Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Chương 14




Nếu mẹ người ta đã mở miệng, tất nhiên là không thể từ chối được. Huyền Kỳ dù không muốn nhưng cũng chỉ có thể biết điều, giao con mèo trong lòng ra.

U Hinh nhận lấy, cẩn thận nhìn con mèo từ trên xuống dưới, sau đó lại mỉm cười: “Nặng lên không ít nhỉ?”

Sau đó, bà lại đặt Diệu Diệu vào lòng Huyền Kỳ.

Chúng tôi nhìn nhau… không phải bà ấy nói muốn bảo quản thân thể ư, sao lại đưa lại?

“Lưu Hà tiên tử, quả thật như cô nói, nội đan của nó vẫn chưa vỡ hoàn toàn, tôi nghĩ, hay là cứ để nó ở đây, đối với cô hay với nó đều có chỗ tốt. Nơi ở của chúng tôi có băng lạnh vạn năm, có thể nhờ người đưa đến.” Dường như U Hinh chỉ là muốn kiểm tra tình trạng thân thể của Diệu Diệu mà thôi.

Lưu Hà hơi không vui: “Bà không tin ta?”

U Hinh cười nhạt, không đáp, xoay người, nhìn dáng vẻ hình như muốn đi.

“Bà đi bây giờ à?” Tham Lang vô cùng khó hiểu, vội gọi bà ấy lại.

U Hinh dừng bước, quay đầu lại nói: “Quả thật mọi người đối với Diệu Diệu rất tốt, tôi không có gì mà không yên lòng cả.”

“Bà không định báo thù à?” Tham Lang hỏi.

“Báo thù?” U Hinh nhướn mày.

Tham Lang gật mạnh đầu: “Biết rõ là do Lang Vương làm, chẳng lẽ bà không muốn báo thù sao? Hay là, chúng ta hợp tác đi.”

U Hinh bật cười: “Tại sao tôi lại phải báo thù? Tôi không muốn. Diệu Diệu làm như vậy hoàn toàn là do nó cam tâm tình nguyện, hơn nữa, ngay từ khi nó mới ra đời, đã đoán trước nhất định sẽ có kiếp nạn này, nó có thể qua khỏi hay không, cũng không ai biết.”

Sau đó, bà không quan tâm đến bất cứ ai, đi ra ngoài kết giới, cuối cùng thì biến mất.

“Mẹ gì mà lại như thế?” Tham Lang không ngừng tỏ thái độ với U Hinh, ngay cả tôi cũng cảm thấy khó hiểu.

“Đúng vậy, lại còn phải tự xem mới yên tâm, cứ như chúng ta sẽ ngược đãi con của bà ấy vậy.” Lưu Hà phụ họa.

“Đạp Tuyết Huyền Miêu vốn là đạo tặc, tính tình đa nghi, từ trước đến nay nổi tiếng vô cùng tỉnh táo, bà ấy có thể như thế cũng rất bình thường thôi.” Vu Dương lại không hề cảm thấy bất ngờ.

“Đây không phải là tỉnh táo mà là lạnh lùng vô tình!” Tham Lang càng cao giọng “Con gái bà ta bị người ta đánh chết, đánh chết tươi! Còn hỏi ngược lại tôi là ‘tại sao phải báo thù’, có giả vờ ngầu thì cũng giả vờ quá mức rồi đó, là ruột thịt của bà ấy cơ mà?”

“Đối với họ, vì báo ân hoặc vì báo thù mà chết, không phải là một chuyện đáng buồn, cũng giống như ban nãy bà ấy đã nói, mục tiêu của Lang Vương vốn cũng không phải là Diệu Diệu. Cô ấy hoàn toàn cam tâm tình nguyện.” Vu Dương nói rồi, đi ra ngoài khoảng sân đã bị phá hủy gần hết, “Anh sống đã lâu như vậy rồi, còn chưa nhìn thấu việc sống chết à?”

“Được rồi, anh thì nhìn thấu đấy.” Tham Lang hừ mũi “Anh đã đạt đến cảnh giới không thèm để ý sống chết, cho nên ban nãy, mới để mặc Lang Vương đuổi theo bọn Thanh Loan mà không thèm biến thân giúp đỡ.”

Vu Dương khựng lại, yên lặng đứng tại chỗ, cũng không quay đầu lại.

“Anh chỉ biết biến thân, biến thân, đánh nhau, đánh nhau, cứ ỷ có móng vuốt và thân giáp là cứ muốn đánh đấm loạn xạ.” Lưu Hà không nhịn được bất bình thay “Lang Vương đã động tay động chân rồi, biến thân không dễ như thế đâu.”

“Đây không phải địa bàn của cô à?” Tham Lang liếc Lưu Hà.

“Là nơi ở của tôi, nhưng Lang Vương đã tăng kết giới, tôi cũng bị áp chế.” Đối với việc mình yếu hơn Lang Vương, Lưu Hà cũng không ngại “Vừa đi vào tôi đã cảm thấy, nhưng cứ nghĩ là phòng ngự bình thường, cũng không để ý. Còn cái loại không có đầu óc như anh, có không cảm nhận được cũng không lạ.”

“Sao tôi lại không có đầu óc hả?” Tham Lang không chút khách khí đá trở lại “Nếu không phải tôi ngăn cái thứ bùn lầy kia, e là mấy người đã xong đời lâu rồi.”

“Anh ngăn Quỷ Ẩn?” Vu Dương cũng hừ một tiếng “E là cô ta ngăn anh thì đúng hơn.”

“Nói nhảm, sao cô ta lại muốn chặn tôi?” Tham Lang không phục.

“Lang Vương chắc chắn sẽ không để Quỷ Ẩn đến ra tay đối với Thanh Loan, sợ cô ta đoạt vật báu của hắn.” Thẩm Thiên Huy lập tức hiểu ra “Trong chúng ta, người có thể đấu lại cô ta cũng chỉ có anh, tiên tử và Vu Dương, muốn đồng thời đối phó cả ba người là không thể nào, dù là hai trong số các anh hợp tác, hắn ta cũng đánh không lại, nên mới cần đến Quỷ Ẩn.”

“À… aizz, đúng rồi. Hồ ly, rốt cuộc là cô bị gì?” Đề tài này lại được Tham Lang đưa ra “Có vẻ như không giống bình thường, thật yếu ớt. Thủ đoạn của Lang Vương? Trúng độc? Độc gì lợi hại thế, ngay cả cô cũng không giải được?”

Câu hỏi của anh ta gần như giống y như của Huyền Kỳ, Vu Dương và Lưu Hà cùng sửng sốt, không ai trả lời.

Tham Lang nhìn ba người chúng tôi, dường như phát hiện ra điều gì: “Thanh Loan đi theo hồ ly đến đây, Quỷ Ẩn nhân cơ hội giả thành cô ấy đưa bọn tôi tới. Từ lúc hai người đi vào đây cho đến lúc bọn tôi đuổi tới, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Không ai lên tiếng, chuyện như vậy, sao có thể nói ra được?

“Lang Vương thuê Khôn Cương.” Lưu Hà suy nghĩ một chút, ra vẻ như không có gì, nói “Sau khi đấu nhau với Vu Dương, hắn ta giả vờ thất bại, bảo muốn dụ Thanh Loan đến đây, cũng là cố ý, chủ yếu là để tôi ra ngoài mật báo. Thật ra thì hắn ta đã sớm biết tôi hợp tác với các người, sắp xếp tốt một cái bẫy ở đây, đặc biệt chờ tôi và Thanh Loan.”

Tham Lang hơi há hốc mồm: “Thật ư? Hắn cũng biết à? Thế nhưng, tôi lại nghĩ, với tính cách của hắn ta, một khi biết mình bị lừa, tuyệt đối sẽ giết kẻ lừa gạt mình, lẽ nào mấy trăm năm qua, hắn cũng biết nhịn nhục rồi à?”

“Nhất định là ý của Đại Hình Quan.” Thẩm Thiên Huy nói.

Tham Lang nghĩ, cảm thấy cũng đúng: “Cái tên Đại Hình Quan gì đó, quá âm hiểm, luôn núp ở đằng sau, bản thân mình thì không chịu lộ mặt, cứ không ngừng xui khiến kẻ khác… nói đi nói lại, nếu Lang Vương đã đặc biệt bày kết giới, chính là muốn lấy Di Thiên châu bằng được, như vậy, làm thế nào Vu Dương vào được? Là kết giới quá yếu hay là anh quá mạnh vậy hả?”

Nghe vậy, Vu Dương cũng có vẻ khó hiểu: “Khác với lần trong trường học, kết giới lần này quả thật không chê vào đâu được, hẳn là có tăng thêm cái gì đó, ban đầu, tôi cũng bó tay… ngay cả người giỏi về việc đối phó với cơ quan kết giới như U Hinh trưởng lão, cũng không phải đợi Lang Vương đi rồi mới có thể vào đó sao?”

Dừng một chút, anh lại nói: “Chỉ là, không biết từ lúc nào, kết giới kia lại xuất hiện một sơ hở không quá rõ ràng, dù nó khiến tôi tốn không ít sức lực nhưng vẫn có thể vào được.”

“Sơ hở?” Tham Lang bĩu môi, thuận miệng nói “Đừng có nói là Lang Vương vì muốn Quỷ Ẩn đưa bọn tôi tới nên cố ý tạo ra sơ hở đấy nhé.”

“Không đúng.” Vu Dương lắc đầu “Theo lời nói của hắn, hình như cũng không biết có sơ hở này.”

“Vậy thì kì quái thật, bọn tôi là do Quỷ Ẩn dẫn vào, chẳng lẽ anh cũng vậy à?” Tham Lang bắt đầu nói đùa.

“Chẳng lẽ…” Người nói vô ý, người nghe có lòng, Vu Dương cứ như được dẫn dắt, bắt đầu suy nghĩ.

Tham Lang nhìn Vu Dương một cái, không có hứng thú đối với việc anh suy nghĩ gì, có kết luận gì hay không, quay sang Lưu Hà: “Cô nói xem Khôn Cương là ai? Có lai lịch gì? Dùng binh khí gì? Có bản lãnh gì? Lợi hại không?”

Đối với mấy vấn đề này, không thể nghi ngờ là Lưu Hà đã bị chọc vào chỗ đau, càng không muốn nhớ lại.

“Ặc, hình như là tên đánh thuê, dùng gậy răng sói, là một ngưu quái.” Tôi biết, một phần tử hiếu chiến như Tham Lang, nếu không hỏi được đáp án sẽ không chịu thôi, đành thay Lưu Hà trả lời.

“Ngưu quái?” Anh ta khó hiểu “Bò gì cơ?”

Tôi miêu tả đại khái dáng vẻ sau khi biến thân của Khôn Cương: “Quái vật, thân thể giống như con bò, trên đầu có bốn sừng, có một đôi tai heo.”

“Có phải mắt giống như mắt người, phát ra âm thanh quang quác không?” Tham Lang dường như đã biết đó là gì.

Tôi gật gật đầu.

“Là Chư Hoài*!” Tham Lang vỗ đùi “Khá giống Hề Nang, trước kia là một quái vật ăn thịt người, giờ thì hay rồi, trở thành tên đánh thuê, có thể được Lang Vương mướn, bản lãnh chắc chắn không tồi. Mau mau, nói tôi nghe một chút.”

*Chư Hoài: https://thanhthoigian.files.wordpress.com/2015/08/chc6b0c6a1ng-2_chc6b0-hoc3a0i.jpg)

“Cái này… bản lãnh…” Tôi không tự chủ được hơi cà lăm “Này… này… chắc chắn không bằng Vu Dương, rất khỏe…”

“Rất khỏe ư?” Tham Lang lại muốn hỏi tới.

Tôi vội gật mạnh đầu, hi vọng anh ta dừng lại.

“Bị Vu Dương giết rồi? Thi thể đâu?” Tham Lang nhìn xung quanh, vẫn không chịu thôi.

Trong sân là một mớ hỗn độn, mặt đất cũng đã biến dạng, cái thi thể không đầu kia không biết đã bị cắt thành mảnh nhỏ hay đã bị lửa thiêu sạch sẽ, không còn chút dấu vết nào.

“Giết rồi, thi thể không biết ở đâu.” Tôi vô cùng bất đắc dĩ.

Tham Lang nhướng mày, vẫn không ngừng cố gắng tìm, rốt cuộc tìm được gậy răng sói của Khôn Cương trong mớ đổ nát, vui vẻ chạy tới, cẩn thận cầm trong tay rồi đánh giá: “Aiz, cái này làm gì mà ăn thua với con hồ ly này chứ, chỉ là một tên mọi rợ mà cũng không đối phó được.”

Lưu Hà nghe thấy thế, khẽ nhíu mày, vẻ mặt hơi giận dữ.

Tôi cảm thấy hai người lại sắp ầm ĩ, đề tài vẫn cứ dừng ở chỗ Khôn Cương, cứ như thọc một đao lên vết thương của Lưu Hà, tổn thương của cô ấy quả thật không nhỏ, liền vội tìm đề tài, xoa dịu: “Ồ đúng rồi, đây là ở đâu? Hình như tôi đã từng nhìn thấy mấy căn phòng này.”

“Thần Nông cư ở Thanh Khâu.” Vu Dương đã bừng tỉnh, hiểu ý của tôi, trả lời.

Nghe vậy, tôi nhất thời hiểu rõ tại sao chỗ này lại quen như thế… nước Thanh Khâu, Thần Nông cư, đã từng xuất hiện trong Mê Hồn trận.

Lưu Hà cũng không có ý định muốn dây dưa gì với Tham Lang, khẽ thở dài, nói: “Đều đã bị phá hủy, nếu muốn xây lại có lẽ tốn không ít sức của tôi.”

“Đến nhà tôi đi.” Tôi nghĩ, chỗ này trong thời gian ngắn, quả thật là không phải để cho người ở.

Lưu Hà liếc nhìn Vu Dương một cái, không khách khí từ chối: “Không cần, tất cả nguyên vật liệu, cả thuốc thang thiết bị đều ở trong hầm ngầm, có lẽ là vẫn không sao. Tôi muốn bế quan, các người cũng nên về đi.”

Cô ấy nhìn về phía chúng tôi, ánh mắt lại xa xăm, vẻ mặt không có biểu cảm gì, quanh thân tản ra cảm giác xa cách, ngay cả Tham Lang vốn chậm lụt cũng cảm nhận được.

“Cô….” Anh ta vừa há mồm muốn hỏi, đã bị Vu Dương và Thẩm Thiên Huy, một trái một phải lôi đi.

Huyền Kỳ thì đã không còn ngẩn người kể từ sau khi U Hinh đi, lúc này cũng nhận thấy sự khác thường của Lưu Hà, không muốn trêu chọc cô ấy, nói không được mà không nói cũng không xong, chỉ có thể cẩn trọng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.