cấu cực lớn lấy một loại tốc độ khiến người ta ngạc nhiên và thán phục không ngừng trở lại nguyên trạng.

Đột nhiên ở mấy địa phương lại xuất hiện tạm dừng, bởi vì cấu tạo của ma pháp trận ở mấy địa phương đó là loại hình mà Tiếu Ân và Nhất Hào cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc qua.

Tuy rằng Nhất Hào đã không ngừng phân tích nguyên lý trong đó và tiến hành so sánh nội dung với dữ liệu trong kho số liệu, nhưng thu hoạch chân chính lại cực kỳ nhỏ bé.

Rất hiển nhiên, những loại hình đồ hình này trước đây nó cũng chưa từng thấy qua, hơn nữa còn là một loại vô cùng thâm ảo.

Có lẽ, những địa phương không rõ này chính là chỗ mấu chốt để Truyền Tống Trận có thể vượt qua vũ trụ.

Tiếu Ân chậm rãi mở hai mắt, giao lại nhiệm vụ tính toán và nghiên cứu cho Nhất Hào. Hắn lấy ra một khối ma hạch từ trong vòng cổ không gian hấp thu ma lực trong đó.

Vừa rồi mặc dù không cùng người khác giao thủ, nhưng lại gây cho Tiếu Ân cảm giác mệt mỏi giống như cùng một đối thủ lực lượng ngang nhau đánh ba ngày ba đêm.

Xem ra tâm vẫn còn quá nóng nảy, loại thượng cổ Truyền Tống Trận cấp bậc vũ trụ này còn không phải Tiếu Ân hiện nay có thể nắm trong tay.

Lida quan tâm hỏi:

- Ngươi cảm thấy thế nào rồi?

Tiếu Ân cười khổ một tiếng, nói:

- Không sao, chỉ có chút mệt mỏi thôi, nghỉ ngơi một lát là có thể hoàn toàn khôi phục.

Lida do dự một chút, hỏi:

- Ngươi vừa rồi đang nghiên cứu Truyền Tống Trận này sao, đã nhớ được mấy phần, có lý giải gì không?

- Có một chút.

Tiếu Ân chăm chú ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Hệ thống tri thức bao hàm trong thượng cổ Truyền Tống Trận này thực sự là quá mức khổng lồ, đây là một loại lực lượng gần như đã siêu việt ma pháp không gian bình thường, có lẽ cùng xuất hiện với thuộc tính thời gian.

Trong đôi long nhãn (mắt rồng) của Lida tràn đầy rung động, mặc dù lão đã sớm biết Tiếu Ân là một thiên tài, nhưng thiên tài này cũng thật là quá đáng sợ.

Đến lúc này, lão cuối cùng có chút hiểu được, vì sao ngay cả long vương đại nhân đã thấy nhiều thiên tài cũng có vài phần kính trọng đối với hắn.

Dưới sự dẫn dắt của trưởng lão Hắc Long, Tiếu Ân cuối cùng đã tiến vào bên trong Truyền Tống Trận.

Năng lượng hùng mạnh ẩn chứa bên trong Truyền Tống Trận này hơn xa những Truyền Tống Trận trước kia Tiếu Ân nhìn thấy, hơn nữa thời gian truyền tống cũng rất ngắn, gần như vừa mới bước vào bên trong thông đạo không gian cũng đã thấy đi ra ở bên kia.

Đầu bên kia của thông đạo là một hòn đảo nhỏ không người chu vi đạt hơn mười dặm.

Dưới sự giới thiệu của Lida, Tiếu Ân biết nơi này cũng không phải là dị tinh cầu gì, mà là một hòn đảo nhỏ vô danh ở trong hải dương vô biên, chẳng qua chỉ là được Hắc Long Vương nhìn trúng, cho nên mới chọn làm nơi ở tạm mà thôi.

Ở trên tiểu đảo này có hai ngọn núi cao vút, mặc dù sự hùng vĩ đồ sộ kém xa trên đại lục, nhưng ngồi trên vách đá dựng đứng bên sườn hải đảo, lại cũng có vẻ đặc biệt rung động lòng người.

Hắc Long Vương đang ngồi trên đỉnh một ngọn núi chờ Tiếu Ân đến.

Sau khi Tiếu Ân tới đỉnh núi, lập tức phát hiện chỗ kỳ diệu của nơi này.

Ở đỉnh núi của hải đảo tự nhiên là gió mạnh gào thét, nhưng một khi đến gần Hắc Long Vương, tiếng gió rít vẫn như trước, nhưng trên người lại căn bản không cảm thụ được nửa điểm sức gió.

Lida yên lặng cúi đầu, dùng một loại phương thức quỷ dị giao lưu với Hắc Long Vương.

Một lát sau, Hắc Long vương kinh ngạc quay đầu, hỏi:

- Tiếu Ân, vừa rồi ngươi đang nghiên cứu thượng cổ Truyền Tống Trận?

Sắc mặt của Tiếu Ân có chút đỏ lên:

- Chẳng qua chỉ là nhìn một chút mà thôi, chưa nói tới nghiên cứu cái gì.

Hắc Long Vương lúc này mới thoải mái cười nói:

- Đúng vậy, thượng cổ Truyền Tống Trận chính là một ma pháp trận bao hàm toàn diện, chẳng những quan hệ chặt chẽ giữa ma pháp của không gian hệ với nguyên tố hệ, thậm chí còn có liên quan đến cấm kỵ lĩnh vực thời gian mà ngay cả chúng thần cũng không thể chạm đến. Nếu ngươi có thể nghiên cứu ra thứ gì trong thời gian ngắn như vậy, hắc hắc...

Tiếu Ân xấu hổ cười cười, cung kính hỏi:

- Long vương đại nhân, thượng cổ Truyền Tống Trận này nếu do ngài sửa chữa, như vậy ngài hẳn là biết rõ nó như lòng bàn tay.

- Ta biết một ít.

Hắc Long Vương cười khẽ, nói:

- Ngươi có chỗ nào không rõ thì hỏi đi.

Tiếu Ân lập tức hết sức vui mừng, vội vàng hỏi những điều ngay cả Nhất Hào cũng không hiểu.

Hắc Long Vương lúc mới bắt đầu vẫn là giảng giải tùy ý, nhưng theo những câu hỏi liên tục của Tiếu Ân, sắc mặt của lão cũng chậm rãi trở nên ngưng trọng, đến cuối cùng, lão cũng phải suy nghĩ một lát mới có thể trả lời một câu hỏi của Tiếu Ân.

Cuối cùng, Hắc Long Vương vung tay lên, cắt ngang câu hỏi của Tiếu Ân, nói:

- Ma pháp trận cũng không phải là lĩnh vực ta am hiểu nhất, nếu như ngươi có hứng thú với những thứ này, sau này ta sẽ giúp ngươi tìm mấy nhân vật cấp đại sư của phương diện này, ngươi lại hướng bọn họ thỉnh giáo.

Tiếu Ân vẻ mặt tiếc nuối gật đầu đáp ứng, nói chuyện với Hắc Long Vương một hồi đối với hắn gợi ý rất lớn, có rất nhiều vấn đề mấu chốt cũng đã thu được đáp án. Tuy nhiên, cũng có rất nhiều vấn đề cũng không thu được giải đáp hoàn toàn của Hắc Long Vương, dường như ngay cả bản thân lão cũng chưa hiểu rõ.

Đương nhiên, Tiếu Ân đã vô cùng hài lòng đối với điều này. Hơn nữa Hắc Long Vương còn nói qua, ma pháp trận cũng không phải lĩnh vực lão am hiểu. Ở lĩnh vực không am hiểu mà có thể có được thành tựu như thế, như vậy thực lực của Hắc Long Vương này liền có thể nghĩ được.

Thực ra, Tiếu Ân cũng không biết, ở trong lòng Hắc Long Vương cũng đồng dạng đưa Tiếu Ân thành một trong những nhân vật không thể tưởng tượng nổi.

Đúng như lời nói của Hắc Long Vương, thượng cổ Truyền Tống Trận thực sự là một ma pháp trận bao hàm toàn diện.

Hắc Long Vương có thể sửa chữa thượng cổ Truyền Tống Trận này hoàn toàn là do vận khí cho phép, bởi vì Truyền Tống Trận này đã bị bỏ hoang từ rất lâu trước kia, ma pháp trận chẳng qua chỉ bị ăn mòn một ít ở mặt ngoài mà thôi.

Nếu như thật sự khuyết thiếu vật phẩm trung tâm của ma pháp trận, như vậy Hắc Long Vương căn bản là đừng nghĩ làm cho nó vận hành một lần nữa.

Mà Tiếu Ân từ trước tới nay vốn chưa từng gặp qua cái được gọi là thượng cổ Truyền Tống Trận này, nhưng những vấn đề hắn đưa ra sau một lần quan sát không ngờ đều đi thẳng vào trung tâm, ngay cả bản thân Hắc Long Vương cũng không hiểu rõ lắm. Đúng là bởi vì như vậy, cho nên đám người Hắc Long Vương thực sự khâm phục sát đất đối với thiên phú về ma pháp trận mà Tiếu Ân biểu hiện ra.

Đón ánh mặt trời mới nhô lên trên mặt biển không lâu, Hắc Long Vương kết thúc câu chuyện trọng tâm có liên quan tới ma pháp Truyền Tống Trận, nói:

- Tiếu Ân. Bộ tộc Hắc Long chúng ta là hộ pháp Long Tộc của thần linh quang minh hệ, nắm giữ lực lượng mạnh nhất chính là lực lượng của quang minh, cho nên quyển trục ngày hôm nay ta muốn chế tác chính là quang minh thần vực.

Tiếu Ân cung kính lên tiếng, dưới sự ra hiệu của Hắc Long Vương hắn lui về phía sau vài bước. Về phần hai đầu u linh long không biết đã sớm trốn tới địa phương nào rồi.

Ngẫm lại cũng đúng, mặc dù bọn họ khi còn sống đều thuộc bộ tộc Hắc Long, nhưng đã chết đi nhiều năm như vậy, đương nhiên không thể chịu đựng được lực lượng của quang minh.

Hắc Long Vương yên lặng ngồi trên mặt đất của đỉnh núi, Tiếu Ân thậm chí còn không thể cảm nhận được dao động năng lượng xung quanh lão.

Đối mặt với tình huống như vậy, trong lòng Tiếu Ân không khỏi bồn chồn, chẳng lẽ loại quyển trục quang minh thần vực này lại hoàn thành ở trong cơ thể của lão? Nếu thật sự là như thế thì cho dù hắn nhìn một trăm lần cũng đừng mơ tưởng thu được điều gì.

Mặt trời mới mọc theo thời gian trôi qua mà dần dần di chuyển lên giữa bầu trời, Tiếu Ân dần dần phát hiện xung quanh người có chút không thích hợp.

Bên trong cảm ứng của hắn, thế giới nguyên tố vốn rực rỡ nhiều màu dường như đã có chuyển biến vi diệu. Những hệ nguyên tố rực rỡ nhiều màu này chậm rãi thay đổi thuộc tính của chúng. Hơn nữa ở trong cảm ứng của Tiếu Ân hiện ra một loại thế giới hoàn toàn là màu trắng ngà.

Tiếu Ân kinh ngạc đánh giá bốn phía, hắn cảm nhận được một cỗ năng lượng kỳ dị đang phát huy tác dụng, cỗ năng lượng này mặc dù cũng không phải vô cùng hùng mạnh, nhưng lại có mặt ở khắp mọi nơi, hơn nữa còn thong thả mà kiên định phát huy tác dụng của nó.

Tiếu Ân hơi nghiêng đầu sang, ánh mắt của hắn rốt cuộc tập trung vào nơi phát ra loại năng lượng này.

Ở dưới chân của hắn, là cự thạch kia không biết đã trải qua khảo nghiệm bao nhiêu năm.

Loại tảng đá này chắc chắn không gì sánh được, cho dù là người thường muốn cạy một khối cũng không dễ dàng, nhưng lúc này ở phía trên cự thạch đó, lại mơ hồ có thể nhìn thấy một đám hoa văn cực kỳ nhỏ bé.

Những hoa văn đó vô cùng nhỏ bé, hơn nữa đều ẩn nấp bên trong khe hở của cự thạch, mà ngay từ đầu lực chú ý của Tiếu Ân toàn bộ đều bị Hắc Long Vương hấp dẫn, cho nên cũng không phát hiện loại hoa văn kỳ lạ này. Mãi sau khi mặt trời lên cao mà sinh ra biến hóa kỳ diệu, Tiếu Ân rốt cuộc mới phát hiện những hoa văn bí mật này.

Nhất Hào lập tức hoạt động toàn lực ghi chép lại những hoa văn này không sai một tia.

Tiếu Ân có thể khẳng định, những hoa văn này là do Hắc Long Vương tự mình bố trí xuống, tuy nhiên rốt cuộc có tác dụng gì cũng không có ai biết được.

Mặt trời vẫn như trước dựa theo một quỹ đạo cố định mà lên, khi bóng của Tiếu Ân và Hắc Long Vương gần như dung hợp thành một thể với thân thể thì toàn bộ đỉnh núi đột nhiên xảy ra biến hóa cực kỳ vi diệu.

Lấy Hắc Long Vương làm trung tâm, phạm vi mười thước xung quanh đột nhiên bắn nhanh ra vô cùng vô tận ánh sáng màu trắng dường như có thể bắn thủng tất cả.

Tuy nhiên những ánh sáng màu trắng này cũng chỉ có chút nóng rực mà thôi, cũng không mang đến thương tổn gì cho Tiếu Ân đang ở trong đó.

Chỉ có điều tới khoảnh khắc này, trong cả mảnh không gian ngoại trừ ánh sáng mặt trời màu trắng thì không còn có nguyên tố khác.

Tiếu Ân khẽ nheo mắt, gần như trong khoảnh khắc bạch quang kia xuất hiện Tiếu Ân và Nhất Hào liền dung hợp, ở bên trong cảm ứng của bọn họ nhanh chóng phân tích ra lai lịch của những bạch quang đó.

Khiến Tiếu Ân kinh ngạc chính là, trước kia hắn đã từng nhìn thấy những hào quang màu trắng đó, hơn nữa còn chiếm được chỗ tốt thật lớn từ đó.

Đó chính là trong quầng sáng thần bí có thể dùng để bổ sung năng lượng cho tinh thạch ở tầng cao nhất trong tổng công hội của ma pháp công hội.

Khác nhau duy nhất chính là, ở trong quầng sáng kia có hàng ngàn hàng vạn năng lượng xạ tuyến giống như thực chất, mà ở nơi này, ngoại trừ một mảnh sương mù thì không còn có thứ gì nữa.

Hắc Long Vương nhẹ nhàng giơ tay lên, hai cánh tay của lão chậm rãi vẽ trên không trung, giống như đang vẽ một bức tranh cực lớn khí thế mênh mông.

Theo sự di động của cánh tay lão, nguyên tố dao động trong không trung cũng đã bắt đầu dao động kịch liệt.

Hai cánh tay của lão giống như hai trục quay của động cơ cực lớn trong máy giặt, hình thành một vòng xoáy cực lớn uy lực khổng lồ, mà tất cả ánh sáng màu trắng trong không gian giống như dòng nước trong máy giặt điên cuồng quấy đảo theo phương hướng của vòng xoáy.

Tiếu Ân đang đứng ở bên trong lập tức cảm ứng được năng lượng quang hệ hùng mạnh đang không ngừng nén ép, chậm rãi, đỉnh núi vốn im lặng không chút âm thanh đã bộc phát ra tiếng nổ cực lớn.

Hào quang vô tận bắt đầu bắn về phía không trung, mặt trời vừa mới đi tới đỉnh đầu bọn họ dường như cũng cảm ứng được dị thường của nơi này, một đạo ánh sáng rất nhỏ từ trên bầu trời lao thẳng xuống, đúng lúc dung hợp với hào quang của Hắc Long Vương chỉ huy.

Đầu tiên là một tia sáng nhàn nhạt rơi xuống, sau đó lập tức bắt đầu mở rộng, một lát sau đã bao phủ nửa hòn đảo nhỏ vào trong.

Tiếu Ân mặc dù đang ở bên trong hào quang, nhưng tinh thần ý thức của hắn lại đã sớm tản ra.

Lúc này, hắn không ngờ đang lấy một loại góc độ bàng quan tới xem đạo quang quyển cực lớn này.

Từ bên ngoài nhìn qua, quang quyển cực lớn kia đã chiếm cứ nửa đảo nhỏ, nó tán phát ra uy năng cực lớn mãnh liệt tới cực điểm. Sự hùng mạnh của loại năng lượng này đã đến mức khiến Tiếu Ân cảm thấy không rét mà run.

Nếu như hắn không tính sai, như vậy đẳng cấp của uy năng này chỉ sợ là không kém hơn sân chơi của Thần mà Tiếu Ân từng đi qua chút nào.

Hắc Long Vương nói qua, khi hắn cường thịnh, có được uy năng không thua gì thần linh, hiện tại xem ra lão không nói dối chút nào.

May mắn nơi này là hải đảo cực lớn mênh mông bát ngát, mặc dù đã phát sinh dị tượng như vậy, nhưng lại không có nhân loại phát hiện. Đương nhiên, sinh vật trong biển tự nhiên là có phát hiện đối với điều này, nhưng những sinh linh hùng mạnh tồn tại trong biển sâu có một loại sợ hãi trên bản năng đối với uy năng của mặt trời, cho nên sau khi cảm nhận được cỗ lực lượng này, chẳng những không đi tìm hiểu nguyên nhân, mà ngược lại có xa bao nhiêu thì chạy xa bấy nhiêu.

Cứ như vậy, quang quyển cực lớn sau khi kéo dài một giờ mới chậm rãi cắt đứt liên hệ với ánh nắng trên đỉnh đầu. Sau khi mất đi sự duy trì của mặt trời, quang quyển cực lớn chậm rãi co rút lại, cuối cùng tiêu tán vô tung.

Nhưng ánh mắt của Tiếu Ân lại chăm chú nhìn một đạo năng lượng xạ tuyến tinh tế như sợi tóc, dài như ngón tay ở trong tay của Hắc Long Vương, trong lòng hắn nhảy lên dữ dội, mơ hồ nắm chắc một tin tức quan trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.