Nam Nhân Gả Vào Hào Môn

Chương 151: Những bông hoa trên tầng áp mái (hạ)




Trong khe núi, Tiếu Ân yên lặng tiêu thụ tin tức của hắc long vương, Nhất Hào điên cuồng phân tích, sử ‎dụng phương pháp phân tích và mô phỏng.‎

Cứ như thế duy trì suốt mười phút, rốt cuộc Nhất Hào mới tìm ra được chút đầu mối. Nói cách khác, khi ‎Tiếu Ân dung hợp với Nhất Hào thì có thể sử dụng kỹ năng này, nhưng điều đáng tiếc đó là, lực lượng của Tiếu ‎Ân không thể duy trì trong thời gian dài.‎

Hai mắt mở ra, Tiếu Ân đứng lên.‎

Động tác của hắn khiến Tyrese và Hắc Toàn Phong chú ý.‎

Tiếu Ân nhìn Tyrese, hơi cười.‎

Tyrese hiếu kỳ, hắn cảm giác được nụ cười của Tiếu Ân rất sâu sắc, nhưng bao hàm ‎ý gì thì chưa ai biết ‎được.‎

Đột nhiên khí tức đạm bạc bừng lên trên người Tiếu Ân, khí tức đạm bạc đó như có như không, hơn nữa ‎có năng lực quấy rối thần kỳ.‎

Ngoài chủng tộc có long huyết ra, cho dù đám ma đạo sỹ ở ngoài khe núi cũng không cảm ứng được cỗ ‎khí tức này.‎

Nhưng khi cỗ khí tức này tràn ra, Tyrese lập tức ngây như phỗng.‎

Linh hồn của hắn chấn động, nội tâm hắn điên cuồng kêu gào: “Long tộc, chính là bề trên long tộc.”‎

Nếu như nói lúc đầu Tyrese có chút hoài nghi, thì bây giờ hắn hoàn toàn tin tưởng.‎

Tiếu Ân, quả nhiên là một con rồng, là chân long đã biến mất khỏi đại lục vô số năm.‎

Cấp bậc long tộc rất sâm nghiêm, xã hội loài người không thể so đo được.‎

Cấp bậc long tộc khắc sâu vào gen và linh hồn của mỗi con rồng. Chỉ cần bọn họ không mất đi gen và ‎linh hồn truyền thừa, thì khi bọn họ gặp phải long tộc cao cấp, long tộc bậc thấp và á long không bao giờ dám ‎phản kháng.‎

Tất nhiên có một số tên đột biến gen hoặc linh hồn biến dị sẽ thoát khỏi quy luật này. Nhưng đáng tiếc, ‎Tyrese là một á long bình thường. Cả đời hắn chưa bao giờ xuất hiện hai chữ biến dị.‎

Cho nên sau khi cảm ứng được khí tức của long tộc bề trên, Tyrese hoàn toàn thần phục.‎

Trên người hắn chợt tỏa ra ánh sáng mãnh liệt, biến thành bộ dáng ưng long.‎

Thân thể của nó to lên. Đầu của hắn dán xuống mặt đất, thân thể cố gắng co xuống, đây là lễ tiết thần ‎phục của hạ vị long và á long đối với thượng vị long.‎

Không chỉ có như thế, ngay cả Hắc Toàn Phong cũng phủ phục xuống, cái đầu to lớn của nó khiến người ‎ta có cảm giác thành kính, đồng thời cũng cảm thấy dở khóc dở cười.‎

Tiếu Ân lẳng lặng đứng, trước mặt hắn hai đầu á long to lớn, đang tiến hành nghi lễ thành kính nhất thờ ‎phụng mình. Tiếu Ân chắp hai tay ra sau lưng, bình tĩnh nhìn về phía trước, ánh mắt của hắn không có cảm tình, ‎dường như ‎ý nghĩ và linh hồn của hắn không tồn tại.‎

Ở ngoài khe núi, nhìn thấy cảnh này, đôi mắt của mọi người mơ hồ lồi ra.‎

Bọn họ nhìn thấy gì? Cửu cấp cường giả của á long nhất tộc đang quỳ trước mặt Tiếu Ân.‎

Những người này đều là những lão bất tử, có thực lực ma đạo sỹ, mỗi người đều hiểu nhiều biết rộng, tự ‎nhiên hiểu hành động của Tyrese đại biểu cho điều gì.‎

Đó là thần phục, tuyệt đối thần phục, tương đương với linh hồn khế ước, chỉ biết thần phục.‎

Nếu như nói hai phương thức có gì khác nhau thì linh hồn khế ước phải bỏ ra một chút linh hồn, còn ‎Tyrese thì miễn phí luôn cái giá này.‎

Trong mắt mấy đại nhân vật hiện lên tia sáng khác thường, trong lòng bọn họ cấp bậc của Tiếu Ân tăng ‎lên vài bậc.‎

Nếu như nói ngay từ đầu còn có người có chủ ‎ý với Tiếu Ân, đặc biệt là gia tộc Dun tới từ đại lục ‎phương nam, mặc dù bọn họ dùng tiền chuộc để chuộc tính mệnh của LaBeouf, nhưng trong lòng bọn họ sớm ‎chuẩn bị công đạo cho ngày sau.‎

Làm thế nào dò xét lai lịch của Tiếu Ân, làm thế nào để âm thầm trả thù, thậm chí còn tru sát tất cả những ‎người liên quan tới Tiếu Ân. Mặc dù nơi này không phải đại lục phương nam, nhưng gia tộc Dun có thể điều động ‎vài tên ma đạo sỹ tới, tuyệt đối có thể hoàn thành kế hoạch này.‎

Nhưng thấy Tyrese thần phục, ‎ý niệm xấu xa trong đầu bọn họ đã không cánh mà bay. Giờ phút này, bọn ‎họ lo lắng, chỉ cầu Tiếu Ân không phát động á long nhất tộc đối đầu với bọn họ thì đã cảm thấy mỹ mãn rồi.‎

Đối phó Tiếu Ân để rồi đắc tội với cả á long nhất tộc…‎

Nói thực, bọn họ không dám đùa giỡn với tương lai của gia tộc.‎

Tiếu Ân thống khổ sờ đầu, mặc dù giờ phút này đã khiến vị cửu cấp á long này hiểu lầm, như giờ phút ‎này Tiếu Ân cũng không hề dễ chịu.‎

Có thể kích thích thành công linh hồn của hắc long vương là do Tiếu Ân sử dụng linh hồn của mình chạm ‎vào linh hồn thể của hắc long vương.‎

Khi hai linh hồn tiếp xúc với nhau, trong nháy mắt, Tiếu Ân mới hiểu được sự cường đại khó tin của hắc ‎long vương.‎

Mặc dù trong cơ thể của Tiếu Ân chỉ có chút xíu linh hồn của hắc long vương, nhưng chút linh hồn đó đủ ‎để Tiếu Ân biết một góc thực lực của hắc long vương.‎

Cảm giác linh hồn va chạm với nhau không thể dùng ngôn ngữ để hình dung. Chỉ tiếp xúc mới nhận thức ‎được.‎

Sau khi dẫn dắt long khí, linh hồn của Tiếu Ân cũng chịu nhiều ảnh hưởng, hắn phảng phất như tiến vào ‎một không gian huyền ảo thần bí. Trong không gian này, dường như thân thể của hắn mịt mờ bay trong vũ trụ, ‎dường như hắn biết tới vô số sinh vật cổ quái.‎

Những sinh vật đó đều có điểm chung, đó là thực lực của chúng nó đều cường đại tới cực điểm.‎

Tiếu Ân là ma đạo sỹ, hơn nữa nắm giữ vài kỹ xảo siêu đặc thùm ngay cả đối mặt với bát tinh, thậm chí ‎cửu tinh ma đạo sỹ, hắn cũng chưa chắc thua kém.‎

Nhưng biết được những sinh vật trong vũ trụ qua linh hồn của hắc long vương, Tiếu Ân cảm thấy bản thân ‎mình rất nhỏ bé.‎

Những sinh vật xuất hiện trong linh hồn của hắc long vương đều có uy năng khai thiên lập địa, trên người ‎chúng truyền tới uy áp cường đại, cơ hồ muốn Tiếu Ân hộc máu mà chết.‎

Nhưng cuối cùng hắn không hộc máu, bởi vì linh hồn của hắn không thể nào thừa nhận áp lực to lớn như ‎thế, nên nhanh chóng rời khỏi linh hồn của hắc long vương.‎

Thậm chí Tiếu Ân còn không thấy rõ chuyện gì xảy ra tiếp theo đã bất đắc dĩ phải rời đi.‎

Không có ai công kích hắn, không có ai liếc mắt nhìn hắn. Đứng trước những sinh vật dị thường đó, Tiếu ‎Ân chỉ như một con kiến nhỏ, căn bản không có ai chú ‎ý tới.‎

Thực lực của hắn không đủ nên bị đuổi khỏi thế giới này.‎

Cảm xúc đó chỉ thoáng qua nhưng để lại ấn tượng sâu trong trí nhớ của Tiếu Ân, khiến trái tim hắn đập ‎mạnh lên.‎

Ma đạo sỹ, rất cường đại…‎

Nhưng chỉ cường đại trong khối tinh cầu này mà thôi, nếu tới địa phương thần bí kia, thì chỉ giống như rác ‎rưởi mà thôi.‎

Tiếu Ân yên lặng hít thở, mục tiêu trong lòng hắn thay đổi, ma đạo sỹ, tuyệt đối không phải giới hạn ucar ‎mình.‎

Tiếu Ân từ từ mở hai mắt ra, Tyrese và Hắc Toàn Phong vẫn duy trì tư thế, không hề nhúc nhích.‎

Cảnh sắc trước mắt hiện ra, Tiếu Ân lắc đầu, lúc này mới trấn định lại một chút.‎

Linh hồn tiếp xúc lại sinh ra cảm giác mãnh liệt như thế, điều này Tiếu Ân chưa tính tới. Nhưng trải qua thể ‎nghiệm này, Tiếu Ân rất mong chờ lầm tiếp xúc thứ hai.‎

Hắn hít sâu một hơi, tâm tình hoàn toàn bình phục, long khí trên người vô tung vô ảnh biến mất.‎

Cũng không phải hắn không muốn tiếp tục giả hổ, mà do lần đầu tiên sử dụng, có thể kích thích được một ‎chút long khí đã không tồi rồi.‎

Linh hồn mà hắc long vương lưu lại sao có thể dễ dàng kích thích thành công, linh hồn của Tiếu Ân chỉ ‎vừa mới tiếp xúc, đã lạc với bản thân. Có thể kích thích được một chút long khí, hơn phân nửa là nhờ công của ‎Nhất Hào.‎

Nhưng như vậy là đủ, nhìn bộ dáng của Tyrese cũng biết hắn đã tâm phục khẩu phục, tuyệt đối không ‎dám tìm mình gây phiền phức.‎

Tiếu Ân cười híp mắt tiến lên, nhẹ giọng nói: “Tyrese các hạ, cuộc sống của ta ở đây rất tốt, không muốn ‎người khác chú ‎ý, ngài có thể đứng dậy được không?”‎

‎“Vâng, ‎ý chí của ngài là sứ mệnh của ta.” Giọng nói vô cùng khiêm tốn của Tyrese truyền tới đầu Tiếu Ân.‎

Tiếu Ân gãi đầu, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, ngài có thể đứng lên, thế này rất khiến mọi người chú ‎ý.”‎

‎“Vâng!” Tyrese lập tức đứng lên, một trận ánh sáng mãnh liệt hiện lên, hắn lại biến thành loài người, nhưng ‎thái độ so với lúc trước biến đổi một trăm tám mươi độ.‎

Nhìn cửu cấp á long hóa thân thành trung niên đại hán, Tiếu Ân có chút khó xử. Trong lòng chuyển động, ‎để hắn tạm bên người đã.‎

Để người này làm tay chân của mình, tuyệt đối là đủ.‎

Khẽ giơ tay lên, túm lấy LaBeouf đã hôn mê, bay ra ngoài khe núi, tự nhiên Tyrese bám sát phía sau, một ‎bước cũng không rời, còn Hắc Toàn Phong nhìn xung quanh vài lần, cuối cùng ánh mắt của nó tập trung vào ‎chiến lợi phẩm, cự viên sáu tay bị đóng băng.‎

Nó mở cái mồm đầy máu, nhưng không ăn cự viên mà linh hoạt dùng hàm xách đi, sau đó bay theo ‎hướng đi của Tiếu Ân.‎

Trong cơ thể ma thú này, có một khối bát cấp ma hạch, ngay cả Hắc Toàn Phong cũng biết, không thể ‎lãng phí được.‎

Ở ngoài khe núi, đông đảo cao thủ đã đứng lên. Những người này đều coi Tiếu Ân là nhân vật cao thâm ‎khó lường, hơn nữa Tyrese theo sát phía sau Tiếu Ân, tự nhiên không có ai dám ngồi nữa.‎

Ánh mắt của Tiếu Ân đảo qua mọi người một vòng, ánh mắt của hắn mang theo nghi vấn.‎

Một lão già tới từ đại lục phương nam lập tức tiến lên, tay hắn cầm một hộp ngọc tới trước mặt Tiếu Ân. ‎Tiếu Ân thoáng chần chừ, tiếp nhận hộp ngọc, hơn nữa sau khi cầm nó, liền trả con tin về.‎

Mặc dù hắn không mở hộp ngọc, nhưng hắn biết, trong trường hợp này chỉ có kẻ ngu mới gian lận. Nếu ‎như trong hộp ngọc không có bảo bối mà đối phương đáp ứng, chắc chắn mọi người trong ma pháp công hội ‎đứng bên cạnh hắn sẽ thay hắn đòi công đạo.‎

Nhẹ nhàng mở hộp ngọc, ánh sáng màu lam nhạt nhất thời khuếch tán ra ngoài.‎

Ánh sáng nhiếp lòng người, dưới sự bao phủ của ánh sáng, nội tâm của mọi người trở lên yên lặng.‎

Không chỉ có như thế, ánh sáng màu lam còn tràn ngập khí tức cường đại, cỗ khí tức này rất kỳ lạ, nếu ‎không sinh địch ý với nó, nó sẽ mang tới cảm giác an bình. Nhưng nếu sinh địch ý với nó, nó sẽ tỏa ra uy áp to ‎lớn.‎

Khuôn mặt Tiếu Ân nở nụ cười hài lòng, hắn nhìn LaBeouf đang hôn mê, trong lòng lại muốn quyết đấu ‎sinh tử.‎

Nếu mỗi lần quyết đấu sinh tử đều có thù lao phong phú như thế này, Tiếu Ân nguyện ý làm đấu sỹ trên ‎đấu trường.‎

Khi Tiếu Ân đóng hộp ngọc lại, ánh sáng màu lam nhạt mới tiêu tán, ánh mắt của mọi người đều lóe lên ‎sự hâm mộ và đố kỵ.‎

Trong lòng Tiếu Ân rùng mình, bảo bối động lòng người. Vừa rồi hắn đã quên chuyện này.‎

Nhưng trong mắt những người này, Tiếu Ân cũng nhận thấy sự kiêng kỵ.‎

Đứng phía sau Tiếu Ân, vẻ mặt của Tyrese kinh ngạc, hắn hỏi lão giả của đại lục phương nam: “Doha, ‎ngươi bỏ ra thứ này, chẳng lẽ hôm nay ngươi đổi tính?”‎

Doha liếc mắt nhìn Tyrese một cái nói: “LaBeouf là tôn nhi xuất sắc nhất của lão bằng hữu, dù thế nào ‎cũng không thể để hắn gặp phải tổn hại.”‎

Sau đó hắn lạnh nhạt cười nói: “Tyrese các hạ, ta biết ngài rất có hứng thú với thứ này.”‎

Sắc mặt của Tyrese trở nên phẫn nộ: “Doha, ngươi không phải ly gián, đồ của Tiếu Ân các hạ, ai cũng ‎không được động tới.”‎

Giọng nói của hắn mặc dù không lớn, nhưng mang theo khí tức hung ác, đôi mắt nhìn Doha không hề che ‎giấu sát khí.‎

Trong lòng mọi người thầm nghĩ, ma thú đạt tới cửu cấp mặc dù có thể biến thành hình người, nhưng khí ‎thế hung ác thiên sinh không thể thay đổi.‎

Chỉ là thấy thái độ quyết liệt của Tyrese, tâm tư muốn động đậy của một số người lập tức biến mất.‎

Một mình Tiếu Ân đã khó đối phó, hơn nữa còn cửu cấp á long, đừng nói là những người ở đại lục ‎phương nam, dù đám ma đạo sỹ của công hội cũng không dám trêu chọc tổ hợp này.‎

Tiếu Ân hơi cười, thu hộp ngọc vào trong vòng cổ không gian của mình. Sau khi thu hồi nó, trong lòng ‎hắn mới buông lỏng.‎

Thứ này là ma hạch. Là cửu cấp ma hạch, hơn nữa còn là cửu cấp ma hạch có tinh hồn.‎

Cửu cấp ma hạch tự nhiên lấy trên người cửu cấp ma thú.‎

Đó là siêu cấp cường giả tương đương với hoàng kim vương Yidikalun và á long Tyrese, giá trị như thế ‎nào, chỉ cần nghĩ cũng biết.‎

Hơn nữa ma hạch mà Doha lấy ra, còn phong ấn tinh hồn của cửu cấp ma thú.‎

Cửu cấp ma hạch khác với ma hạch bình thường, cơ bản không cách nào lấy được.‎

Bởi vì một khi ma thú đạt tới cửu cấp là có thể biến thân thành loài người, thậm chí còn có hy vọng xung ‎kích tầng cao hơn. Trong tình huống đó, dù có hội tụ đủ thực lực cường đại, tiêu diệt cửu cấp ma thú thì chúng ‎cũng vì sự kiêu ngạo của mình mà chủ động tự bạo để cùng chết với đối phương.‎

Hơn nữa cửu cấp ma thú muốn tiến thêm một bước sẽ dẫn tới thiên phạt.‎

Chỉ có chống đỡ được thiên phạt, chúng mới có thể tiến giai thành thập cấp trong truyền thuyết, sánh ‎được với ngàn năm truyền kỳ của nhân loại.‎

Nhưng nếu chúng không chống đỡ được thiên phạt thì sẽ hóa thành bụi bặm, không lưu lại bất cứ dấu vết ‎gì.‎

Cho nên, muốn đạt được ma hạch của cửu cấp ma thú, chỉ có thể lấy được khi chúng hết thọ hạn, nhắm ‎mắt mà chết.‎

Nhưng dù cửu cấp ma thú có chết tự nhiên, thì bình thường chúng cũng tự bạo ma hạch. Chỉ có ma thú ‎không tranh với đời mới lưu lại ma hạch của mình.‎

Ở trên đại lục này, Tiếu Ân chỉ tiếp xúc với bát cấp ma hạch, còn cửu cấp ma hạch, lần đầu tiên hắn nhìn ‎thấy.‎

Tất nhiên cửu cấp ma hạch rất khó lấy được, nhưng nhiều năm như vậy, cửu cấp ma thú hết thọ hạn vẫn ‎có, cho nên Tiếu Ân có thể khẳng định, trong ma pháp công hội chắc chắn có cửu cấp ma hạch.‎

Nhưng cửu cấp ma hạch có tinh hồn lại là chuyện khác.‎

Muốn có được nó còn khó hơn cửu cấp ma hạch cả trăm lần, ngay cả Tiếu Ân cũng không xác định được ‎trên tinh cầu này có viên thứ hai hay không.‎

Tinh hồn, tự nhiên là linh hồn khi còn sống của cửu cấp ma thú, trước khi chết phong tỏa linh hồn của ‎mình vào trong ma hạch, điều này ngoại nhân không thể làm được. Nhất định phải dựa vào tâm ý của ma thú, mới ‎có thể đem linh hồn của ma thú chuyển hóa thành tinh hồn rót vào ma hạch.‎

Chỉ khi cửu cấp ma thú cam tâm tình nguyện thì mới có một phần mười cơ hội thành công. Nếu có chuyện ‎ngoài ý muốn hoặc có một chút ý niệm không muốn trong đầu thì trên cơ bản không thể thành công.‎

Nhưng một khi thành công đem tinh hồn rót vào trong ma hạch, thì sẽ sinh ra ma hạch khác với ma hạch ‎bình thường, thậm chí có thể nói là có được một ít trí tuệ, có thể đem uy lực của ma hạch phát huy tới mức độ ‎lớn nhất. Chỉ cần thi triển pháp thuật triệu hoán là có thể chủ động phóng tinh hồn ở bên trong ra, trong khoảng ‎thời gian ngắn sinh vật được gọi về có uy lực không kém gì khi còn sống.‎

Có thể nói, có được một viên cửu cấp tinh hồn ma hạch, tương đương với việc có được vô số quyển ‎trục triệu hoán cửu cấp ma pháp.‎

Mặc dù mỗi lần chiến đấu chỉ thi triển được một lần, nhưng đó đã là bảo bối quý hiếm rồi.‎

So sánh với bảo bối này, tính mệnh của LaBeouf chẳng có giá trị gì cả. Cho nên dù là Scar hay Tiếu Ân, ‎khi nghe đến bảo bối này, đều không hề do dự đáp ứng luôn.‎

Doha đặt LaBeouf lên mặt đất, cho hắn dùng một lọ nước thuốc. Một lát sau, rốt cuộc LaBeouf tỉnh dậy. ‎Hắn quay đầu nhìn xung quanh, trong mắt lộ rõ vẻ mờ mịt, nhưng rất nhanh, hắn liền nhíu mày, khuôn mặt lộ rõ vẻ ‎thống khổ.‎

Đám người Tiếu Ân biết, đó là di chứng sau khi ma sủng cự viên sáu tay của hắn chết.‎

Mặc dù ma sủng chết không khiến chủ nhân chết theo, nhưng khác với khi ma sủng chủ động phản bội, ‎ma sủng chết sẽ khiến tinh thần của chủ nhân bị đau nhức ở một trình độ nhất định.‎

Một vị pháp sư khác tiến lên, kể lại chi tiết chuyện trong khe núi cho LaBeouf biết.‎

Biết cự viên sáu tay chết thảm, vẻ mặt của LaBeouf càng thêm thống khổ, mặc dù hắn đã nhắm chặt hai ‎mắt, nhưng Tiếu Ân có thể cảm nhận được sát khí lạnh lẽo trên người hắn.‎

Sau đó vị pháp sư kia nói đến chuyện Tyrese xuất hiện và thần phục Tiếu Ân, nhất thời khiến LaBeouf thất ‎kinh, sát khí trên người nhất thời tiêu tán nhưng vẻ âm hàn càng tăng thêm.‎

Cuối cùng khi pháp sư kia nói cho hắn biết, Doha dùng cửu cấp ma hạch tinh hồn để chuộc tính mệnh của ‎hắn, sắc mặt của LaBeouf trở nên trắng bệch.‎

Hắn nhìn Doha chằm chằm, môi hơi nhúc nhích nhưng không nói được câu gì.‎

Doha thở dài một tiếng, khuôn mặt đầy nếp nhăn dường như càng già thêm.‎

‎“LaBeouf, tổ phụ của ngươi từng cứu ta một mạng, hiện giờ xem như ta đã đáp trả ân tình của hắn.” Doha ‎hơi cười nói: “Ta thay tổ phụ ngươi cứu ngươi, ngươi không cần cảm kích ta.”‎

LaBeouf cúi đầu thực sâu, nhẹ nhàng lên tiếng.‎

Doha vỗ tay hắn nói: “Mặc dù tinh hồn ma hạch là đồ tốt, nhưng cũng chỉ là vật ngoại thân. Thiên phú của ‎ngươi rất mạnh, nhưng sinh ra ở chỗ tốt, tổ phụ của ngươi cho ngươi nhiều trang bị tốt. Nhưng ngươi lại quá ỷ lại ‎vào vật ngoại thân. Hy vọng trải qua lần giáo huấn này, ngươi có thể tỉnh táo suy nghĩ con đường đi của mình.”‎

LaBeouf nhắm hai mắt, đau khổ suy nghĩ.‎

Không chỉ có một mình hắn, tất cả mọi người khi nghe xong những lời nói này đều tràn ngập cảm xúc, ‎đặc biệt là nhìn cuộc chiến giữa Tiếu Ân và LaBeouf, trong lòng đều có ý nghĩa đặc biệt.‎

Một lúc lâu sau, LaBeouf mới mở hai mắt, trong mắt của hắn là một mảnh bình tĩnh.‎

Bi phẫn, nổi giận, sợ hãi và oán độc dường như đã biến mất, chỉ còn lại thần sắc kiên định, khiến trên ‎người dường như có thêm ánh sáng lộng lẫy.‎

‎“Doha các hạ, đa tạ ngài đã chỉ điểm ta, ta biết phải làm thế nào rồi.”‎

LaBeouf xoay người, thậm chí không thèm nhìn Tiếu Ân, cứ như thế bước đi.‎

Nhìn bóng lưng người này, đột nhiên Tiếu Ân xuất hiện ý niệm hối hận trong đầu, mình muốn có được tinh ‎hồn ma hạch mà bỏ qua hắn, việc này là đúng hay sai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.